Mối quan hệ của hai người là bí mật, ngoại trừ trong biệt thự Bạch gia, bọn họ có thể thoải mái mà thân mật. Trước mặt người ngoài, cả hai vẫn là anh em bình thường. Tình yêu của Bạch Nhật Tiêu luôn vây kín Bạch Nhật Huyên, làm cho cô cơ hồ không tìm thấy một khe hở nào sinh ra băn khoăn dư thừa cả. Quản gia cũng y theo lời Bạch Nhật Tiêu giao cho, mỗi lần báo cáo đều làm cho có lệ. Kỳ thật bản thân ông cũng hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau, như vậy, ít nhất tiểu thư sẽ không than thở, thiếu gia cũng không âm nghiêm mặt mày mà bước tiếp theo, chính là núi lửa phun trào, khiến cho bọn họ luôn cảm thấy mình đang sống ở khu có sấm sét vậy, phải luôn cẩn trọng.
Mặc kệ việc hai người ở chung thực ngọt ngào, khúc mắt vẫn tồn tại ở đó. Cô có thể để cho anh an ủi, nhưng gần nhất cũng chỉ cho hôn môi. Bản thân Bạch Nhật Tiêu cũng tự hạn chế, sẽ không chạm vào nơi không nên chọn. Từ khi chuyện kia xảy ra cho đến sau này, cô cũng chưa từng đi qua phòng anh, luôn luôn là Bạch Nhật Tiêu xuất hiện trong phòng cô mà thôi. Món quà tháng này anh tặng, vẫn là váy dài.
“Sao anh luôn muốn em mặc váy dài vậy?” Bạch Nhật Huyên vui vẻ đứng ở trước gương xoay qua xoay lại. Trong ngăn tủ của cô toàn là váy dài quần dài. Chi dù chân cô có chút ngắn đi, nhưng vẫn trắng nõn mềm mại nha, không đến mức mặc váy ngắn ra sẽ hù chết người ta, đáng sợ như vậy đâu.
Anh đứng ở phía sau cô, giúp cô chỉnh tốt cổ áo, sau đó ôm thật nhanh, vòng tay lên cái eo thon nhỏ, “Anh không thích chia sẻ với người khác cái thuộc về mình.” Trải qua nhiều năm như vậy, Bạch Nhật Tiêu rốt cuộc đem lý do tại sao cô chỉ có thể mặc váy dài ra nói cho cô, “Em, chỉ có thể cho một mình anh xem.”
Bạch Nhật Huyên là người tự ngược, thích anh bá đạo độc chiếm tư tưởng của mình. Nhưng là anh luôn không thẹn thùng chút nào bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt của mình nói cho cô, khiến cho cô ngượng ngùng không dám nhìn anh. Nhưng lần này, Bạch Nhật Huyên cảm thấy sâu sắc rằng, không thể cứ bị áp bức mãi thế, mới ngaagr đầu lên, “Thực ghê tởm!” Nhìn anh đen mặt, cô đắc ý mà cười xòa.
Hậu quả ‘khinh niệp hổ tu’ (vuốt râu hùm) chính là, cô bị anh đè xuống giường, đặt dưới thân.
Mắt Bạch Nhật Huyên mang ý cười, tay nhỏ bé linh động cọ cọ trên hông anh, muốn anh phải bật cười. Chính cô ở dưới thân anh cũng khúc khích không ngừng. Bạch Nhật Huyên đầy tình cảm bao trùm đôi môi mềm mại của cô, khẽ liếm vị ngọt ấy. Từ khi lấy tư cách là người yêu để bên nhau, mỗi lần hôn môi, cô đều trúc trắc đáp lại nhiệt tình của anh, khiến cho anh kiềm lòng không được mà đòi lấy nhiều hơn. Rốt cuộc tự chủ không thể kiềm giữ ái dục của bản thân, tay Bạch Nhật Tiêu, luồn vào trong áo của cô, khiến cho thân thể Bạch Nhật Huyên trong khoảnh khắc trở nên cứng ngắt. Nhìn ánh mắt của cô, lại kháng cự khiến anh tan nát cõi lòng.
Bạch Nhật Tiêu áy náy thu tay trở về, chỉnh lại quần áo cho cô thật tốt. Ở mi tâm của cô thả xuống những nụ hôn nhẹ, “Anh không chạm vào em, không phải sợ.” Cô sợ hãi ký ức, anh lại cảm thấy đó là tốt đẹp, bởi đó là lần đầu tiên anh nhấm nháp được vị ngọt của cô. Đó không chỉ là lần đầu tiên của cô, cũng là của anh. Những lúc tịch mịch ở nước Mỹ, trong thời điểm khó nhịn, anh cũng không nghĩ tới việc tìm người con gái khác, cho dù không ngừng có người đến dụ hoặc mình. Bạch Nhật Tiêu vẫn vững vàng suy nghĩ, bởi vì đó là yêu thương chỉ có thể cho Bạch Nhật Huyên.
Sau đó, cả hai bên cạnh lại cảm thấy xấu hổ, anh không thể không rời khỏi phòng cô. Chỉ cần anh dừng lại, Bạch Nhật Huyên sẽ không được tự nhiên. Anh lại không thích nhìn bộ dáng lo âu thấp thỏm của cô, nhưng đây cũng là do bản thân anh tạo thành.
Mấy năm qua, cô chưa bao giờ dám nghĩ lại ban đêm kia. Sau khi anh rời khỏi phong, cô ngồi ở trên giường, cố gắng nhớ lại, ngày đó anh đã làm gì thương tổn chính mình.
Buổi tối hôm ấy, anh chẳng qua chỉ dùng đến một phương thức kịch liệt hơn so với bình thường để nói cho cô biết, anh yêu cô. Bạch Nhật Huyên xấu hổ cực độ, trong lòng thực cảm thấy mình buồn cười, dùng phương thức so với anh tàn nhẫn để trả lại, cô thành công sao? Cũng không có, năm năm trước, Bạch Nhật Tiêu ngồi bên giường bên của cô, đã không còn tâm cao khí ngạo, đã không còn kiên định lạnh lẽo như băng, chỉ còn gương mặt anh tuấn bị nỗi thống khổ của cô làm tái nhợt cả đi. Cô biết anh nhất định đã khóc, bởi vì hai má cô đã ẩm ướt rất nhiều. Hương vị của anh khi đấy cô vẫn mơ hồ nghe được.
Lúc ấy không phải Bạch Nhật Huyên vì chán ghét mà không nhìn anh, mà là cô không dám nhìn. Bởi một khi nhìn đến bộ dáng tiều tụy của người thanh niên kia, một giây tiếp theo cô sẽ đau nát tâm can. Mặc kệ anh thương tổn cô như thế nào, ở trong lòng Bạch Nhật Huyên, anh vẫn là người quan trọng nhất như trước.
Ánh mắt của cô được sao ngoài cửa sổ đốt sáng lên, trong suốt, chậm rãi trượt lên khuôn mặt cô. Hành động năm đó của anh, một câu, quá mức yêu cô, có thể giải thích.
Bạch Nhật Huyên đi đến phòng anh, chần chờ xem mình muốn hay không mở cánh cửa kia ra. Cô đã từng ở trong phòng này, mỗi ngày trong lồng ngực anh đón buổi sớm mai, nghênh đón một ngày mới anh yêu thương. Mặc kệ việc này làm cho người khác thoạt nhìn thực hoang đường, nhưng là cô đã có sự lưu luyến không rõ.
Bạch Nhật Tiêu ở trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy khiến anh không nghe được tiếng động khi có người vào. Cô chậm rãi tới gần giường anh, đã lâu chưa đi vào căn phòng này, nơi đây, không ngửi được mùi hương của cô nữa.
Trên giường có một tập tranh đương mở ra, cô tò mò cầm tập tranh lên xem. Một tập thật dày, và tất cả đều là của cô, là dấu vết cùng anh thân thiết. Cô xem trong tập tranh từng hình ảnh mình quen thuộc. Trang thứ nhất, là cái váy dài đầu tiên anh đưa cô. Ngày đó anh nói, từ nay về sau cô chỉ có thể mặc váy dài. Trang thứ hai, là thời điểm anh đưa món quà sinh nhật, váy dài màu hồng…Trang thứ ba mươi, váy dài có nhiều ren hoa nhỏ. Trang ba mươi mốt, kỷ niệm ngày thành lập trường anh nói cô mặc váy dài công chúa rất xinh đẹp…Một trang cuối cùng, chiếc váy kia, là cái cô đang mặc trên người…
Bởi vì trốn tranh anh, Bạch Nhật Huyên đã từng nhét hết váy dài của anh vào ngăn tủ, quên đi gần hai năm trời, lại không phát hiện khi anh thấy cô mặc váy ngắn, ánh mắt bi thương kia của Bạch Nhật Tiêu…
Anh cho tới bây giờ cũng không có số đo của cô, lại có thể làm váy dài rất vừa, không hơn kém mảy may.
Bạch Nhật Huyên rất nghịch ngợm, thường xuyên chui vào bụi hoa hồng, váy dài có thể bảo vệ đùi cô tránh cho bị thương. Tựa như anh, luôn cho cô sự bảo vệ an toàn nhất.
Ở nước Mỹ, anh hàng tháng đều gửi về cho cô nỗi nhớ của mình. Năm năm, chưa bao giờ gián đoạn.
Hắn ở nước Mỹ, hàng tháng cấp nàng kí trở về của hắn tưởng niệm, năm năm đến chưa bao giờ gián đoạn.
Nước mắt của Bạch Nhật Huyên từng giọt, từng giọt rơi. Cô không cần nhớ kỹ, bởi vì đó là dấu vết khắc vào lòng, dời đi không được, mà hủy đi cũng không được…
Thắt lưng của cô được hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, sự ấm áp lập tức tràn đầy trái tim, “Anh còn nghĩ đến việc, em vĩnh viễn cũng không muốn bước vào căn phòng này.” Anh mở miệng trên đỉnh đầu cô.
Bạch Nhật Huyên xoay người chui vào ngực anh, không muốn để anh thấy bộ dáng vì cảm động mà khóc mướt mặt của mình.
Bạch Nhật Tiêu nhìn tập tranh, thâm tình hôn đôi môi của cô, “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Cô nhẹ nhàng run lên, lần đầu tiên cảm thấy, đau lòng của anh rất êm tai. Bạch Nhật Huyên lau khô nước mắt, rời khỏi vòng ôm của anh, đứng trên giường lớn kia, bướng bỉnh nhìn, “Lại đây.” Cô dùng giọng còn nghèn nghẹn nói.
Anh không rõ cho nên bình ổn bước qua, chẳng lẽ là để anh ngẩng đầu lên nhìn cô? Bạch Nhật Tiêu vừa mới tới gần bên giường, tay bé nhỏ của cô liền dịu dàng xoa khuôn mặt anh, nụ hôn non mềm dừng trên đôi môi khêu gợi kia.
Cô muốn hôn hắn, nhưng là cô rất thấp…
Nhiệt tình của cô, bị anh lãnh đạm đẩy ra. “Anh sẽ không nhịn được, đừng trêu chọc anh.” Không phải anh không thích cô chủ động hôn, nhưng hậu quả trêu chọc anh như vậy chính cô sẽ trở thành con mồi bị anh làm thịt. Anh thực yêu cô, có thể nhẫn vì cô, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông, trước mặt cô gái mình yêu, cũng sẽ không nhịn được nữa. Năm năm trước chính là ví dụ tốt nhất.
Bạch Nhật Tiêu mê muội nhìn cô đỏ mặt, cởi áo ra trước mặt mình. “Của em ~ rất nhỏ nha, nếu anh muốn…” Cô ngại ngùng nhìn anh. Dù sao tâm hay là người đều sớm thuộc về anh, can tâm tình nguyện cho anh thì như thế nào? Lời còn chưa nói hết, đã anh anh mãnh liệt ép xuống dưới thân mình.
“Em không biết làm sao hết.” Cô đẩy ra nụ hôn triền miên của anh, xấu hổ nói.
Bạch Nhật Tiêu đã cởi áo, đem thân thể nóng rực của chính mình đặt trên thân thể trắng trẻo của cô. “Cái gì em cũng không cần làm, anh làm là được.” Anh cắn xé môi anh đào của cô, xoa nắn nắm tay nắm chặt của cô, nhìn cô vì anh trêu chọc mà hồng người, nóng cả lên, mỉm cười trong veo. Tay anh chậm rãi trượt trên thân thể của cô, châm lên lửa nóng mỗi một tấc da thịt. Cô rất mê người, khiến cho anh phải ‘dục tiên dục tử’.
Bạch Nhật Tiêu lại hôn lên đôi môi hồng mềm của cô, làm cho cô say mê, mềm mại đến ngọt ngào, phân tán lực chú ý. Anh xoa nắn hoa tâm mềm mại kia, cảm giác được dục vọng của cô nảy sinh, anh cường hãn dung hợp, đoạt lấy sự tốt đẹp mình khát vọng đã lâu. Đau đớn khiến cô cắn đến bị thương môi anh, nhưng anh vẫn tiếp tục giữ lấy nơi ngọt ngào này, ma sát nơi non mềm của cô. Sự chấp nhận nhanh chóng khiến anh vui mừng, yêu thương vẻ đẹp đơn thuần động người này. Lúc bắt đầu cô còn ngọ nguậy dưới anh, sau lại dần dần nở rộ, đến run rẩy cả người.
Anh quá cường hãn, không muốn rời khỏi trong thân thể cô. Dần dần, Bạch Nhật Huyên lại cảm thấy đau đớn. Một thời gian dài ma sát, cô đã cảm thấy hoa tâm như sắp chảy máu vậy, nhưng là anh vẫn bá đạo chiếm hữu cô.
“Đau quá ~” Cô vô cùng đáng thương nhìn anh, bắt đầu cục cựa trong ngực anh, “Em không muốn nữa đâu.”
Ham muốn của Bạch Nhật Tiêu chưa hết, nhưng là dù sao cô cũng không có được thể lực của anh. Nhưng thân thể anh vẫn bộc lộ ham muốn dục tình, không chịu sự khống chế của lý trí mà hôn mạnh đôi môi cô, mạnh mẽ luật động, tham lam ma sát, trong thân thể của cô lưu lại cơn say đắm. Sau đó, mới lưu luyến mà tạm dừng sự yêu thương khắc sâu này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...