Edit: Ys
Ở nơi khác, lúc này trong Ngọc Chu thành phủ kín mây đen.
Mấy năm nay Quỷ giới coi như được gió yên biển lặng.
Thứ nhất là vì số lượng quỷ vi phạm Kim Bích Pháp giảm đi rất nhiều, hai là vì trong ba năm gần đây tâm trạng của Quỷ Vương luôn trong trạng thái khá tốt, cho nên tính tình có phần hoà hoãn, không động một chút là khiến chúng quỷ hồn phi phách tán.
Trong thời điểm hết thảy đều hân hoan vui mừng, chỗ Vực quỷ điện chủ đột nhiên truyền đến tin tức, trong điện của hắn ta có quỷ thấy Bạch Tán Hành!
Ngay sau đó điện chủ các nơi đều lục tục báo tin có quỷ bắt gặp Bạch Tán Hành hoặc quỷ trông giống Bạch Tán Hành.
Nhưng lão ta chỉ xuất hiện mơ hồ, ác quỷ chưa kịp phản ứng lại lão ta đã biến mất, chưa có con quỷ nào nói chuyện được với lão ta, cũng không biết ý đồ của lão ta là gì.
Tin tức Bạch Tán Hành xuất hiện lan truyền trong Quỷ giới đã tạo thành chấn động không nhỏ.
Hơn ba trăm năm trước khi Bạch Tán Hành còn là Kỳ quỷ điện chủ, có thể nói là dưới một quỷ mà trên vạn quỷ, thực lực mạnh mẽ không ai địch nổi.
Quỷ Vương vừa chết lão ta lập tức phát động phản loạn.
Trước khi Hạ Tư Mộ xuất hiện, có rất nhiều quỷ cho rằng Bạch Tán Hành sẽ cướp được đèn Quỷ Vương, trở thành Quỷ Vương đời kế tiếp.
Nhưng rồi một ngày Bạch Tán Hành đột nhiên mai danh ẩn tích, Yến Kha lên thay vị trí Bạch Tán Hành quay sang nâng đỡ Hạ Tư Mộ, cuối cùng Hạ Tư Mộ trở thành Quỷ Vương.
Chư vị điện chủ đều cho rằng với thủ đoạn lôi đình của Hạ Tư Mộ, Bạch Tán Hành không thể nào còn sống trên đời nữa, quá nửa là đã tan thành tro bụi rồi.
Nào ngờ Bạch Tán Hành không những không thành tro, mà còn ngóc đầu trở lại.
Vị này cũng là kẻ có thù tất báo, nhìn thấy mấy điện chủ từng phụ thuộc vào mình giờ lại quy thuận Hạ Tư Mộ, không biết sẽ phá cho long trời lở đất thế nào nữa.
Vì thế các vị điện chủ từ thời Quỷ Vương đời trước đều sầu muộn, nhóm điện chủ mới thăng chức thế chỗ những lão điện chủ bị Hạ Tư Mộ đánh cho tan thành tro bụi thì có phần kiên định hơn một chút.
Mị quỷ điện chủ Quan Hoài, lão già đã chết hơn ba ngàn năm kia giờ đây lại thay đổi vận khí, vì bị nhốt trong Cửu Cung Mê Ngục mà tránh được một kiếp.
Sau khi Hạ Tư Mộ nhận được tin tức này thì không có động thái gì nhiều, trong buổi triều hội chỉ hạ lệnh truy tìm tung tích của Bạch Tán Hành, nếu có phát hiện lập tức báo cáo, nếu có ai truy bắt được Bạch Tán Hành thì sẽ trọng thưởng, như thể chẳng để “Bạch sát” uy danh hiển hách năm đó vào mắt.
Thánh tâm khó dò, buổi triều hội mỗi tháng một lần kết thúc, nhóm điện chủ sôi nổi hỏi thăm tả hữu thừa về kế hoạch của Vương Thượng, lại bị tả hữu thừa tống cổ trở về.
Không phải bọn họ không muốn nói là hai người họ còn đang hoài nghi nhau đâu.
Yến Kha và Khương Ngải bước dọc theo bậc thang ngoài cửa vương cung, Yến Kha chắp tay sau lưng đặt câu hỏi thâm sâu: “Vừa rồi trên triều hội, ngươi nói với Vương Thượng rằng cho đến nay ngươi chưa từng thấy Bạch Tán Hành.”
Khương Ngải vẫn khoác trên người bộ váy lụa cẩm tú lộng lẫy, châm vàng và trân châu trên đầu toả sáng lấp lánh.
Nàng ta quay đầu, trang sức trên người va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thuý.
Nàng ta nhìn Yến Kha nói: “Sao thế, lời nói đó có vấn đề gì sao?”
“Ta hiểu Bạch Tán Hành, ngươi là mối bận tâm của lão ta.
Lão ta có ý với ngươi cả ngàn năm, vẫn luôn canh cánh việc bị ngươi từ chối, tìm mọi cách phải có được ngươi.
Ba trăm năm trước ngươi lừa lão ta vào Cửu Cung Mê Ngục hại lão ta bị lạc mấy trăm năm, giờ lão ta đã thoát được, sao có thể không đi tìm ngươi?”
“Có ý với ta? Chẳng bằng ngươi nói là ham m.uốn chinh phục, khắp thiên hạ này có thứ nào tốt mà lão ta không muốn chinh phục? Có thể là sau khi tỉnh lại, lão ta đã có thứ khác muốn chinh phục, nên buông tha cho ta.
Nhưng mà nói đến lừa…” Khương Ngải tới gần Yến Kha, che miệng cười nói: “Ba trăm năm trước không chỉ có ta lừa lão ta, còn có ngươi nữa.
Lúc ấy ngươi chính là phó điện chủ của lão ta, lão ta tín nhiệm ngươi lắm đấy.
Bây giờ lão ta chạy thoát rồi, hẳn là nên tìm ngươi tính sổ trước mới phải? Sao vừa rồi ta cũng nghe ngươi nói với Vương Thượng, bản thân chưa từng gặp Bạch Tán Hành nhỉ?”
Ánh mắt Yến Kha lạnh xuống, hắn ta nói: “Ta chưa từng gặp Bạch Tán Hành.”
“Ta đây cũng chưa từng gặp Bạch Tán Hành.”
Tả hữu thừa của Quỷ giới nhìn nhau, một lạnh băng một thấm đượm ý cười, không chút nhượng bộ.
Cuối cùng Khương Ngải vẫy vẫy tay, xoay người đi: “So với hoài nghi lẫn nhau, chi bằng tự cầu phúc thì hơn, hữu thừa đại nhân.”
Con mắt sắc bén của Yến Kha chú ý đến chiếc vòng tay trắng thuần loé sáng trên cổ tay phải của nàng ta.
Chiếc vòng này cực kỳ giản dị, không có bất kỳ châu báu điểm xuyết hay khảm vàng khảm bạc gì cả, không giống phong cách thường ngày của Khương Ngải.
Hắn ta âm thầm vuốt ve ngón cái, cười lạnh xoay người đi.
Hôm nay phủ doãn Vân châu đi thăm hỏi chuyện trước kia giữa Phương đại nhân và Đoạn hầu gia, lúc này mới biết hai người này vốn có tranh chấp.
Lòng thầm nghĩ chuyện lớn không thành rồi, chỉ e bản thân đã gây hoạ lớn, ô sa khó giữ.
Vì thế ngày hôm sau phủ doãn đại nhân lo liệu chu toàn tiễn đưa Phương tuần biên sử lên đường về xong lập tức quay ra mở tiệc mời Đoạn Tư lần nữa.
Đoạn Tư vừa thấy phủ doãn đại nhân là biết ngay trong hồ lô của hắn ta bán cái gì, bèn tỏ vẻ kênh kiệu y theo phỏng đoán của phủ doãn đại nhân, làm bộ hơi không hài lòng nói vài câu quái gở về Phương Tiên Dã.
Thấy phủ doãn đại nhân xám mặt, mồ hôi như suối mới quanh co vui vẻ đồng ý lời mời đến yến hội.
Các vị tướng quân đều quay về khu của mình, yến hội lần này ngoại trừ Đoạn Tư thì đều là quan viên Vân châu đến cùng uống rượu.
Sau ba tuần rượu, phủ doãn nói muốn giữ Đoạn Tư lại trong phủ tạm nghỉ, còn cố ý gọi vài mỹ nhân tới hầu hạ hắn.
Đoạn Tư nghĩ thầm có lẽ phủ doãn này nghe đồn lúc ở Nam Đô hắn thường xuyên ra vào Ngọc Tảo lâu, vì vậy bèn gãi đúng chỗ ngứa mà đưa mỹ nhân tới cho hắn.
Hắn thấy ánh mắt mong chờ của phủ doãn cũng không từ chối, chọn vài mỹ nhân tới cùng hắn.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, phủ doãn ân cần bảo mỹ nhân này hầu hạ Đoạn Tư cho tốt, rồi cười hì hì rời đi.
Mỹ nhân này thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đỡ hắn về căn phòng được phủ doãn chuẩn bị sẵn, dọc đường đi đều nhút nhát sợ sệt không dám nhìn hắn.
Nàng đỡ Đoạn Tư để hắn ngồi xuống giường, rồi đóng cửa phòng lại.
Tất nhiên, nàng cũng ở lại.
Đoạn Tư ngồi trên giường, vừa rồi trông hắn có vẻ hơi say, mơ mơ màng màng, thế mà bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn hỏi: “Ngươi ở lại phòng ta làm gì?”
Tiểu cô nương kia đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nói: “Phủ doãn đại nhân lệnh cho ta hầu hạ hầu gia.”
Đoạn Tư cười một tiếng: “Vậy ngươi cứ cúi đầu mãi làm gì, ta không nhìn thấy mặt mũi ngươi.”
Tiểu cô nương sợ hãi ngẩng đầu lên, dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân, mi thanh mục tú, hơn nữa còn ẩn chứa nét sầu muộn nhu nhược động lòng người.
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu nhìn Đoạn Tư một lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Ta… Ta tới hầu hạ hầu gia.”
Đoạn Tư quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Ninh Ý hầu tới từ Nam Đô…”
“Ý ta là tên của ta.”
“Đoạn… Đoạn hầu gia.”
“Ta tên Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức.” Dừng một chút, hắn nói: “Ngươi nói ngươi muốn hầu hạ ta, biết làm không?”
Tiểu cô nương khẽ cắn môi, bước tới hai bước, có lẽ do quá hoảng loạn mà vấp té, ngồi hẳn lên người Đoạn Tư.
Đoạn Tư không nói gì cả, nàng thấy vậy bèn nắm lấy vai Đoạn Tư, vụng về cởi áo hắn ra, định hôn môi hắn.
Đoạn Tư vẫn luôn chống tay lên giường để mặc nàng hành động đột nhiên giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên môi nàng, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn tiểu cô nương gần trong gang tấc, nói: “Ta không chấp nhận nàng dùng thân thể người khác để hôn ta, Hạ Tư Mộ.”
Tiểu cô nương giật mình, nàng nhỏ giọng nói: “Hầu gia đang nói gì…”
“Điện hạ, bây giờ nàng còn muốn bắt ta ăn vụng?”
Tiểu cô nương im lặng, giờ phút này tay nàng không còn run rẩy nữa, trong mắt cũng không còn sự sợ hãi, im lặng một lát rồi nhắm mắt vào, thân thể ngã xuống, được đôi tay tái nhợt trông thấy rõ mạch máu xanh tím túm lấy cổ áo, đặt nằm xuống bên cạnh bàn.
Chủ nhân của đôi tay này cũng tái nhợt không kém, nàng mặc chiếc váy đỏ, khoanh tay đứng trong phòng, cảm thán: “Sao lần nào ngươi cũng phát hiện ra ta vậy?”
Đoạn Tư cười khanh khách vươn tay về phía nàng, nàng bèn đi lại giống tiểu cô nương vừa rồi, ngồi trong lồng ngực hắn.
Hắn khen ngợi: “Lần này nàng diễn rất thật.
Nàng nhập vào người nàng ta sau khi hết bầu rượu thứ ba trong yến tiệc đúng không?”
Hạ Tư Mộ nhướn mày: “Khi đó ngươi đã phát hiện?”
“Ừ, không sai.”
“Rốt cuộc ngươi phát hiện thế nào?”
Đoạn Tư ôm eo nàng, ghé mặt tì trán nàng nói: “Bởi vì nàng có ánh mắt hy vọng bị ta phát hiện.”
Hạ Tư Mộ chớp chớp mắt, nàng ôm gáy Đoạn Tư, cọ chóp mũi hắn nói: “Thế thì hầu gia, bây giờ ta có thể hôn ngươi không?”
Đoạn Tư phối hợp nhắm mắt lại, nói: “Xin điện hạ cứ tự nhiên.”
Hạ Tư Mộ bật cười, nàng cũng không hành động ngay mà đợi một lát mới hôn lên môi hắn, quả nhiên hắn hơi rùng mình một chút.
Gần đây nàng phát hiện, có lẽ vì thân thể nàng quá lạnh, mà tri giác của Đoạn Tư lại rất mẫn cảm, mỗi lần nàng hôn hắn, hắn đều bất giác run rẩy, nàng rất thích phản ứng kỳ diệu này.
Hạ Tư Mộ đang nghĩ như vậy, hắn liền cạy mở môi nàng, chiếc lưỡi mềm mại dây dưa như thở dài nói: “Điện hạ, chuyên tâm đi.”
Nàng nâng gáy hắn lên, thả lỏng mặc hắn xâm lược.
Không bao lâu sau, hắn đã ôm eo nàng đặt nàng lên giường, ngực Đoạn Tư phập phồng kịch liệt, ánh mắt sáng quắc.
Hạ Tư Mộ hờ hững vuốt ve bờ vai hắn, cười nói: “Ta nghe nói sau lưng hầu gia có hình xăm tuyết phủ hồng mai, tại sao vậy?”
Đoạn Tư cười rộ lên, giọng nói có chút khàn khàn: “Đó là người yêu ta vẽ cho ta, nàng giống như tuyết phủ hồng mai vậy.”
“Phải không? Nghe nói nàng rất lạnh, ôm vào chắc chắc sẽ không dễ chịu.
Sao hầu gia không để mắt đến những người khác?” Hạ Tư Mộ nói.
“Có lẽ mắt ta có tật, bệnh nặng lắm, ngoại trừ nàng thì chẳng thấy ai nữa cả.
Nhưng cũng may, tuy ban đầu nàng hơi lạnh, nhưng ôm một lúc sẽ ấm, có đôi khi còn nóng bỏng người.” Đoạn Tư dùng mu bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng nói.
Hạ Tư Mộ ngẩng đầu nhìn hắn một lát, sau đó mỉm cười vươn hai tay ra, nói: “Đoạn Tư, ôm ta.”
Đoạn Tư nghe lời ôm chặt nàng.
“Bây giờ ta vẫn lạnh sao?”
“Có một chút.”
“Vậy làm ta nóng lên đi.” Hạ Tư Mộ nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Dùng nhiệt độ của ngươi sưởi ấm ta.”
Đoạn Tư hôn lên cổ nàng, ngón tay linh hoạt cởi bỏ đai lưng nàng, hàm hồ cười rộ lên.
“Tuân lệnh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...