Edit: Ys
Y Lí Nhĩ tỏ ra kinh ngạc, Hạ Tư Mộ nhìn biểu cảm của ông ta, dường như tự nhận ra mình vừa lỡ lời, nói: “Xem ra ông vẫn chưa biết, vậy cứ xem như ta chưa nói.
Nếu giao ước giữa Kỵ quỷ điện chủ và ông vẫn còn thì ông không thể nuôi quỷ của ta được.”
Sắc mặt Y Lí Nhĩ không tốt nhưng vẫn cứ cười nói: “Không phải ta muốn tự mình nuôi, vị huynh đệ quỷ này ở bên cạnh ta, tất nhiên ta có nơi tốt hơn cho hắn đi.”
Đoạn Tư nghĩ thảo nào những quý nhân từng lạy thánh vật của nhà Y Lí Nhĩ, sau khi trở về đều gặp vận may, hoá ra là ông ta dẫn quỷ cho bọn họ.
Hạ Tư Mộ vừa ăn thức ăn vừa hỏi: “Ông muốn quỷ của ta, dùng gì để đổi?”
“Vàng bạc châu báu…”
“Không thú vị.”
“Vậy cô nương muốn cái gì?”
“Ta nghe nói nhà lão gia Y Lí Nhĩ có một hoa viên, trong đó có đủ loại kỳ hoa dị thảo, gần đây vừa đúng dịp xuân về, hương thơm lan toả bốn phía.”
“Đó là hậu hoa viên trong phủ đệ ta.”
“Vậy ông dùng phủ đệ của mình làm vật trao đổi cho ta đi.”
Y Lí Nhĩ im lặng một lát, nói: “Chúng ta đã sống tại đó kể từ khi tới Phủ Kiến thành, cũng đã hơn 30 năm rồi.”
“Ồ, vậy đưa toà phủ đệ ông ở hơn 30 năm cho ta đi.”
Hạ Tư Mộ nói một cách trôi chảy, không hề cho là đúng.
Sắc mặt Y Lí Nhĩ cứng đờ trong chốc lát rồi bật cười nói: “Để ta suy nghĩ một thời gian đã, cô nương không ngại đến phủ ta ở trước chứ, bất kể là việc có thành hay không, cứ coi như kết giao thêm một người bạn.”
Hạ Tư Mộ buông đũa nhìn Y Lí nhĩ, nàng quay đầu lại cười rộ lên, tua rua của trang sức màu bạc trên đầu lay động.
“Ta không kết giao bạn bè.
Nhưng phủ đệ thì có thể tới.”
Sắc mặt Y Lí Nhĩ hơi thay đổi, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn là chủ nhân khiến người khác phải nịnh nọt ở Phủ Kiến thành, nào có từng bị một thường dân người Hán khinh thường như thế.
Ông ta siết chặt nắm đấm nhìn về phía Hạ Tư Mộ, cuối cùng vẫn cười nói: “Được.
Ta còn có một việc muốn thỉnh giáo cô nương, vừa rồi cô nương nói Kỵ quỷ điện chủ xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì, có thể tiết lộ cho ta một chút không?”
Ngón tay Hạ Tư Mộ gõ gõ trên mặt bàn, im lặng một lát rồi thờ ơ nói: “Nó đắc tội với Vương Thượng của bọn nó, hiện giờ đang chạy trốn vì sợ bị giáng tội, chắc là vài ngày nữa sẽ bị bắt đi xử tử.”
Dừng một chút, nàng bật cười: “Gần đây ông gọi nó, hẳn là đều không được đáp lại đúng không? Thật ra chuyện này đối với ông mà nói cũng là tai bay vạ gió, ta nghe nói Quỷ giới tranh đấu động một chút là mấy chục năm.
Nếu nó trốn mấy chục năm, ông gọi nó cũng không trả lời, lại không thể đổi khế ước quỷ, cả đời này cứ thế mà trôi qua.
Nếu ta là ông, hẳn sẽ hy vọng nó mau chóng bị xoá sổ rồi tìm một con quỷ mới.”
Sắc mặt Y Lí Nhĩ vốn đã không tốt, nghe xong mấy lời của Hạ Tư Mộ càng khó coi hơn.
Hạ Tư Mộ lại cố tình không phát hiện ra, đứng dậy cười nói: “Không phải nói muốn mời ta đến phủ của ông làm khách sao? Đi thôi.”
Sau đó nàng búng tay một cái để Đoạn Tư đi theo, thản nhiên ra cửa.
Y Lí Nhã đại khái là chưa từng thấy người không khách khí như vậy, sửng sốt một lúc lâu sau mới gọi hạ nhân dẫn đường.
Đoạn Tư vén một vạt mạng sa đen của mũ lên, quay đầu nhìn Y Lí Nhĩ một cái, rồi quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Tư Mộ: “Ta thấy ta không giống con chuột mà giống mồi câu hơn.
Tần soái lấy ta làm mồi nhử, ngươi cũng lấy ta làm mồi nhử.”
Hạ Tư Mộ liếc hắn một cái, nở một nụ cười mờ mịt, không nói gì cả.
Phủ Kiến thành nổi tiếng là thành hoa, là một gia đình xa hoa nhất Phủ Kiến thành, hoa viên của Y Lí Nhĩ tất nhiên cũng là tốt nhất, danh hoa kỳ thảo trải rộng khắp vườn, nghe nói việc chăm sóc duy trì hoa viên này tốn hết một vạn lượng vàng mỗi năm.
Hạ Tư Mộ vừa vào phủ của Y Lí Nhĩ đã không chút khách khí mà lao vào hoa viên của ông ta, nhìn bên này ngửi bên kia, tựa như đang cố gắng phân biệt từng mùi một.
Còn Đoạn Tư thì ở bên cạnh nàng, khoanh tay nhìn toà tháp lưu li nổi danh ở giữa hoa viên.
Toà tháp lưu li kia toàn thân xanh biếc, mỗi một góc đều treo lục lạc, tinh khiết như pha lê, leng keng rung động dưới ánh mặt trời, bị sợi tơ gió mịn màng quấn lấy, tuy chỉ là nơi đặt thánh vật, nhưng nếu không nói rõ thì người ta còn cho rằng bản thân tháp lưu li chính là thánh vật.
“Y Lí Nhĩ cung phụng quỷ, cũng cung phụng thánh vật Thương Thần, nếu để đại tư tế biết, Thiên Tri Hiểu biết…” Đoạn Tư vừa nói vừa quay đầu, trông thấy Quỷ Vương điện hạ ngồi xổm trên mặt đất, cầm một chùm hoa thược dược trắng “Lĩnh tà lộ tuyết” quý giá, cả khuôn mặt đều vùi vào trong hoa.
Đoạn Tư buồn cười, nói: “Đừng vùi mặt vào, với cách ngửi này của ngươi, dù mũi có tốt đến đâu cũng bị ngươi ngửi hỏng mất.
Lát nữa đến phòng chất củi ngửi mùi củi lửa đi, như vậy khứu giác mới có thể khôi phục một chút.”
Hạ Tư Mộ cau mày, đứng dậy nói: “Phàm nhân thật phiền phức.”
Đoạn Tư cười ha ha, kéo chủ đề lại: “Lúc còn sống Kỵ quỷ điện chủ cũng là người Hán sao?”
Hạ Tư Mộ thờ ơ nói: “Số lượng người Hán nhiều gấp 300 lần người Hồ Khế, Quỷ giới cũng vậy, 24 quỷ điện chủ lúc còn sống đều là người Hán.
Luật của Quỷ giới không liên quan gì đến dân tộc, nhưng đám quỷ người Hán thấy con cháu của mình bây giờ bị ức hiếp, tất nhiên là không đối tốt với quỷ Hồ Khế.
Ở Quỷ giới, những ngày tháng của quỷ Hồ Khế rất khổ sở.”
“Tình trạng lúc sống và chết đổi chỗ cho nhau, thế đạo thật thú vị.”
“Thù sinh thù, hận sinh hận, đây vốn là lẽ thường.”
“Nếu có thể cắt đứt thù hận của người sống, vậy thù hận của người chết liệu có chấm dứt không?”
Hạ Tư Mộ nhẹ nhàng cười, nàng đi tới cửa sau của hoa viên, nói: “Thù hận của người sống có thể cắt đứt là vì người sống sẽ chết, chết rồi thì ký ức đau khổ của bao thế hệ người sẽ tan thành mây khói, thù hận tự nhiên sẽ kết thúc.
Nhưng người chết trăm ngàn năm bất diệt, thù hận vĩnh viễn không thể chấm dứt ở nơi đây.
Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao bị đoạ làm quỷ lại là sự trừng phạt đối với con người.”
Đoạn Tư nhìn bóng dáng của nàng, gọi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Hạ Tư Mộ không quay đầu lại: “Đến phòng chất củi ngửi mùi vị của pháo hoa.”
Đoạn Tư nhịn không được cười rộ lên, nàng giống như đến phủ của Y Lí Nhĩ để thu thập mùi hương hơn chứ không phải tới tìm tung tích của Kỵ quỷ điện chủ, hắn thấp giọng nói: “Thật đáng yêu.”
Đoạn Tư dựa vào phúc của đèn Quỷ Vương và đôi mắt có khả năng phân biệt âm dương để nhìn, quỷ khí trong phủ của Y Lí Nhĩ được thu lại rất khá, không đi vào tháp lưu li trong hoa viên thì gần như không thể phát hiện ra.
Thậm chí những du hồn thường thấy bên ngoài cũng không thể bắt gặp trong toà phủ đệ này.
Nghe nói vật được cung phụng bên trong tháp lưu li là thánh vật Thương Thần, thế nhưng hắn nhìn không ra bên trong tháp lưu li có bất kỳ linh khí gì, nhưng lại có quỷ khí đang quanh quẩn trong tháp.
Nếu toà tháp này không phải để cung phụng thánh vật, mà là cung phụng Kỵ quỷ điện chủ.
Vậy chẳng lẽ thánh vật vừa nói là giả, hay là Y Lí Nhĩ cung phụng ở nơi khác.
Đoạn Tư vừa nghĩ vừa đi theo tới phòng chất củi, trông thấy hai người hầu già đang nhỏ giọng nói chuyện ở cửa phòng chất củi, nói lão gia mời đến vị khách kỳ lạ, một cô nương rất xinh đẹp ấy vậy mà lại chạy đến phòng chất củi ngửi mùi củi lửa.
Đoạn Tư cười cười, vừa định đi vào thì nghe một phụ nhân trong đó nói: “Ta thấy cô nương này tuổi tác chắc là tương đương với thiếu gia Lộ Đạt, nếu thiếu gia Lộ Đạt ở nhà, ta còn tưởng lão gia tìm con dâu đấy.”
Đoạn Tư dừng bước.
Một phụ nhân khác nói: “Từ lúc tiểu thiếu gia mười tuổi đi lên Thượng kinh thì không về nữa, ta thấy lão gia dường như không quá hi vọng ngài ấy sẽ trở về lắm.”
“Nói cái gì vậy, lão gia chỉ còn hai đứa con trai, sao lại không hi vọng…”
Đoạn Tư cất bước đi qua người các bà, tiến vào phòng chất củi, hỏi Hạ Tư Mộ đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt củi lửa: “Tư Mộ, đứa con trai làm quan lớn ở Thượng kinh của Y Lí Nhĩ… Là Lộ Đạt?”
Hạ Tư Mộ cầm cây củi lửa lên, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Sao, lại là người quen cũ của ngươi?”
Ánh mắt Đoạn Tư hơi loé lên, hắn cười nói: “Người quen cũ thì cao quá không dám với tới.
Đệ tử đắc ý của đại tư tế Đan Chi chúng ta là – thiếu tư tế Lộ Đạt, vương đình Đan Chi có ai mà không quen biết hắn ta? Hắn ta chắc là không quen biết ta.”
Trong kiếp sống làm tử sĩ Thiên Tri Hiểu, thỉnh thoảng hắn sẽ đi theo sư phụ bái phỏng đại tư tế, lần nào cũng có thể nhìn thấy Lộ Đạt.
Lộ Đạt lớn hơn hắn ba bốn tuổi, trông rất đẹp, có chút phong vị không dính khói lửa phàm tục, luôn ngồi an tĩnh bên cạnh đại tư tế, cúi đầu nhìn cuốn da dê, tựa như đang nghiêm túc đọc lại phảng phất như đi vào cõi thần tiên.
Lộ Đạt thoạt nhìn rất “trống rỗng”, nhưng nghe nói sự “trống rỗng” này lại là phẩm chất quan trọng nhất của việc liên kết với thần.
Con trai nhỏ của Y Lí Nhĩ là Lộ Đạt? Con trai của kẻ nuôi tiểu quỷ lại là thiếu tư tế của một quốc gia – tương lai rất có thể sẽ thành đại tư tế.
Thế đạo đúng là thái quá.
“Nếu là Lộ Đạt… Chỉ cần hắn ta mở miệng, đại tư tế có gì mà không cho hắn ta được? Có lẽ Y Lí Nhĩ thật sự có thánh vật.” Nhớ đến thân hình béo tròn của Y Lí Nhĩ và dáng vẻ thanh tú đối lập của Lộ Đạt trong trí nhớ, Đoạn Tư không khỏi cảm thán nói: “Năm tháng đúng là dao giết heo.”
Hạ Tư mộ ngửi một hơi hương vị tươi mát của củi lửa, hờ hững nói: “Năm tháng cũng sẽ giết ngươi như vậy.”
Đoạn Tư cúi người nói: “Năm tháng hẳn là sẽ khách khí với ta một chút, dù sao thì ta cũng là người gặp dữ hoá hành, trở nên xấu xí chính là đại hung.”
Đôi mắt hắn lúc ẩn lúc hiện sau tấm mạng sa, dù cách một tấm mạng sa không thấy rõ biểu cảm, vẫn có thể nghe thấy ý cười trong lời của hắn.
Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn hắn.
Người kết chú với nàng có đôi khi vô cùng ngoan ngoãn, nàng bảo hắn đội mũ có mạng che ẩn giấu tung tích trong nhân thế, vậy là hắn không bao giờ tháo mũ có mạng che xuống lúc ở bên ngoài.
Nhưng đôi khi…
Hạ Tư Mộ nhíu mày, đẩy hắn ta rồi đứng lên, hờ hững nói: “Đi thôi.”
Lúc nàng ra khỏi cửa phòng chất củi, hai phụ nhân kia hoảng loạn hành lễ, sau khi nàng xoay người mới khe khẽ thảo luận có phải cô nương này vừa mới đẩy không khí hay không, lúc nãy có phải nàng lầm bầm lầu bầu ở đó, cô nương này sao lại lải nhải.
Đoạn Tư ha ha cười rộ lên, đi theo nàng ra cửa.
Y Li Nhĩ có sản nghiệp khổng lồ cần quản lý, giao thiệp với đủ loại quan hệ khác nhau, ngày thường rất bận rộn những vẫn bớt chút thời giờ chiếu cố hai vị khách trong phủ, đặc biệt là Đoạn Tư.
Ông ta vô cùng hứng thú với “quỷ” Đoạn Tư ngoan ngoãn này, luôn nói bóng nói gió hỏi Đoạn Tư kết chú với Hạ Tư Mộ thế nào.
Hơn nữa còn ám chỉ với Đoạn Tư nếu về với mình thì sẽ có chỗ tốt đủ đường, những quý nhân mà ông ta quen biết giàu có và quyền lực thế nào.
Đoạn Tư tỏ ra kinh ngạc tán thán đúng thời điểm, nhưng lại không trả lời rõ ràng về tên họ cũng như thái độ của mình.
Một người một quỷ giống như tới phủ ăn nhờ, uống nhờ, ở nhờ hoa viên.
Sau khi bọn họ tới phủ của Y Lí Nhĩ ba ngày, Y Lí Nhĩ đột nhiên vội vã tới tìm Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư, nói: “Thập Thất cô nương, ta có một chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Hạ Tư Mộ cầm một chiếc quạt trầm hương không biết lấy được ở đâu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Khuyển tử(*) Lộ Đạt ít ngày nữa sẽ về đến Phủ Kiến thành để thăm ta.
Ngài có thể bảo vị huynh đệ quỷ này đi ngăn cản và để nó trở lại Thượng kinh không?”
Khuyển tử
Trong câu hổ phụ sinh khuyển tử, ý là đứa con kém cỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...