Edit: Ys
A Ốc Nhĩ Tề vừa chết, tình hình chiến sự đột ngột thay đổi.
Hắn ta tham gia vào cuộc chiến tranh giành người thừa kế của Đan Chi, Thập Tam hoàng tử có được sự ủng họ to lớn của hắn ta bất chợt mất đi chỗ dựa, nhất thời bí quá hoá liều, muốn bức vua thoái vị.
Vương đình Đan Chi rối ren, Lục hoàng tử kêu gọi người ủng hộ mình là Phong Lai về Đan Chi, lấy danh nghĩa cứu giá nhưng thật chất là đoạt quyền thừa kế.
Phong Lai ở chiến trường Vũ Châu sứt đầu mẻ trán vẫn không có chút tiến triển nào, vật tư và tiếp viện lại bị Đoạn Tư cắt đứt, lập tức tập trung binh lực mở ra một con đường ở Lương Châu, vượt sông rút quân về.
Mặc dù quân tiếp viện Đại Lương đã đóng quân ở Lương Châu nhưng bất luận là ba vạn quân còn lại của Đạp Bạch quân do Hạ Khách Sinh chỉ huy hay những quân đội đến sau, tất cả đều cố thủ không động.
Có một câu nói là vây binh tất khuyết, không nên bức quân địch đến đường cùng để rồi đồng quy vu tận.
Thế nhưng gây rối dọc đường đi là điều không tránh khỏi, thời điểm người Hồ Khế rút quân qua sông, Hạ Khánh Sinh cho người phục kích khiến vô số quân địch táng thân nơi sông Quan đầy sóng gió.
Đợi khi quân địch tới Sóc Châu, lại bị Đoạn Tư đóng quân chặn đánh một đợt nữa, tổn thất không nhỏ nhưng hắn ta nào có thời gian quan tâm, đành phải giao ra toàn bộ Sóc Châu.
Lúc này quân tiếp viện không tới kịp, Tần soái ra lệnh Túc Anh cùng ba quân khác vượt sông tiến đánh Sóc Châu, thâu tóm toàn bộ Sóc Châu.
Cái gọi là rút dây động rừng, những việc mà Đoạn Tư làm vào đêm giao thừa năm Thiên Nguyên thứ mười một đã trở thành điểm mấu chốt để xoay chuyển chiến cuộc.
Vốn là công thần lớn nhất, nhưng khoảng thời gian này Đoạn Tư lại sống những ngày tháng quá mức yên tĩnh, không còn tình cảnh Quan Âm nghìn tay đánh chuột đất mỗi ngày như lúc trước nữa, bởi vì – thương thế của hắn nghiêm trọng, lại bận rộn trăm bề.
Trong thời gian Đoạn Tư dưỡng thương, hắn giao việc phòng ngự Phủ thành Sóc Châu cho Ngô Thịnh Lục, còn mình thì chăm chăm viết thư gửi đi bốn phương tám hướng, lúc thì giải thích những việc cần chú ý trong trận thuỷ chiến cho Hạ Khánh Sinh ở Lương Châu, lúc thì viết chiến báo cho Tần soái, lát sau lại viết tấu chương gửi triều đình, sau nữa lại viết thư về nhà, tựa như lắc mình một cái biến từ võ tướng trở về làm văn thần.
Hạ Tư Mộ có thể được xem bút pháp Xuân Thu(*), văn chương cẩm tú của Đoạn Tư, thoáng chốc gỡ bỏ hết những hiềm nghi trong lòng, thậm chí còn bật chợt nói vài câu khoe tài văn chương.
Bút pháp Xuân Thu
Là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh “Xuân Thu”, hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê (xưa gọi là bao biếm) đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
Còn một người nữa cũng đang dưỡng thương, chính là ông chủ Lâm thật – Vì Thập Ngũ cần học theo cử chỉ điệu bộ của hắn ta nên vẫn chưa giết hắn ta, chỉ giam lại, Ngô Thịnh Lục lục soát khắp nơi trong thành mới tìm được Lâm Quân.
Khi ấy hắn ta cũng chỉ còn lại một hơi tàn, cấp cứu nửa ngày mới giữ được cái mạng.
Lúc hắn ta tỉnh lại, khoé miệng Hạ Tư Mộ hơi run rẩy – đúng là trước kia Thập Ngũ giả dạng Lâm Quân y như đúc, hoàn toàn là một người trẻ tuổi nhiệt huyết yêu nước ghét cái ác như kẻ thù, Thập Ngũ giả trang quá giống.
Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, để đền đáp việc Hạ Tư Mộ đã giúp hắn dự báo thời tiết, Đoạn Tư hào sảng mà nhận Trầm Anh làm đệ đệ, hứa hẹn sau này sẽ mang Trầm Anh về Đoạn phủ nuôi nấng chăm sóc.
Trầm Anh vì thế mà cứ lưu luyến không rời, Hạ Tư Mộ đành uyển chuyển tỏ vẻ nàng chưa định rời đi đâu, trong thời gian này Trầm Anh vẫn có thể thường xuyên trông thấy nàng, nó lưu luyến không rời có vẻ hơi sớm rồi.
Lần này cả người Đoạn Tư đều có vết thương, không thể tự thay thuốc băng bó được, chuyện này vốn nên thuộc về tay quân y hoặc Mạnh Vãn, thế mà giờ lại rơi về tay Hạ Tư Mộ — Trước khi Đoạn Tư ngất đi đã nắm chặt góc áo “Hạ Tiểu Tiểu” đánh cho nàng một ánh mắt.
Nàng nhớ tới khắp người Đoạn Tư đều là vết thương cũ, còn có vết sẹo trên eo, lòng nói tiểu tướng quân này thật phiền toái.
Thế nhưng nàng vẫn khóc lóc cực kỳ bi ai tỏ rõ cõi lòng, phối hợp với Đoạn Tư thực hiện công việc băng bó.
Hạ Tư Mộ nghĩ dù sao thì đây cũng là người kết chú với nàng, hơn nữa nàng cho rằng hiện giờ hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, tạm thời không thể lấy đi cảm quan trên người hắn.
Phải làm cho hắn mau mau khôi phục còn thực hiện lời hứa nữa.
“Đau…” Đoạn Tư phát ra tiếng than nhẹ, hắn nhíu mày nhìn về phía Hạ Tư Mộ, chỉ một khắc lại nhịn không được mà cười rộ lên: “Ngươi xuống tay nặng quá, quả nhiên là không có xúc giác.”
Hạ Tư Mộ nhướn mày nhìn cái tên càng đau càng cười, buông băng gạc trong tay ra, nói: “Nếu không thì ta gọi Mạnh giáo uý vào thay ta, để ngươi đến giải thích với nàng ta về những vết thương cũ trên người ngươi nhé?”
“Được điện hạ băng bó vết thương là vinh hạnh của ta.”
Đoạn Tư trả lời cực kỳ nhanh chóng và trôi chảy, ý cười vui sướng.
Mới sáng sớm mặt trời còn chưa lên hẳn, nửa người trên của hắn đã bị người ta lộ.t sạch, lộ ra làn da trắng nõn và miệng vết thương đan xen ngang dọc, may mà trừ một đao của Thập Ngũ ở xương sườn ra, những vết thương khác đều không quá sâu.
Hắn liền để cho Hạ Tư Mộ quấn băng gạc từ cánh tay đến eo lưng của hắn.
Hạ Tư Mộ thắt một cái nút cho kiệt tác của mình rồi vỗ vỗ vai Đoạn Tư, nói: “Cởi quần.”
“…” Đoạn Tư quay đầu nhìn nàng, lộ ra biểu tình kinh ngạc hiếm thấy, tựa như không rõ mình vừa nghe thấy cái gì.
Nàng vô cùng tự nhiên mà nói: “Ta nhớ là trên đùi ngươi cũng có một vết thương.”
Đoạn Tư đè cái tay đang đặt trên hông hắn của Hạ Tư Mộ lại, nghiêm túc nói: “Miệng vết thương không sâu, ta thấy cái này không cần xem đâu.”
“Sao lại không cần?” Hạ Tư Mộ nhướn mày nói: “Từ nhỏ ta đã đi theo phụ thân và mấy đại phu giải phẫu thi thể, có cái dạng trần tr.ồng nào mà chưa nhìn qua.
Dù sao ta cũng là quỷ, không phải chưa từng nhập vào người nam nhân, ngươi thẹn thùng cái gì?”
Đoạn Tư mỉm cười khéo léo từ chối: “Việc này không thích hợp đâu, ta vẫn còn là một thân trong sạch.”
Hạ Tư Mộ hơi híp mắt, đôi tay Đoạn Tư thoáng chốc đã bị thứ vô hình nào đó trói ra đằng sau, người bị đẩy ngã thẳng xuống giường phát ra âm thanh trầm thấp.
Đoạn Tư chớp chớp mắt nói: “Đau quá điện hạ, ta còn đang bị thương đó.”
Hạ Tư Mộ khom lưng vuốt ve gương mặt hắn, vì lấy thân phận “Hạ Tiểu Tiểu” xuất hiện nên ngón tay nàng bây giờ thực ấm áp, mơ.n trớn qua những vết thương trên mặt hắn hơi hơi dùng sức: “Muốn ta tới băng bó cho người lại còn kén chọn, tiểu tướng quân cho rằng ta có thể để ngươi sai bảo sao?”
Đoạn Tư cười rộ lên, trong mắt hàm chứa tia sáng, thong thả nói: “Ta nào có kén chọn, ta là đang cầu ngươi.
Điện hạ cho ta hai phần mặt mũi nhưng cũng không thể đối xử với ta như vậy.”
Ngay lúc Hạ Tư Mộ bật cười nguy hiểm, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nam quen thuộc vang lên.
“Tướng quân đại nhân, Tần soái…” Hàn Lệnh Thu nhìn thấy Đoạn Tư xoã tóc ngã trên giường, cùng với Hạ Tiểu Tiểu áp lên người vuốt mặt hắn, nhất thời quên mất mình định nói gì, chỉ cảm thấy có phải mình nên coi như không thấy gì, quay đầu đóng cửa lại không.
Hắn ta còn chưa kịp thực hiện, đã thấy hai mắt Đoạn Tư sáng lên như được ân xá, từ trên giường đứng dậy nói: “Hàn giáo uý, mời nói.”
Hạ Tiểu Tiểu thư thả tránh khỏi người Đoạn Tư, bắt chéo chân ngồi ở đầu giường, cầm trà ở một bên lên uống.
Hàn Lệnh Thu vì thế mà căng da đầu nói tiếp: “Tướng quân, tin tức vừa tới, hai ngày nữa Tần soái sẽ đến Phủ thành.”
Đoạn Tư cười nhẹ, thản nhiên nói: “Tần soái đích thân tới… Xem ra một cái Sóc Châu là không đủ, trận này còn phải đánh tiếp.
Thân thể ta mắc bệnh nhẹ, ngươi bảo Ngô Lang tướng chiêu đãi Tần soái thật tốt – lễ nghĩ bên này vẫn nên hỏi Mạnh Vãn một chút.”
Hàn Lệnh Thu đồng ý rồi định rời đi, lại bị Đoạn Tư gọi lại, bởi vì bị thương mất nhiều máu mà sắc mặt Đoạn Tư tái nhợt, có điều ánh mắt lại rất chuyên chú: “Hàn giáo uý, không có chuyện gì muốn hỏi ta nữa sao?”
Hàn Lệnh Thu trầm mặc trong chốc lát, ôm quyền hành lễ đáp: “Bây giờ không có.”
Vào đêm mà Đoạn Tư giao cho hắn ta việc trong buổi luận võ ngày giao thừa, Đoạn Tư nói hắn biết hắn ta có nhiều nghi vấn với mình, đợi khi Sóc Châu được giải vây sẽ cho hắn ta cơ hội để hỏi.
Hắn đã hứa cho Hàn Lệnh Thu đặt câu hỏi, vậy thì nhất định sẽ biết gì nói ra hết.
Hàn Lệnh Thu đã sớm chuẩn bị xong câu hỏi, nhưng ngày ấy lúc luận võ trên đài, Lâm Quân giả phun ra một câu “Ngươi là Thập Thất sư đệ của ta” lại làm Hàn Lệnh Thu mơ hồ nhớ đến chuyện cũ, hắn ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, những chuyện cũ đó rất có thể sẽ đảo lộn cuộc sống hiện tại của hắn ta.
Hắn ta vốn không chấp nhất chuyện cũ, là vì sự xuất hiện của Đoạn Tư nên hắn ta mới bắt đầu tò mò, tò mò về quá khứ của mình, hay nói đúng hơn là về người tên Đoạn Tư này.
Thế nhưng vào mùng một năm mới hôm đó, Hàn Lệnh Thu ở dưới tường thành ngẩng đầu nhìn Đoạn Tư cả người đầy vết thương, lung lay sắp ngã xuống vẫn còn cười đến vui vẻ, đột nhiên cảm thấy Đoạn Tư là ai dường như không hề quan trọng đến vậy.
Dù trên người Đoạn Tư đầy rẫy nghi hoặc, nhưng có thể chắc chắn một điều, hắn là một vị tướng tốt của Đại Lương, có lẽ chỉ như vậy đã đủ rồi.
Còn Hàn Lệnh Thu hắn là giáo uý Đạp Bạch quân của Đại Lương, hắn có thể xác định điều này, bấy nhiêu cũng đã đủ.
Nhìn Hàn Lệnh Thu đi ra ngoài còn tri kỷ mà đóng cửa lại, Hạ Tư Mộ nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng thản nhiên nhìn Đoạn Tư.
Còn chưa đợi nàng đặt câu hỏi, Đoạn Tư đã biết điều tự trả lời: “Hàn Lệnh Thu, hắn ta từng là đồng kỳ của ta.”
Khắp người hắn đầy vết thương, không thể dựa vào đâu được, chỉ có thể dùng tay chống lên mặt giường, hơi ngả ra sau bày ra tư thế thoải mái trần thuật.
“Mỗi năm Thiên Tri Hiểu có một trăm đệ tử, kỳ khảo hạch là chém giết nhau, sau bảy năm chết 99 người chỉ còn lại một người, được ban số thự tự xuất sư.”
— Từ khi ta bảy tuổi đã bắt ta giết người, mười bốn tuổi giết sạch bạn đồng kỳ của mình.
Hạ Tư Mộ nhớ tới lời Đoạn Tư từng nói với nàng khi hắn đang chém giết loạn xạ trong đại doanh Đan Chi, khi đó trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa hưng phấn mà lại thống khổ, mang theo sức mạnh điên cuồng.
Giờ phút này, sự điên cuồng trong mắt Đoạn Tư đã lắng xuống, bình tĩnh như chỉ đang thảo luận về một đoạn hồi ức bình thường, hắn im lặng trong chốc lát rồi cười rộ lên.
“Khi đó Hàn Lệnh Thu trầm mặc kiệm lời, thật ra hầu hết người ở nơi đó đều có tính tình giống hắn ta, chỉ có ta là lạc loài.
Ta không nói chuyện nhiều với hắn ta, lần tiếp xúc nhiều nhất là ở trận quyết đấu minh thí sinh tử kia.
Nghĩ rằng có lẽ hắn ta rất tuyệt vọng, 98 người đã chết chỉ còn lại hai chúng ta, nhưng sư phụ thiên vị ta, mà ta lại rất mạnh, cuối cùng hắn ta cũng phải chết trong tay ta, sớm muộn gì cũng giống với 98 người kia thôi.”
Đoạn Tư chỉ chỉ trán mình, nói: “Vết sẹo dài trên mặt hắn ta là do ta rạch đấy.”
“Vào lúc ngươi giết hắn?” Hạ Tư Mộ hỏi.
“Không, vào lúc cứu hắn.”
Câu trả lời có chút bất ngờ.
Đoạn Tư bật cười, hắn quay đầu lại nói: “Ở trận minh thí, đáng lẽ ta nên giết hắn ta, nhưng ta đã sử dụng thủ đoạn, làm cho hắn ta thoạt nhìn như đã chết nhưng vẫn còn lại một hơi tàn.
Sau đó cho hắn ta một chén thuốc xoá ký ức, rạch mặt hắn ta, đánh tráo hắn ta với một thi thể có vết thương y hệt rồi đưa ra ngoài.”
Hạ Tư Mộ khẽ cười: “Chẳng phải ngươi không thân với hắn ta sao, ngươi mà lại có lòng tốt như vậy?”
“Sao ta lại không thể có lòng tốt như vậy, Quỷ Vương điện ta, ngươi hiểu ta sao?”
Đoạn Tư vẫn đùa giỡn như ngày thường, nhưng ánh mắt lại bất chợt nổi lên chút mê mang, tựa như tự hỏi chính mình.
Trên đời này có ai thật sự hiểu hắn không?
Hắn mang trên mình ngàn chiếc mặt nạ chân thành, không ai có thể tin được.
“Ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta không?” Đoạn Tư đột nhiên nhẹ nhàng hỏi bâng quơ, chỉ là ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Nếu Hàn Lệnh Thu không hỏi ta, ta sẽ nhường cơ hội này cho ngươi.
Từ giờ trở đi, ta sẽ thành thật trả lời tất cả vấn đề của ngươi.”
Hạ Tư Mộ buông chén trà xuống, hỏi: “Lần trước khi ta bóp cổ muốn giế.t chết ngươi, ngươi không chịu nói một câu nào, sao giờ lại nguyện ý nói ra?”
“Ngươi bóp cổ muốn giế.t chết ta, đương nhiên ta sẽ không nói.
Nhưng khi ta vươn tay về phía ngươi, ngươi kéo ta lên, ta lại có thể nói.”
Giọng điệu Đoạn Tư như đang nói đùa, ánh mắt nhẹ nhõm.
Hạ Tư Mộ nhớ lại thiếu niên ngồi dưới đất, đôi mắt nhuốm máu, thời điểm hắn vươn tay về phía nàng phảng phất như đoá hải đường bị gió thổi tan thành từng mảnh, nếu nàng không bắt lấy hắn thì hắn sẽ ngã xuống.
Khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, hắn cũng chưa từng cầu cứu nàng, vậy mà chỉ cần nàng duỗi tay ra đã đáp ứng giao dịch.
Nàng chỉ cần bắt lấy hắn, nắm lấy bàn tay hắn mà thôi.
Rốt cuộc thiếu niên này muốn điều gì?
Hạ Tư Mộ hỏi: “Ngươi ở Lương Châu, ở chỗ này làm nhiều việc như vậy, là muốn báo thù Thiên Tri Hiểu sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...