Edit: Ys
“Giao dịch này rất đơn giản, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng, đổi lại ngươi sẽ cho ta mượn năm giác quan của ngươi.
Mỗi một nguyện vọng đổi lấy một loại giác quan trong mười ngày, trong lúc đó ngươi sẽ mất đi cảm giác tương ứng, sau mười ngày ta sẽ trả lại giác quan cho ngươi.
Nói cách khác, ngươi có rất nhiều cơ hội để cầu nguyện với ta.”
Hạ Tư Mộ đưa ra phương thức này, chính là kết quả tốt nhất sau khi nàng cẩn thận nghiên cứu chú văn trên minh châu.
Đương nhiên nàng cũng muốn chọn phương pháp đổi một lần dùng mãi mãi, nhưng mỗi lần mượn một loại giác quan mười ngày đã cả giới hạn mà thân thể của người phàm có thể chịu đựng được, nếu hơn nữa thì thân thể Đoạn Tư sẽ mau chóng suy sụp, đổi một lần dùng mãi mãi chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.
Dù có dùng phương pháp mà nàng đề ra thì số lần Đoạn Tư cho nàng mượn giác quan càng nhiều, giác quan của hắn sẽ càng biến mất nhanh hơn.
Nếu không như vậy thì tại sao mất 300 năm minh châu mới có thể tìm được người có thể thừa nhận chú ngữ như Đoạn Tư chứ.
Hạ Tư Mộ cảnh báo nguy hiểm một cách ngắn gọn cho Đoạn Tư, cũng nói thêm: “Nói rõ trước nhé, nguyện vọng cũng có giới hạn, không thể ảnh hưởng quá nhiều đến nhân thế.
Thí dụ ngươi có thể cầu ta cứu ngươi một mạng trên chiến trường, nhưng không thể cầu ta giúp ngươi thắng được cuộc chiến, ngươi hiểu không?”
Nàng đã sẵn sàng thương lượng với Đoạn Tư, nhưng Đoạn Tư nghiêm túc nghe nàng nói xong, chỉ vô tội chỉ chỉ mình và nàng, nói: “Chúng ta phải dùng tư thế này để nói chuyện sao?”
Đoạn Tư vẫn nằm ngửa trên giường, còn Hạ Tư Mộ thì ngồi trên hông bóp cổ hắn.
Nếu có người đẩy cửa bước vào, đầu tiên sẽ bị doạ vì cái tư thế kiều diễm mà kỳ lạ này, sau đó bị sắc mặt tái nhợt như người chết của Hạ Tư Mộ doạ thêm một trận nữa.
May mà Hạ Tư Mộ đã áp chế quỷ khí, hiện giờ đôi mắt đã trắng đen rõ ràng, nếu không sẽ doạ người ta hết hồn lần thứ ba.
Dường như Hạ Tư Mộ không cảm thấy có gì không ổn, bình thản hỏi: “Tư thế này làm sao?”
Đoạn Tư khẽ thở dài: “Thân thể ngươi không nhẹ, hơn nữa còn rất lạnh.”
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, thân thể nàng lại không khác gì tảng băng bên ngoài, có chăng cũng chỉ là mềm hơn một chút.
Hắn vừa mới bị thương, mất rất nhiều máu, lúc này vốn là sợ lạnh, chỉ cảm thấy bị nàng làm cho lạnh run lên.
Hạ Tư Mộ liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng leo xuống khỏi người hắn, ngồi ở mép giường.
Nơi nàng vừa ngồi lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đoạn Tư ngồi dậy, quần áo của hắn đã bị Hạ Tư Mộ làm cho xộc xệch, giờ phút này có vài phần khí thế của công tử ăn chơi chác táng ở Nam Đô.
Dù vậy hắn vẫn ung dung nói: “Nói như vậy, Quỷ Vương điện hạ không có ngũ cảm? Không có vị giác, khứu giác, cảm nhận màu sắc, âm thanh và cảm giác, ngay cả đau cũng không có sao?”
Đương nhiên không có.
Đau đớn tồn tại để giúp con người tránh khỏi cái chết, ví dụ người bị lửa đốt đau thì sẽ không chạm vào lửa, người chết thì cũng đã chết, đau còn có tác dụng gì?
Ngoài ra, tấm vải bông bọc nệm dưới tay nàng, trong miệng người sống hẳn được gọi là “mềm mại”, nhưng ở trong tay nàng nó không khác gì cái bàn cái ghế — chỉ dễ bóp nát hơn mà thôi.
“Hiển nhiên người chết cũng không có mấy thứ này.”
“Thật đáng tiếc.” Đoạn Tư cảm thán.
Hạ Tư Mộ thân thiết trấn an: “Không có gì đáng tiếc, ngươi chết cũng sẽ vậy thôi.”
Đoạn Tư quay đầu lại nói: “Ta đáng tiếc cho chính mình, suy nghĩ nửa ngày mà không nghĩ ra được nguyện vọng gì có thể cầu xin.
Quỷ Vương điện hạ, ta chưa bao giờ cầu xin.”
Thiếu niên nói ra vô cùng chân thành, Hạ Tư Mộ lại chỉ cảm thấy hắn đang nói chuyện hão huyền.
Nàng mượn thân thể mấy trăm năm qua, ăn hồn hoả và giao dịch với vô số người sống, nhưng chưa từng có ai nói – Cảm ơn, ta sống không hối tiếc, có thể ra đi thanh thản rồi, không muốn bất kỳ điều gì cả.
Người sống trên đời luôn có lục dục(1), tăng lữ đạo sĩ không có bất kỳ ham muốn gì thì có thể vô dục vô cầu, nhưng Đoạn Tư lại chẳng có chút gì giống như không có ham muốn cả.
“Nếu hôm nay ta không cứu ngươi, có lẽ ngươi sẽ chết trong tay người Hồ Khế.
Chiến trường chính là nơi cửu tử nhất sinh, ngươi dám chắc rằng không có sự giúp đỡ của ta, ngươi có thể hết lần này đến lần khác tìm đường được sống trong ngõ chết hay sao?”
Ánh mắt Đoạn Tư dịu dàng ẩn chứa ý cười, hắn co chân chống cằm, thản nhiên mà nói: “Dù có thế nào, hôm nay cảm ơn Quỷ Vương điện hạ đã tương trợ.”
Hắn nói “Dù có thế nào” giống như có nghĩa là “Dù ngươi không cứu thì ta cũng có thể tự mình chạy thoát.” Hạ Tư Mộ hơi nheo mắt nhìn hắn một lúc lâu, nàng tới gần Đoạn Tư, nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà thâm thuý của hắn từ khoảng cách rất gần, lần này rốt cuộc khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng phản chiếu trong mắt hắn.
Nàng thấp giọng cười nói: “Tiểu tướng quân, ngươi còn quá trẻ.
Phải biết rằng vận mệnh vô thường, vạn vật đều khuất phục, con người không có khả năng vượt qua.”
Đoạn Tư chớp chớp mắt, lặp lại lời nói: “Vận mệnh vô thường, vạn vật đều khuất phục.”
Sau đó hắn mỉm cười tươi rói, trong mắt ánh hiện lên chút ngạo mạn và tuỳ ý: “Nhưng ta cũng không thường.”
Ta cũng không thường.
Ta cũng không thường?
Hạ Tư Mộ nghĩ, bỏ đi, tiểu tử này ngông cuồng không có thuốc chữa, không cứu nổi, ai muốn dạy dỗ thì dạy dỗ đi, sẽ có lúc hắn phải vấp ngã thôi.
Chờ ngày nào đó hắn thật sự thành quỷ thì nàng cũng không có tốt tính được như bây giờ.
Nàng xắn tay áo đứng dậy khỏi giường, làm bộ dạng không muốn nói nữa bỏ đi, nhưng vừa đi được một bước đã bị ngăn cản.
Nàng quay đầu nhìn lại, Đoạn Tư đang nắm tay áo nàng, ngón tay trắng nõn dưới ống tay màu đỏ máu — ở trong mắt nàng là màu đen hiện lên rất rõ ràng, hắn cười hồn nhiên: “Quần áo của Quỷ vương điện hạ thực lộng lẫy, không giống vật phàm.”
Lời này lại kéo chủ đề đi xa vạn dặm một lần nữa, thế mà lại nói cực kỳ hàm súc.
Hiện giờ các cô nương ở Nam Đô đều mặc váy lụa tay bó, nếu Hạ Tư Mộ đi dạo trên đường cái Nam Đô, một thân áo choàng sâu này có lẽ trông giống như một người vừa chui ra từ mộ cổ.
Hạ Tư Mộ hơi mỉm cười, nói: “Nếu tiểu tướng quân có hứng thú thì đào mấy ngôi mộ 300 năm trước lên, đảm bảo cho người xem đủ.”
Đoạn Tư cười, ngón tay lại chậm rãi dùng sức, túm chặt tay áo nàng.
Mặc kệ hắn dùng sức lớn thế nào cũng không ngăn được nàng, thế nhưng sức lực nhỏ như vậy lại có vẻ lộ ra sự cầu xin khoan dung.
Hạ Tư Mộ nhướn mày, dời tầm mắt lên tay hắn: “Trên tay ngươi không có vết chai, vết thương cũng là vết mới.”
Ban đầu nàng bị đôi tay này đánh lừa, còn tưởng rằng hắn là một người đọc sách ngay thẳng thật thà.
“A…” Ánh mắt Đoạn Tư dừng ở bàn tay của mình, hắn hờ hững nói: “Trước kia có sẹo và vết chai, sau này đã dùng thuốc xoá đi.
Nơi mà người khác có thể nhìn thấy đều không để lại dấu vết gì.”
“Từ khi nào?”
“Mười bốn tuổi.”
Đoạn Tư trả lời vô cùng trôi chảy và tự nhiên, nhưng hắn thường cố làm ra vẻ thần bí, cho nên thoạt nhìn cuộc trò chuyện này có vẻ rất thành thật, có điều không biết là thật hay giả.
Hắn kéo tay áo nàng, nói: “Quỷ Vương điện hạ không hiếu kỳ sao, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cuộc chuyện của Hàn Lệnh Thu là thế nào, chuyện nội gián là thế nào?”
Hạ Tư Mộ nhìn hắn một lúc lâu mới nở một nụ cười giả dối, nàng đơn giản phất ống tay áo hất tay hắn ra rồi ngồi lại lên giường, cúi người cởi giày nằm lên một góc, kéo một nửa chăn bông của hắn về phía mình.
Lần này đến phiên Đoạn Tư mở to hai mắt kinh ngạc nhìn nàng, Hạ Tư Mộ duỗi tay tháo dây dột tóc, búng tay một cái, dây cột tóc đã hoá thành một làn khói nhẹ biến mất, tóc dài đen nhánh xoã tán loạn.
Làn da tái nhợt của nàng giống như tuyết trắng phủ lên cành cây đen hoa mai đỏ, đẹp đến rung động lòng người.
“Chẳng phải tiểu tướng quân không nỡ để ta đi sao? Vậy thì ta đây sẽ ở lại đây nghe chuyện, vừa hay ta cũng thật sự cảm thấy hứng thú.” Hạ Tư Mộ chỉ giường nệm dưới thân: “Đêm nay ta ngủ ở đây.”
Đoạn Tư lộ ra vẻ cứng đờ hiếm thấy, ánh mắt hơi loé lên.
Người đứng đắn bình thường, hơn nữa còn là người đứng đắn từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, lúc này hẳn nên nói mấy lời văn nhã như nam nữ thụ thụ bất thân gì đó.
Nhưng Đoạn Tư rõ ràng không phải loại đứng đắn gì, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Vậy thì e rằng đêm nay ta lại không ngủ được.”
“Nói đi, Hàn Lệnh Thu làm sao?” Hạ Tự Mộ không quan tâm vì ai mà hắn không ngủ được.
“Hàn Lệnh Thu không bày ra thực lực chân chính của hắn ta, trước đó ta có xem hắn ta luận võ trên giáo trường, có lẽ vì cảm kích sự trọng dụng của Ngô Thịnh Lục, hoặc vì lí do nào đó mà hắn ta cố tình che giấu thân thủ của mình, nhiều lần thua dưới tay thủ hạ của Ngô Thịnh Lục.
Hôm nay hắn ta ra khỏi vỏ bọc mà phản ứng kề đao lên cổ ta, nhanh hơn rất nhiều so với lúc luận võ trên giáo đường.
Hắn ta đến từ Đan Chi, Quỷ Vương điện hạ có biết trong triều đình Đan Chi có một tổ chức bí mật tên là “Thiên Tri Hiểu” không?”
“Những chuyện lộn xộn ở nhân thế hầu hết ta đều không quan tâm.
Có điều nếu đã là bí mật, sao ngươi lại biết được?” Hạ Tư Mộ thản nhiên hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với triều đình Đan Chi?”
Đoạn Tư cười cười, cũng không đáp lại câu hỏi của Hạ Tư Mộ, chỉ nói tiếp: “Thiên Tri Hiểu trước nay đều thần bí, chuyên bồi dưỡng tử sĩ cho triều đình Đan Chi, tử sĩ đó thường là người có tiềm năng nhất, cực kỳ mạnh, hơn nữa mỗi năm chỉ bồi dưỡng một người.
Ta đoán trước khi Hàn Lệnh Thu mất trí nhớ, hẳn là người của Thiên Tri Hiểu.”
Đoán? Hắn thật đúng là quá khiêm tốn, Hạ Tư Mộ nghĩ thầm, đây không phải chuyện có thể tuỳ tiện đoán ra được, nàng đi theo Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu suốt cả đoạn đường, nghe bọn họ đối thoại.
Đoạn Tư hơn phân nửa là từng gặp Hàn Lệnh Thu, có lẽ còn rất thân với Hàn Lệnh Thu.
“Cho nên? Ngươi cảm thấy hắn ta không mất trí nhớ? Ngươi nghi ngờ hắn ta chính là nội gián?”
Theo lí mà nói, đón nàng đến Sóc Châu, kho lúa bị cháy, đi cướp lương thảo bị bao vây, chuyện nào cũng có liên quan ít nhiều đến Hàn Lệnh Thu.
Mà thân phận Đan Chi và việc tự nhận mất trí nhớ của hắn ta đều khiến người khác hoài nghi.
Lúc cướp lương thảo bị bao vây, người Hồ Khế muốn bắt sống hai người Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu.
Đoạn Tư là chủ tướng ắt không cần nhiều lời, nhưng Hàn Lệnh Thu chỉ là một giáo uý nhỏ nhoi không có tiếng tăm, Đan Chi muốn bắt sống hắn ta làm gì?
Nếu Hàn Lệnh Thu là gian tế thì có thể giải thích cho việc người Hồ Khế hạ lệnh không làm hắn ta bị thương rồi.
Đoạn Tư nhíu mày, hai tay hắn đan vào nhau, mười ngón tay bất giác đan vào nhau rồi lại tách ra: “Hiện chưa vẫn chưa xác định được, nhưng sẽ sớm xác định được thôi.
Chắc chắc sẽ có trò hay cho Quỷ Vương điện hạ xem.”
Hạ Tư Mộ nghĩ thầm, đây đúng là một lời hứa hẹn hay, toàn những điều vô nghĩa.
Đoạn Tư thở dài một hơi kết thúc đề tài, tự nhiên như không mờ cởi bỏ áo ngoài, chỉ chừa lại một chiếc áo lót, sau đó vén chăn nằm xuống giường, nhìn Hạ Tư Mộ một lát rồi hỏi: “Có muốn ta chia một nửa gối đầu cho ngươi không?”
Hạ Tư Mộ gác đầu lên tay mình, thản nhiên nói: “Nửa đêm canh ba có một con quỷ nằm trên giường ngươi mà ngươi không sợ à? Ta là kẻ ăn thịt người đó.”
“Lấy việc chiến đấu mà tranh đất thì giết người đầy đất.
Lấy việc chiến đấu mà tranh thành thì giết người đầy thành.
Điều đó gọi là để cho đất đai ăn thịt người(2)“.
Nói theo cách này thì chúng ta cũng xem như người cùng nghề.” Đoạn Tư cười nói.
Lấy việc chiến đấu mà tranh đất thì giết người đầy đất.
Lấy việc chiến đấu mà tranh thành thì giết người đầy thành.
Điều đó gọi là để cho đất đai ăn thịt người.
Tứ thư ngũ kinh Đoạn Tư đều thuộc nằm lòng, có thể thấy chức Bảng Nhãn là tự hắn lấy được.
Dù Mạnh Tử không thích chiến tranh, nhưng ông ta cũng không đến nỗi so sánh các vị tướng với quỷ.
Thế nhưng trên đời này, sinh lão bệnh tử, chiến tranh hưng vong, có cái nào mà không cướp đi vô số mạng người.
Quỷ ăn thịt người là thật, nhưng so ra vẫn nhỏ bé chẳng sá gì.
Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt tái đi vì mất máu và mệt mỏi hằn in dưới ánh nến mờ nhạt, hô hấp vững vàng, hơi hơi gợn lên những sợi tóc loà xoà trên mặt.
Nàng giơ ngón tay đặt ở dưới mũi hắn nhưng không cảm nhận được gì.
Chẳng hề có hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên tay như trong lời đồn.
Nàng có thể thấy gió trong trời đất, có thể tiên đoán được những biến đổi thời tiết nhỏ nhất, nhưng lại không thể cảm thụ.
Cho dù như vậy thì Đoạn Tư cũng không bị nàng đánh thức, ngủ thật yên ổn, Hạ Tư Mộ nhỏ giọng nói: “Không một câu nói thật, tiểu hồ ly này.”
_____
(1) Lục dục: là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
Bao gồm sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục.
(2) Một câu nói của Mạnh Tử.
Lấy việc chiến đấu mà tranh đất thì giết người đầy đất.
Lấy việc chiến đấu mà tranh thành thì giết người đầy thành.
Điều đó gọi là để cho đất đai ăn thịt người.
Cho tới chết, tội không dung tha được.
(Tứ Thư bình giải)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...