Kyubi ngồi trong phòng liền mấy tiếng sau đó, ánh mắt nhìn khung diều rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Cuối cùng vẫn chẳng có gì tiến triển thêm, Kyubi vẫn phải đành đứng dậy, tiếp tục làm công việc của mình. Nếu bây giờ cô không có đồ dùng thì cô đi mua vậy, tiền cô kiếm về không hưởng thụ cũng chẳng có ích gì, gần đây Kyubi chỉ thích chơi quanh quẫn ở Thủ Phủ, phòng có thể chạy ra xa hơn một khoảng đất, nhưng đương nhiên cô vẫn chỉ gặp vài kiếm nhân, và cô luôn cảm giác thái độ của họ trở nên rất lạ đối với cô. Kyubi không chắc lắm, nhưng mà không hiểu tại sao mỗi lần đứng gần họ cô luôn có cảm giác bị những ánh mắt khác theo dõi, lại thêm những dòng điện từ đâu đó xẹt qua người khiến cô giật bắn người. Vài hôm trước Hasebe nói anh ta không có chuyện gì để làm sẽ chơi với cô cả ngày, nhưng cuối cùng Saniwa vẫn giao công việc cho anh ta, cô còn nhớ lão già Shota đó nói đúng một câu.
“Ở Thủ Phủ hết việc thì đi viễn chinh đi. Thiết Toái Nha vẫn chưa tha cho lịch sử đâu”
Sau đó Saniwa quay vào phòng, Hasebe có ánh mắt rất khác lạ, nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngúi, Kyubi kịp nhìn thấy rồi biến mất, cô có thể nghĩ chúng là ảo giác. Nhưng Kyubi đang có chút vấn đề về mối quan hệ giữa cô và Hasebe, cảm giác như anh ta đang khác dần đi với mọi khi, đặc biệt là Hasebe đang cố tình kiểm soát hành động của cô nhiều hơn, ngay cả ngày hôm đó cô gặp kiếm nhân nào, nói chuyện với ai anh ta đều biết. Kyubi không thích cảm giác đó, đương nhiên sẽ không thích cái cảm giác như mình là con rối đang diễn hài cho người khác xem, cũng như là một vở kịch để người khác biết hết về hành động của mình. Cô thật cần một không gian riêng tư.
“Loạt soạt”
Guốt vải giẫm lên chiếc lá khô nện xuống nền đất mềm, lối mòn để đi đến khu tạp hóa bên dưới đồi. Kyubi sau một ngày suy nghĩ cuối cùng cũng chịu nhấc mông lên đi lại ở chỗ nào đó xa hơn căn phòng mình. Được rồi, Kyubi công nhận cô là thánh tiêu cực, cô tiêu cực đến nỗi mọi chuyện chỉ có để một mình cô giải quyết, mọi chuyện duy nhất một mình làm, và mọi chuyện không cách quá xa với cái “ổ” của cô. Kyubi không đi quá xa căn phòng cô mình, trước đây mới tới Thủ Phủ, cô có thể quanh quẩn bên Saniwa, nhưng sau vài ngày, Kashuu và Hasebe xuất hiện thì cô liền trốn luôn ở trong phòng không ra ngoài, tiếp đến các kiếm nhân xuất hiện ngày nhiều hơn cô liền chuyển luôn ra ngoài Thủ Phủ sống. Và tất cả những thời điểm đó, Kyubi chỉ có thể ngồi trong phòng và Hasebe sẽ là người phục vụ cô tận tình, thậm chí ngay cả chuyện mua đồ còn thiếu lặc vặc như đánh răng khăn mặt cũng chính Hasebe lo liệu. Dần Kyubi cũng trở nên biến nhát hơn rất nhiều. Sau khi làm kiếm nhân, lần đầu tiên Kyubi thật sự cảm nhận được quan cảnh xung quanh nơi mình sống, nhất là lúc này, im lặng, và yên bình, tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc, ngọn gió thổi qua khe lá. Từng bao giờ cô đã muốn sống ở một nơi như vậy, tránh xa những cuộc chiến, tránh những cái gọi chết chóc, và tránh xa máu. Nhưng Kyubi không làm được.
Tất cả chỉ là giấc mơ của cô.
Ba kiếp trôi qua, chết đi lại trùng sinh. Dù Kyubi có muốn tránh bao nhiêu đi chăng nữa, tất cả cuộc chiến vẫn xảy đến, vẫn có máu, vẫn là chết và vẫn là người giết người.
“Lộc cộc…soạt soạt…”
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Kyubi xoay người nhìn sang, một nam nhân cao lớn đứng phía sau cô, gương mặt rất điển trai, với bộ đồ kimono trắng anh ta được công nhận là soái ca trong thời hiện đại, mí mắt có chút đỏ, móng tay màu vàng dài. Kyubi nhường đường cho anh ta bước qua, nhưng bất ngờ anh ta lại bước đến đứng song song với cô, ánh mắt nhìn Kyubi, nhẹ cười.
“Kyubi-san, thanh kiếm của Quỷ”
“…ĐÚng..”
Kiếm nhân. Kyubi chắc chắn điều đó, vì cách ăn mặc của anh ta rất khác biệt. Mỗi kiếm nhân ở Thủ Phủ này đều là khác biệt, và có một điểm riêng, và chẳng ai có thể lên được ngọn đồi này ngoài kiếm nhân. Bên ngoài Saniwa bao bọc bởi một kết giới khá mãnh về ảo thuật và một cái ma thuật. Người thường nhìn lên ngọn đồi chỉ thấy một ngôi biệt thự ở đó, với lại ở dưới chân núi cư dân khá ít người, đa số đều là nghề nông nên họ rất ít giao du với người ngoài đặc biệt là người giàu, trong “biệt thự”. Vì vậy các kiếm nhân có thể sống trong Thủ Phủ dễ dàng mà không ngại ngày nào cũng lo sợ sẽ có du khách đến chụp hình, nhà báo đến phỏng vấn, hoặc thậm tệ hơn họ được ngồi trong lồng kính trưng bày. Và chắc có thể là làm nô nam chẳng hạn, còn về mục địch gì thì nhiều thứ để nói lắm…
“Kyubi!”
“Chuyện gì?”
“Tôi nói chuyện với cô, có nghe hay không? Tôi đã nói rất lâu”
“Xin lỗi…”
“Được rồi, tôi hỏi lại, cô sợ tôi không?”
“…Hả…”
Kyubi ngẩn ra nhìn người trước mặt, cô không phải quá nổi tiếng trong Thủ PHủ mà ai cũng biết mặt lẫn tên đi, với lại cô là thanh kiếm quỷ thì sợ chuyện gì…Nhưng câu nói tiếp theo của người kia khiến cô thật sự muốn chạy nhanh…
“Tôi là Taroutachi”
“….Anh không giết tôi đấy chứ?”
Thanh kiếm của các vị thần.
Taroutachi là thanh kiếm được người dân thời đó đục lại dân lên các vị thần trong thời buổi lễ, bởi vì rất to và nặng nên người bình thường không thể sử dụng được. Nhưng trong quá khứ đã thật sự có một người duy nhất sử dụng được nó, và chính Tarouchi cũng không nhớ người đó là ai, nghe đâu sau khi chủ nhân duy nhất của Tarouchi chết, Saniwa đã nhặt anh ta về trong ngôi mộ khi thân xác còn chưa thối rữa, và để đến 1 năm Saniwa mới có thể đủ sức lực để biến anh ta thành người.
Tarouchi nghe câu hỏi bật lại của cô lại mỉm cười, anh đi về phía trước một bước, lại xoay người đưa tay về phía cô.
“Tại sao tôi phải làm như vậy? Làm bạn được chứ?”
Kyubi nhìn anh, lại nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, cúi đầu, đưa tay bắt lấy. Nhưng Tarouchi không có cảm giác muốn nắm tay, mà là kéo giật cô thể cô lại vào lòng mình. Có thể Kyubi không quen anh, nhưng Tarouchi quen cô, ngày anh được rèn chính là ngày Kyubi được rèn, không phải cùng một lúc, vì thợ rèn của hai người khác nhau, anh rèn dưới tay của một người thợ chuyên gia công đồ nghề, nên anh có vẻ rất thô và nặng, nhưng người rèn Kyubi là người thuộc giới ma thuật. Không biết tình kề hay vô ý, Tarouchi rèn ra sau đó, người thợ rèn đã đặt anh vào một cái khay trên vách tường để thử sức nặng đến hai tuần sau để sử dụng dâng lên cho thần linh, tại nơi đó Tarouchi nhìn thấy Kyubi được rèn ra như thế nào, từng nhát búa ngọn lửa rơi xuống anh đều nhận biết được qua tiếng vang của nó, ngay cả tiếng khóc ai thán của linh hồn. Tarouchi sau đó mới biết hai người thợ kia vốn là anh em cùng cha khác mẹ, hai người theo hai lập trường khác nhau nên cũng rèn kiếm ra khác nhau, nhưng Tarouchi không ngờ thanh kiếm đó khi biến thành kiếm nhân lại là nữ giới, còn là một cô gái rất xinh đẹp thuộc ma đạo. Dù vậy hai thanh kiếm đứng hai lập trường khác nhau, Tarouchi không sợ sự ngăn cản hay phân biệt, anh chính là sợ cô gái này vừa nhìn thấy anh một bỏ chạy, hoặc trở thành kẻ thù thôi. Nhưng trong Thủ Phủ vài năm, nghe đám nhỏ nói có một thanh kiếm quỷ sống nơi này, sợ gặp mọi người, anh lại chuyển nhanh sang suy nghĩ Kyubi gặp anh sẽ chạy mất dạng chứ không phải đơn giản là sợ nữa.
Tarouchi thích Kyubi.
Ừ, có thể nói thế, đơn giản anh nghĩ là tình bạn, anh không dám gặp cô thường xuyên, chỉ dám im lặng đứng xa xa nhìn, anh cũng biết nếu cả hai người gặp không phải lại xảy ra chuyện như Aoe và Mikazuki lúc trước nữa thì làm sao. Kyubi lại trốn trong phòng bao nhiêu năm nữa? Với lại khó khăn lắm cô mới chịu ra khỏi phòng mình.
Nhưng mà ai biết bây giờ anh bị làm sao chứ, anh thật sự không nghĩ thân hình của Kyubi nhỏ đến như vậy, ôm vừa tay, lại mát lạnh. Không như cảm giác anh ôm mấy đứa nhóc khi quậy phá ở Thủ Phủ dỗ dành, nói dịu cho bọn nhóc bớt gây chuyện đi, thì cảm giác Tarouchi hiện tại thực sự thì…không tả được. Có chút vui, lại có chút chiếm hữu, lại thêm ích kỉ, và cả tham lam. Thật ra lúc đầu anh chỉ muốn bắt được tay cô để khẳng định Kyubi sẽ không xem mình như một vị thần, hay cái gì đó muốn đuổi theo để giết cô mà đơn giản với một người bạn. Ai biết được, chân tay của anh mau lẹ hơn khi tiếp xúc với làn da mịn màng trên bàn tay của người kia lại nổi hứng không kịp suy nghĩ kéo luôn ôm vào lòng.
Và tình huống bây giờ thật sự ngượng.
Tarouchi không biết giải thích sao nếu Kyubi hỏi, cũng không biết nói cái gì để nói dối. Anh thà riết cô chặt trong lòng còn có cảm giác vui vẻ hơn để cô mở miệng hỏi mình.
“Tarouchi, bỏ ra. Tôi ngạt!”
“X-Xin lỗi…tôi…tôi…tôi không cố ý….Bịch…”
Trong khi Tarouchi vẫn đang cố gắng giải thích, hoặc tìm ra cái lý do đại loại nào đó cho hành động bất cẩn này, thì phía sau Kyubi phát ra tiếng động nặng nề. Một con rắn lục rơi xuống đất, ngẩn đầu nhìn hai người, rồi lẳng lặng bỏ đi. Tarouchi khóc dở chết dở trong tâm, đem ổn định bản mặt của mình rồi nhìn Kyubi.
“X-Xin lỗi…”
“Cảm ơn, nếu không có anh, con rắn kia đã rơi trên đầu tôi rồi”
Kyubi cuối đầu cảm ơn, đơn giản cô nhìn thấy tận mắt, cô biết cô vừa thoát nguy hiểm. Nhưng sự thật thì Tarouchi chỉ có thể im lặng, xin lỗi ngàn lần với con rắn vô tội kia. Thật sự anh không dám nói ra, vì lý do này thật sự khiến anh ngượng, hoặc nếu có thể Tarouchi có thể muốn mình trở thành một thanh kiếm như xưa để không cảm giác hai tai mình đang nóng rực lên như sắp cháy.
“Tarouchi, anh đi tạp hóa sao?”
Trong không gian yên tĩnh, Kyubi lại lên tiếng hỏi chuyện, Tarouchi nhìn cô, lại nhẹ gật đầu, anh sớm vẳng luôn suy nghĩ tội nghiệp cho con rắn qua đường kia bay theo gió rồi. Kyubi vẫn không biết, im lặng nhìn nhìn anh chút rồi đi vòng qua anh.
“CÙng đi đi, tôi cùng cần mua một ít đồ”
“Ừm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...