Tô Dĩ Trần trở lại sảnh tiệc liền tìm nơi hẻo lánh mà ngồi.
Trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Bùi Túc Nguyệt. Kỳ thật anh đã dự trù đủ mọi loại tình huống có thể xảy ra khi bạch nguyệt quang về nước, ngay cả cách thức đối phó cũng nghĩ xong cả rồi. Nhưng mà trường hợp này... thật sự khiến anh vô cùng giật mình.
Lúc Tô Dĩ Trần đang suy nghĩ, bỗng có một giọng nói nhàn nhạt hơi trầm thấp từ đỉnh đầu anh truyền đến:
- Vừa rồi cậu đi đâu?
Ông chủ lớn tới rồi!
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu ngước nhìn người đàn ông cao lớn vận một thân chính trang trước mắt. Tiền tới tiền tới! Đại cổ đông tới rồi!
Anh vội vàng đứng dậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cố làm ra vẻ kinh ngạc lo sợ khi đột nhiên được Cố Hàn Chu quan tâm hỏi han.
- Em vừa mới đi...đi nhà vệ sinh ạ.
Cố Hàn Chu dùng ánh mắt âm trầm mang theo áp bách đánh giá Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới. Hắn ở thế thượng phong đã lâu, đã sớm hình thành thói quen ra lệnh cho người khác, nhất là đối với Tô Dĩ Trần trước mặt, hắn càng thích dùng giọng điệu trịch thượng này hơn bao giờ hết.
Cố Hàn Chu ngữ khí nhàn nhạt, cảnh cáo nói:
- Đêm nay về nhà dọn dẹp phòng ngủ chính ở lầu ba sạch sẽ cho tôi, sắp tới Túc Túc sẽ ở đó.
- Hả?
Tô Dĩ Trần mở to hai mắt, trực tiếp ngây người.
Cố Hàn Chu nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần:
- Sao? Không tình nguyện?
Tô Dĩ Trần chậm chạp cúi thấp đầu, ở nơi Cố Hàn Chu không nhìn thấy, trong cái đầu nhỏ của anh tràn đầy nghi hoặc.
Cái gì tình huống gì đây? Bạch nguyệt quang muốn vào ở Cố gia?
Trong lòng Tô Dĩ Trần có cảm giác bất ổn vô cùng mãnh liệt.
Anh hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, đến khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã trở nên phiếm hồng, bi thương thỉnh cầu nói:
- Tiên sinh, đừng để cậu ta dọn tới có được không? Không phải cậu ta nói sẽ ở lại nhà cũ Bùi gia sao? Vì cái gì mà nhất định phải tới nhà chúng ta chứ...
Cố Hàn Chu giật giật môi, nhắc nhở anh:
- Đó không phải là nhà cậu.
Như bị sét đánh trúng.
Tô Dĩ Trần rưng rưng nước mắt, anh kinh ngạc nhìn Cố Hàn Chu, hé miệng nói không ra lời. Giọng nói anh sa sút, vẫn còn kiên trì muốn thuyết phục một phen.
- Nhưng mà...
Ánh mắt Cố Hàn Chu nặng nề:
- Cậu không có tư cách bàn điều kiện với tôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt cách đó không xa.
- Huống chi để Túc Túc ở một mình, tôi không yên lòng.
Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu rồi âm thầm thở dài một hơi, anh để bạch nguyệt quang vào ở Cố gia, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, lại không chịu cùng tôi tranh thủ thời gian hủy hợp đồng. Cố tổng, ngài không sợ lật xe hả?
Với cả, tên khốn này cũng thật là không xem anh ra gì mà.
- Túc Túc tạm đến Cố gia làm khách, tôi hi vọng cậu sẽ tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, làm tốt công việc trợ lý của mình, đừng ở trước mặt Túc Túc nói lời không nên nói. Nếu không, lúc tôi nổi điên lên hậu quả nghiêm trọng đến mức nào thì cậu cũng biết rồi đó.
Cố Hàn Chu híp mắt, ngữ khí lạnh lẽo từng chút từng chút cảnh cáo.
- Được... Em hiểu rồi.
Tô Dĩ Trần cụp mắt, dáng vẻ chịu trận như không còn cách nào khác.
Cố Hàn Chu nhíu nhíu mày, trông thấy điệu bộ hèn mọn này của anh liền nhịn không được nổi nóng.
Sau khi hắn bỏ đi, Tô Dĩ Trần liền đặt mông ngồi phịch xuống ghế sa lon, mặt mũi tràn đầy phức tạp uống vài ngụm rượu.
Trong hội trường, mọi người vẫn ăn uống linh đình, cười cười nói nói hết sức náo nhiệt.
Thẩm Nguyên vừa cùng các lão đại giới kinh doanh trò chuyện vừa quan sát Tô Dĩ Trần, thấy Tô Dĩ Trần có điểm nào đó không đúng lắm liền vội vàng tranh thủ chút thời gian nhắn tin cho anh.
[Tô Tô, nhìn em không ổn lắm, rốt cuộc là làm sao vậy?]
Tô Dĩ Trần gõ bàn phím điện thoại trả lời.
[Bạch nguyệt quang muốn vào ở Cố gia, em thấy rất phiền]
Bên kia lại đáp.
[Chuyện này... Có câu người đến không tốt, Tô Tô, Bùi Túc Nguyệt không phải người dễ đối phó, em phải hết sức cẩn thận]
[Dạ]
Ánh mắt Tô Dĩ Trần hơi trầm xuống, anh đương nhiên biết Bùi Túc Nguyệt là 'người đến không tốt'. Vốn dĩ Cố Hàn Chu và Cố Khinh Chu đã tương đối không dễ ứng phó, bây giờ lại thêm một Bùi Túc Nguyệt thâm ý khó dò, y có thể sẽ ra tay với anh bất cứ lúc nào, anh nhất định phải nâng cao cảnh giác mới được.
...
Trong tiệc tẩy trần ngày hôm nay, Bùi Túc Nguyệt có thể coi là trăng giữa ngàn sao, y hoàn mỹ giống như tiêu điểm khiến ai ai cũng phải ngắm nhìn, đồng thời cũng làm cho các cô chiêu cậu ấm con nhà giàu khác vừa ao ước vừa đố kỵ.
Bùi Túc Nguyệt cùng mọi người uống rượu trò chuyện, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn Tô Dĩ Trần. Y biết Tô Tô thích kiểu người thế nào, hoàn mỹ, ưu tú, độc nhất vô nhị...
Cũng chỉ có người như vậy mới có thể xứng với Tô Tô.
Vì Tô Tô, y có thể ở trước mặt tất cả những kẻ này ngụy trang thành bộ dạng hoàn hảo nhất.
Vì Tô Tô, mọi điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt thường ngày của y đều mang dáng vẻ mà Tô Tô yêu thích.
Y tuyệt đối sẽ không khiến Tô Tô mất mặt.
Cố Hàn Chu một mực túc trực bên người Bùi Túc Nguyệt, thỉnh thoảng giúp Bùi Túc Nguyệt cản rượu, vừa quan tâm lại vừa thân sĩ.
Tiệc rượu kéo dài đến tận tối trời mới kết thúc, khách mời cũng từng người lần lượt ra về.
Sảnh tiệc rộng lớn rất nhanh liền trở nên trống trải.
Cố Hàn Chu lạnh lùng liếc qua, ánh mắt mang theo ý tứ ra lệnh. Tô Dĩ Trần vừa nhìn liền biết ông chủ Cố hẳn là muốn kêu mình đi qua tùy thời chờ lệnh rồi chứ đâu.
Bùi Túc Nguyệt đứng phía sau Cố Hàn Chu, y hơi nghiêng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên vẻ chờ mong nhìn chăm chăm Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần tê cả da đầu, anh cúi mặt tránh đi ánh nhìn của Bùi Túc Nguyệt, yên lặng theo sau lưng Cố Hàn Chu.
Bên này, Bùi Túc Nguyệt vẫn nghiêm túc nhìn Tô Dĩ Trần, giọng nói thanh thúy như ngọc:
- Tôi sắp tới sẽ ở tạm Cố gia một thời gian, mong cậu chiếu cố nhiều hơn, Tô Tô.
Tô Dĩ Trần cứng đờ người không dám nhìn vào đôi mắt mang theo ý vị thâm trường kia của Bùi Túc Nguyệt. Tên Bạch nguyệt quang này là có ý gì? Kiếm chuyện với anh hả?
Tô Dĩ Trần ngoài cười nhưng trong không cười:
- ... Hoan nghênh.
Cố Hàn Chu cảnh cáo liếc qua, Tô Dĩ Trần ngay lập tức đứng thẳng lưng. Anh nhìn nhìn ông chủ lớn, làm ra dáng vẻ nghe lời để Cố Hàn Chu hài lòng.
Cố Hàn Chu quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt của hắn dần trở nên nhu hòa, cười khẽ:
- Thiếu cái gì cứ nói với anh, anh sẽ bảo quản gia mua thêm cho em.
Bùi Túc Nguyệt khẽ mỉm cười, nốt ruồi son nơi khóe mắt được ánh đèn chiếu sáng rạng rỡ, y cong khóe môi đáp:
- Cảm ơn anh Hàn Chu vì đã chuẩn bị cho em nhiều thứ như vậy, nhưng em nghĩ hẳn là mình không thiếu gì đâu...Thứ em muốn có nhất đã có sẵn ở Cố gia rồi.
Trong lời nói của y rõ ràng có hàm ý.
Cố Hàn Chu nghe không hiểu, chỉ cho là Bùi Túc Nguyệt đang nói tới hắn. Hắn mỉm cười, dáng vẻ vô cùng thân thiết lịch thiệp.
Đi cùng bọn họ đến xem phòng ở còn có Cố Khinh Chu cùng đám bạn tốt của cậu ta.
- Cố tổng và Túc Túc ở cạnh nhau mới thật là môn đăng hộ đối làm sao, quả nhiên chỉ có người đẹp như Túc Túc mới xứng với Cố tổng. Tô Dĩ Trần chỉ là một đứa nhà quê, cho anh ta ở lại Cố gia cũng là trèo cao quá rồi. Khinh Chu, mày tính chừng nào mới đuổi Tô Dĩ Trần đi đây hả?
Phía sau, Triệu Kỳ Căn nhỏ giọng nói thầm.
Cố Khinh Chu liếc nhìn bạn tốt của mình, hừ lạnh nói:
- Kẻ nào đó cứ bám vào Cố gia không chịu đi, dính cứng cứ như bã kẹo cao su vậy, tao biết làm sao được?
Một bên Lục Minh Thần khẽ cười nói:
- Khinh Chu, mày yên tâm, Túc Túc quay lại rồi, Tô Dĩ Trần không có lý nào mà ở lại đây cả.
Cậu ta đảo mắt, thấp giọng lặng lẽ nói:
- Tụi mình có thể nghĩ cách tống cổ Tô Dĩ Trần đi mà...
___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...