Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (13)
Edit: 1kiss
————————————————–
Cuốn lịch bị xé xuống một tờ lại một tờ, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh lẽo. Mặc dù vẫn còn chưa chính thức bắt đầu mùa đông, nhưng Thiệu Nguyên đã bắt đầu mặc những trang phục ấm áp. Ra khỏi cửa nhà đối với cậu mà nói là một chuyện phi thường khó khăn, nếu không phải trong phòng cũng có đặt máy sưởi, e là ngay cả rời giường Thiệu Nguyên cũng không muốn động.
Có lẽ lần Thiệu Nguyên đổ bệnh trước đó đã dọa sợ Cố Cẩn, mỗi khi Thiệu Nguyên đến trường đi học, Cố Cẩn đều sẽ đưa đón cậu, buổi sáng sau khi đưa cậu tới trường học, buổi chiều sẽ đúng giờ đến phòng học hoặc phòng vẽ tranh tìm cậu, hai người cùng nhau về nhà.
Diễn đàn của trường học vẫn náo nhiệt như cũ, không ít người chụp trộm Cố Cẩn, trong ảnh chụp, Cố Cẩn đứng ở bên cạnh Thiệu Nguyên, đầu hơi hơi cúi xuống, vẻ mặt ân cần, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm dành cho Thiệu Nguyên. Hắn không phải người cực kỳ đẹp trai, nhưng khí chất rất đặc biệt, dáng vẻ dịu dàng nhìn Thiệu Nguyên đắm say khiến người ta không thể rời mắt.
Thiệu Nguyên tắt trang diễn đàn đi, không tiếp tục xem mấy tin tức này. Từ lần trước cậu ngất xỉu ở trường học, cậu chưa gặp lại An Phi Vũ thêm lần nào, bạn học cũng không bao giờ lại nhắc đến cậu nam sinh kia bên tai cậu. Thiệu Nguyên có thể xem được một vài tin tức của An Phi Vũ trên diễn đàn, có mấy sinh viên cùng khóa với An Phi Vũ nói An Phi Vũ còn cố ý đi tra xét thông tin cá nhân của Cố Cẩn.
Cậu trước kia nhìn nhận An Phi Vũ là một người thẳng thắn nhiệt tình, dũng cảm kiên cường, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy An Phi Vũ không biết trời cao đất dày. Khi thích một người, người đó làm gì ta cũng sẽ nhìn dưới một bộ lọc tốt đẹp, xem ra sau khi tình cảm phai nhạt, bộ lọc đó cũng sẽ vỡ vụn theo.
"Thiệu Nguyên, giáo viên tìm cậu, muốn cậu đến văn phòng một chuyến."
Buổi chiều khoảng bốn giờ, bạn học của Thiệu Nguyên tìm thấy cậu ở phòng vẽ tranh, truyền đạt lại ý tứ của một giáo viên.
"Hình như có liên quan đến cuộc triển lãm nghệ thuật sắp tới sẽ tổ chức chung với mấy trường đại học khác, có lẽ cũng sẽ mất hơi nhiều thời gian," Bạn học nhìn cậu, nụ cười mang theo trêu chọc thiện ý, "Tốt nhất nên nói bạn trai của cậu đến đón cậu muộn một chút."
Thiệu Nguyên gật gật đầu: "Ừm, cảm ơn nha." Cậu đứng dậy dùng vải bố che lại giá vẽ tranh, cởi bỏ tạp dề và găng tay dính đầy thuốc màu, sau khi gọi điện thoại cho Cố Cẩn mới mặc áo khoác vào, đi theo đồng học rời khỏi phòng vẽ tranh.
Dọc đường đi, cậu trao đổi câu được câu không với bạn học về một vài kế hoạch gần đây và cuộc triển lãm trong trường học, còn có những việc nhỏ vụn vặt đời thường, Thiệu Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi trò chuyện với người khác. Khi đến tòa nhà hành chính bọn họ mới vẫy tay tạm biệt, Thiệu Nguyên một mình đi vào văn phòng, thảo luận với giáo viên về việc sắp xếp các bức họa trong cuộc triển lãm.
Thiệu Nguyên thành danh từ khi còn là thiếu niên, ở Hoa Thành có phòng trưng bày cố định để triển lãm và bán tranh của cậu, lần này khoa Mỹ thuật của đại học Hoa Thành hợp tác với nhiều trường đại học khác tổ chức một buổi triển lãm các tác phẩm hội họa của sinh viên, bọn họ hy vọng Thiệu Nguyên có thể mang đến một hai tác phẩm để trưng bày. Phía trường học biết tác phẩm cuối học kỳ một của cậu hiện tại treo ở phòng trưng bày cá nhân, còn tác phẩm học kỳ này vẫn chưa công khai, nhưng giáo viên và mấy bạn học của cậu đã xem qua, phía trường học hy vọng tác phẩm chưa được công khai này có thể ưu tiên trưng bày ở cuộc triển lãm mỹ thuật của đại học Hoa Thành.
Thiệu Nguyên không phản đối yêu cầu này.
Lúc sau lại có vài sinh viên cùng khóa với cậu và sinh viên năm ba lục tục kéo đến, có thêm cả giáo viên của bọn họ, chuyện buổi triển lãm mỹ thuật thảo luận rất lâu, chờ đến khi mọi người đều đã thống nhất phương án, rời khỏi văn phòng, sắc trời đã tối rồi.
"Đã khiến mọi người mất thời gian." Giáo viên gọi bọn họ tới có vẻ ngượng ngùng nhìn bọn họ, "Trên đường quay về kí túc xá mọi người nhớ cẩn thận."
Thiệu Nguyên ở bên ngoài cổng trường, khéo léo từ chối ý tốt của các giáo viên muốn tiễn cậu một đoạn, tự đeo ba lô một mình dẫm lên ánh đèn đường mờ nhạt về nhà. Khi đi đến ngã tư đường, cậu lại do dự một chút, sau đó rẽ vào con đường dẫn đến quán bar —— Cố Cẩn hôm nay đi làm ở quán bar.
Cuối mùa thu bóng đêm dường như thêm lạnh lẽo, Thiệu Nguyên không nhịn được rụt rụt cổ vào chiếc khăn quàng ấm áp, giơ tay kéo khóa áo cao hơn. Cậu thấy những chiếc lá khô vàng úa lả lướt theo cơn gió nhẹ rời khỏi cành cây, chập chờn chao đảo như hàng loạt cánh bướm đang vỗ, cuối cùng chậm rãi lặng yên ngả xuống mặt đất. Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm đống lá vàng khô héo tàn kia, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó xoa xoa mặt, bước chân càng lúc càng nhanh hơn đi về phía quán bar.
Cậu rất nhanh liền đi tới cửa hông phụ cận của quán bar, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy có một người đứng dưới ánh đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối kia, dáng người cao gầy, bóng lưng thẳng thắn, hắn hơi hơi cúi đầu, tựa hồ đang ngắm mặt đất, cũng có thể chỉ đang ngẩn người.
Thiệu Nguyên nhận ra đó là Cố Cẩn, nhưng trong giây phút nào đó lại không dám mở miệng gọi hắn.
Cố Cẩn đứng ở dưới cột đèn đường, đèn đường sửa tới sửa lui vẫn không thể chiếu sáng rõ ràng, ánh đèn vừa mờ nhạt vừa không ổn định, tắt được một lúc ngắn ngủi rồi lại đột nhiên sáng lên. Thiếu niên sắp sửa trở trưởng thành, cả người chìm trong nơi nửa sáng nửa tối, cái bóng dưới chân bị kéo dài đến trên tường, ánh đèn chớp giật khiến cái bóng vốn cao gầy kia vặn vẹo thành dáng vẻ kì lạ như quái vật.
Hắn giống như một con mèo đen, ngồi ngay ngắn dưới cột đèn đường đang trục trặc, cách biệt với thế giới, điềm tĩnh mà cô độc. Cho dù có người muốn mời hắn về nhà, hắn cũng sẽ chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh nhạt xa cách, không hề dao động.
Cố Cẩn buông xuống tầm mắt, dời về phía Thiệu Nguyên đang đứng. Đôi mắt màu đen tĩnh lặng kia nhìn thấy cậu thì đột nhiên sáng lên, phảng phất có thứ gì đó xúc động hắn, chủ nhân của đôi mắt nở nụ cười.
Như một bức tượng điêu khắc bỗng nhiên sống lại.
Con mèo lạnh lùng, không dao động vì bất cứ điều gì đột nhiên bắt đầu kêu meo một tiếng.
Thiệu Nguyên vẫy tay với hắn: "Cố —— Cẩn ——"
Thanh âm của cậu vang vọng trên con đường trống rỗng.
Cố Cẩn mỉm cười, chạy tới trước mặt Thiệu Nguyên, ôm chặt hắn: "Sao anh lại ở chỗ này vậy?"
"Anh đoán em có lẽ vẫn không chưa tan ca, cho nên muốn đến đón em." Thiệu Nguyên gác cằm ở trên vai Cố Cẩn, "Xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi biểu cảm của em rất nghiêm túc."
"Không có gì, chỉ là sau khi đi ra khỏi quán bar em đột nhiên cảm thấy rất cô đơn." Cố Cẩn cọ cọ gương mặt lạnh lẽo vì gió thu của Thiệu Nguyên, "Lại không kiềm chế được nhớ đến anh, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh đang đứng ở nơi đó, em hạnh phúc lắm."
Thiệu Nguyên hơi đỏ mặt lên: "Vậy sao."
Cố Cẩn gật đầu, sau khi buông Thiệu Nguyên ra thì kéo lấy tay cậu —— Tay Thiệu Nguyên vẫn lạnh buốt, Cố Cẩn do dự một lúc, sau đó hắn nắm bàn tay kia bỏ vào trong túi áo của chính mình: "Em vừa mới suy nghĩ, em sau này muốn luôn được cùng với Thiệu Nguyên đi trên con đường này."
Nếu nhất định phải đi con đường này để về nhà, thì bọn họ muốn mỗi lần đều giống như trước đó và hiện tại, tay nắm tay, vai sát vai cùng nhau về nhà.
Thiệu Nguyên nhìn vẻ mặt của Cố Cẩn, đối phương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như một đứa trẻ vừa tuyên bố một quyết định trọng đại. Cậu buồn cười, nói: "Được rồi, con đường về nhà sau khi tan ca của em là ở kia, con đường về nhà sau khi tan học của anh cũng là ở kia, chúng ta cùng nhau đi thôi."
Cố Cẩn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"...... Em trước nay không hề nghĩ rằng, em cũng sẽ chân thành thích một người như vậy, nghiêm túc yêu một người như vậy."
Thiệu Nguyên cảm thấy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn, biểu tình của đối phương dưới ánh đèn đường lờ mờ có chút u ám.
Cố Cẩn nói: "Anh khiến em ——". Hắn tựa hồ còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng không tiếp tục nói nữa, chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp mà Thiệu Nguyên không thể nhìn thấu nhìn cậu chăm chú.
"Về nhà thôi anh."
***
Thiệu Nguyên gặp lại An Phi Vũ ở trong trường học, hoàn toàn là một sự tình cờ, cậu đang cùng bạn học xách khung vẽ đi ngang qua sân thể dục, đúng lúc An Phi Vũ cũng đang ngồi bên cạnh sân thể dục, trên tay cầm một chai nước khoáng uống mấy hớp. Thiệu Nguyên vô tình nhìn thấy cậu ta, mà An Phi Vũ đang nghỉ ngơi cũng vô tình nhìn thấy Thiệu Nguyên.
Sau đó bọn họ chứng kiến An Phi Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi tái mét như gặp phải ma quỷ, bị sặc nước đến mức ho khan điên cuồng, hắn nhanh chóng quay đầu đi, chạy sang một bên khác, có lẽ muốn giả vờ như chưa từng biết Thiệu Nguyên.
Thiệu Nguyên: "......?"
Bạn học: "Đứa nhỏ này làm sao vậy! Thật không lễ phép chút nào!"
Thiệu Nguyên không để ở trong lòng, sau khi làm xong việc của chính mình thì nhìn xuống đồng hồ trên tay, sau đó cậu đến quán bar tìm Cố Cẩn, chờ Cố Cẩn tan làm, hai người cùng sánh vai đi về nhà.
Ngày chính thức bước vào mùa đông, Cố Cẩn đang bận rộn ở phòng bếp tựa hồ nhớ tới điều gì, giảm lửa trên bếp gas lại, sau đó đi tới bên cạnh Thiệu Nguyên đang ngồi trên thảm xem chương trình bình chọn thần tượng: "Thiệu Nguyên, đưa di động của anh cho em một lát."
Sự chú ý của Thiệu Nguyên cũng không hoàn toàn đặt vào chương trình bình chọn thần tượng tẻ nhạt trên TV, nghe Cố Cẩn nói xong, mặc dù cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn mở khóa màn hình di động rồi đưa cho hắn: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Cẩn mơ hồ ừ một tiếng, mở danh bạ ra, ở vị trí đầu tiên nhìn thấy cái tên "AA Cố Cẩn" (*), hắn bấm vào danh thiếp liên lạc, sau đó sửa lại thông tin, nhập tên của mình vào một lần nữa rồi trả lại di động cho Thiệu Nguyên.
"Lần trước Nghiêm Nhạc thấy anh viết tên của em xong, suýt chút nữa thì định báo cáo em."
Thiệu Nguyên khó hiểu nhận lấy di động, nhìn cái tên hiển thị trên di động.
AA Cố Cẩn.
Thiệu Nguyên ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn, bỗng nhiên ngây ngẩn, trong lúc nhất thời cậu không biết chính mình đang ở hiện thực hay ở trong mộng.
"Không được viết sai tên của em nữa đó."
Đứng ở trước mặt hắn, là thiếu niên đang từ từ lột xác trưởng thành, tươi cười ôn hòa, mắt đen sáng ngời.
Bạch ngọc như cẩn.
Cẩn ngôn thận hàng. (**)
Không biết vì sao, Thiệu Nguyên đột nhiên có cảm giác như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài, trước đây trên đầu cậu như đang luôn treo một thanh kiếm, khi thanh kiếm kia rơi xuống, cậu sẽ mất đi tất cả những gì mà cậu có được. Mà hiện tại, dây thừng treo thanh kiếm kia đã bị người khác cắt đứt, nhưng cậu không hề bị hao tổn bất cứ điều gì.
Thiệu Nguyên nắm lấy di động, cũng nở nụ cười.
"Ừm, sẽ không nhớ lầm nữa."
Cố Cẩn.
Cố Cẩn.
—————————————
Chú thích
(*) Trong danh bạ sẽ xếp tên liên lạc theo bảng chữ cái, mọi người thường thêm chữ A hoặc AA sau tên những người quan trọng hoặc thường xuyên liên lạc nhất để tên liên lạc ấy luôn đứng đầu danh bạ (chữ A đứng đầu bảng chữ cái).
(**) Trước đây Thiệu Nguyên đã luôn nhầm tên thật của của Cố Cẩn (顾谨) thành Cố Cẩn (顾瑾) vì hai chữ Cẩn này cùng cách đọc /jǐn/ nhưng cách viết và ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Chữ Cẩn 瑾 trong tên mà Thiệu Nguyên nhớ nhầm có nghĩa là một thứ ngọc đẹp (Bạch ngọc như cẩn – Ngọc màu trắng). Còn chữ Cẩn 谨 trong tên thật của Cố Cẩn có nghĩa là cẩn thận, dè dặt (Cẩn ngôn thận hàng – Thận trọng từ lời nói đến việc làm).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...