Đêm đó sau khi Trần Nhược Tố trở về, cả đêm không ngủ ngon, trong đầu luôn nghĩ đến người đàn ông tên Hứa Nghiên Bách kia.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, gương mặt đã khiến cô kinh diễm, còn có vẻ mặt vừa khóc vừa cười nhìn có vẻ vừa kinh hỉ vừa khổ sở.
Anh nói anh là chồng cô, thậm chí còn biết lỗ kim sau lưng cô.
Nhưng cô chắc chắn thật sự cô không phải Lâm Thanh Diệu.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Trần Nhược Tố vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện nhìn thấy Hứa Nghiên Bách.
Trần Lạc Trân làm bánh kếp cho cô.
Trần Nhược Tố vừa ăn bánh kếp vừa hỏi: “Mẹ, hôm qua con gặp một người đàn ông, chính là người đặt hoa chiều hôm qua, anh ta nói con và vợ anh ta trông rất giống nhau.
”
Trần Lạc Trân hình như cũng có hứng thú, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện này? ”
Trần Nhược Tố chống cằm hỏi: “Mẹ, mẹ nói trên đời này thật sự có người giống con không? ”
“Con vừa nói như vậy mẹ lại muốn xem rốt cuộc là bộ dạng giống nhau như thế nào.”
“Hơn nữa kỳ quái chính là, ngày vợ anh ta mất tích rất gần với ngày mẹ tìm được con, mẹ nói năm đó có phải mẹ nhặt nhầm con nhà người khác hay không?”
Trần Lạc Trân trợn trắng mắt với cô, nói: “Năm đó mẹ cũng cho rằng mẹ nhặt nhầm, Nhược Tố nhà mẹ mập mạp đáng yêu, nào có gầy như bây giờ, nếu không phải cô còn nhận ra mẹ đây, biết chuyện khi còn bé của cô, mẹ cũng không muốn tin tưởng cô là con gái mẹ đâu.
”
Trần Nhược Tố khi còn bé rất mập, mập từ nhỏ đến lớn, trước khi cô mất tích cô đã nặng hơn 80kg, chiều cao hơn một mét sáu có cân nặng này thật sự rất mập, mập đến mức nét trên mặt cũng có chút mơ hồ.
Sau khi mẹ cô tìm được, bà cũng mất một phen vất vả mới nhận ra cô, lúc ấy muốn đi làm lại chứng minh thư, bởi vì khác biệt quá nhiều, chứng minh thư của cô vẫn không làm được, cho nên đến bây giờ cô vẫn là một đứa không hộ khẩu, cũng vì vậy nên vẫn không tìm được công việc đàng hoàng, chỉ có thể ở nhà giúp giao hàng.
Tuy nhiên, nghe vậy, Trần Nhược Tố lập tức phản ứng lại, ừ nhỉ, vừa tỉnh lại, cô vừa tỉnh lại nhìn thấy Trần Lạc Trân liền nhận ra bà, lại nói tiếp cô nhận ra mẹ trước.
Trần Lạc Trân nói: “Thiên hạ to lớn chẳng có gì lạ, không chừng một ngày nào đó mẹ cũng gặp được một người giống mẹ như đúc.
”
Cũng đúng, có lẽ chỉ là tình cờ trông quá giống nhau, cô chỉ mất đi ký ức của hai năm, ký ức khi còn bé không bị mất, không thể nào ngay cả mình là ai cũng không biết.
Trần Nhược Tố cảm thấy cô không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Trần Nhược Tố chạy dưới ánh mặt trời nửa ngày, rất khát nước, mua một ly nước uống, vặn ra uống vài ngụm.
Cô tìm một cái lều che nắng ngồi xuống.
Cô định nghỉ ngơi trước một lát, chạy nửa ngày có chút đói, vừa lúc có người bán bánh quai chèo đi ngang qua, cô gọi lại mua hai cây.
Trên đầu cô còn đội mũ bảo hiểm, vì giao đồ ăn nửa ngày trời nên trên người đổ mồ hôi, tóc bết trên mặt.
Hứa Nghiên Bách nhớ lại lần trước gặp mặt tóc cô vấn lên, bây giờ cô lại để tóc dài, trong ấn tượng của anh, Lâm Thanh Diệu vẫn thích để tóc ngắn, dài nhất là đến bả vai, mái tóc ngắn trông có vẻ cô vừa giỏi giang vừa hoạt bát, nhưng anh biết cô không muốn để tóc dài chỉ là lười đụng đến.
Cô cầm ăn đồ trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn về phía xa xa, mắt bị chói nên hơi nheo lại, da của cô so với trước kia hơi đen một chút, những thứ khác cũng không có thay đổi gì lớn, một khuôn mặt trái xoan, xương gò má lại cảm giác có thịt, có vẻ tràn đầy collagen, người 28 tuổi, nhìn giống như hai mươi tuổi.
Một đôi chân dài vươn ra, chéo nhau lắc lắc, lúc cô suy nghĩ vấn đề chính là tư thế này, cũng giống như bây giờ, cần phải có chút gì đó trong miệng.
Hứa Nghiên Bách cúi đầu cười cười, bảo tài xế dừng xe bên đường, cứ nhìn cô như vậy.
Trần Nhược Tố nghỉ ngơi xong rồi tiếp tục công việc, đơn tiếp theo là tặng một lẵng hoa, nhưng Trần Nhược Tố không cẩn thận nhìn nhầm tên đường, vốn là phố Chính Bắc Đông, cô xem thành phố Chính Đông Bắc, hai con phố này hoàn toàn không ở cùng một chỗ, dựa theo số nhà, cô xách lẵng hoa đi vào một câu lạc bộ tư nhân, trong câu lạc bộ đang tổ chức tiệc.
Cô mặc đồng phục giao hàng, ở trong đám người y hương tấn ảnh* có vẻ không hợp lắm, sau đó không ngoài ý muốn bị một người đàn ông trung niên giống quản lý đuổi ra ngoài.
Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Người đàn ông trung niên kia vô cùng nóng nảy, đuổi cô ra ngoài cửa còn chỉ vào mũi cô mắng to, “Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, nơi này là nơi cô có thể tới sao? ”
Trần Nhược Tố nhận ra mình giao nhầm chỗ, đây là sai lầm của cô, cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi đi nhầm.
”
“Thật là xui xẻo.” Người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ, lại nói với bảo vệ cửa: “Nhanh nhẹn lên một chút, chỗ này là chỗ mà đứa giao đồ có thể vào à? ”
Tuy Trần Nhược Tố biết là vì cô giao nhầm chỗ, nhưng lời nói khinh thường cô khiến cô cảm thấy bị nhục mạ.
Cô muốn lý luận với đối phương vài câu, nhưng lại nghĩ là cô có lỗi trước, cô cũng không chiếm lý, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhịn rất khó chịu.
Người đàn ông trung niên dặn dò xong bảo vệ đang định rời đi, lại nghe thấy một giọng nam vô cùng trung khí nói: “Khoan đã.
”
Nghe được giọng nói này, Trần Nhược Tố theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, thấy người tới vừa vặn đứng dưới một gốc cây vỉa hè, ánh sáng trên đầu bị bóng cây che loang lổ, chiếu vào trên mặt anh, gương mặt tuấn lãng của anh có chút loang lổ ánh sáng, khiến người ta có một loại cảm giác như mơ.
Trần Nhược Tố rất bất ngờ, cô lại gặp Hứa Nghiên Bách ở đây.
Người đàn ông trung niên rất nhanh nhận ra anh, liền thay đổi khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Xin chào Hứa tổng, ngài tới đây tham gia bữa tiệc ạ? ”
Hứa Nghiên Bách rất nổi tiếng trong giới đầu tư mạo hiểm, hơn nữa anh là cổ đông lớn đằng sau Thanh Qua video, thanh danh ở thành phố An cũng rất lớn, người có nhân mạch rộng lớn lại nổi danh, đi tới đâu cũng có không ít người biết đến.
Bữa tiệc này vừa vặn do giới tài chính tổ chức, Hứa Nghiên Bách đầu tư cũng liên quan đến tài chính, quản lý trung niên liền cho rằng anh đến tham gia tiệc.
Hứa Nghiên Bách chỉ chỉ về phía Trần Nhược Tố, “Đây là vợ tôi.
”
Người đàn ông trung niên giật mình, dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Trần Nhược Tố, nhưng tốt xấu gì cũng trở thành quản lý, đương nhiên láu cá hơn người bình thường rất nhiều, am hiểu nhất là nịnh nọt, lập tức bày vẻ mặt cáo lỗi nói với Trần Nhược Tố: “Xin lỗi, thưa cô, tôi cũng không biết ngài là vợ của cậu Hứa, hôm nay chúng tôi có bữa tiệc, tôi quá bận rộn, tính tình cũng không tốt lắm, tôi trịnh trọng xin lỗi cô, sau này nếu cô đến đây, trực tiếp báo tên tôi, tôi sẽ miễn đơn cho cô.
“ông ta nói xong còn đưa cho Trần Nhược Tố một tấm danh thiếp.
Cũng kinh ngạc còn có Trần Nhược Tố, không phải lúc trước đã nói rõ ràng rồi sao? Anh Hứa sao còn nói với người khác cô là vợ anh?
Trần Nhược Tố sững sờ nhận lấy danh thiếp, căn bản không để ý lời xin lỗi của người đàn ông quản lý, trong đầu chỉ nghĩ Hứa Nghiên Bách sao lại giới thiệu cô là vợ anh.
Người đàn ông trung niên cười cười, lau mồ hôi trên trán, lại nói với Hứa Nghiên Bách: “Hứa tổng, mời ngài và vợ ngài vào ạ.
”
Hứa Nghiên Bách nói: “Tôi không vào.
”
“Hứa tổng tới đây không phải là tham gia tiệc sao?”
“Không phải.”
“……”
Quản lý trung niên lại lau lau mồ hôi trên trán, nụ cười có chút cứng lại.
Hứa Nghiên Bách lại nói: “Ông đi làm việc tiếp đi.
”
Quản lý trung niên thở phào nhẹ nhõm, lại khách khí vài câu rồi rời đi.
Lúc này Hứa Nghiên Bách mới đi tới, Trần Nhược Tố nghi hoặc nói: “Anh Hứa, sao anh lại ở đây? ”
“Đi ngang qua, vừa vặn đụng phải em.”
“Đi ngang qua? Có khéo vậy không? ”
“Đúng vậy, rất khéo.”
Chó má! Kỳ thật từ sáng sớm anh vẫn đi theo cô, ngay cả buổi họp ban sáng của công ty cũng không đi, tuy rằng lúc anh còn trẻ vẫn luôn làm bậy tùy tiện, nhưng sau khi làm việc lại hiếm khi tùy hứng như vậy.
Thật ra Hứa Nghiên Bách cũng không có quá nhiều kinh nghiệm theo đuổi phụ nữa, sau khi gặp lại cô thì chỉ muốn dựa vào cô gần một chút, sau đó anh liền dùng một phương thức rất ngốc nghếch, đi theo phía sau cô, nhìn cuộc sống hàng ngày của cô, tựa như lúc còn học yêu thầm cô, sau khi tan học luôn đi theo phía sau cô, đứng từ xa nhìn cô về nhà.
“Xe điện của em đâu?” Hứa Nghiên Bách hỏi cô.
Trần Nhược Tố chỉ chỉ vào bên cạnh anh, Hứa Nghiên Bách liền dặn dò trợ lý bỏ vào cốp xe.
Trần Nhược Tố vẻ mặt nghi hoặc, Hứa Nghiên Bách rất có phong độ giúp cô mở cửa xe, nói với cô: “Lên xe trước, có chút việc phải nói chuyện với em.
”
Hôm nay cũng là một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng không giống với màu trắng ngày đó, phía dưới màu trắng có hoa mờ mờ, dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, quần là loại quần dài rất phẳng phiu, nhìn qua rất thoải mái, nhưng phối hợp với chiếc áo sơ mi hoa chìm này liền lộ ra một cảm giác tinh xảo, ánh mặt trời trên đỉnh đầu rơi trên người anh, trên người anh giống như có thêm một tầng bộ lọc, so với hiệu quả ánh đèn trong tủ kính còn tốt hơn.
Trần Nhược Tố nghĩ trên người mình đổ mồ hôi, tóc cũng rối bời, so sánh với anh, giống như hai người bước ra từ hai thế giới.
Trần Nhược Tố hít sâu một hơi, chui vào xe.
Hứa Nghiên Bách đi vòng sang bên kia rồi lên xe, Trần Nhược Tố hỏi anh: “Anh Hứa tìm tôi nói việc gì? ”
Hứa Nghiên Bách đưa văn kiện trong tay cho cô nói: “Em xem cái này trước đi.
”
Trần Nhược Tố vẻ mặt nghi hoặc: “Đây là cái gì vậy? ”
“Mở ra xem một chút.”
Trần Nhược Tố vẻ mặt nghi ngờ mở ra, cho dù cô chưa đọc sách gì cũng nhìn ra đây là một giấy chứng nhận giám định.
Trần Nhược Tố nhìn kỹ, nhất thời sợ ngây người.
Đây là một mẫu tóc của cô so sánh với DNA của Lâm Thanh Diệu, so sánh cho thấy hai người họ là cùng một người.
“Cái này…” Trần Nhược Tố vẻ mặt không dám tin.
Hứa Nghiên Bách giải thích: “Ngày đó trước khi em rời đi, anh có lấy hai sợi tóc của em, không nói cho em biết, rất xin lỗi, vì em và vợ anh thật sự rất giống nhau, cho nên anh đi giám định xem sao.
”
Hứa Nghiên Bách cũng không muốn gạt cô, thật ra đứng ở góc độ của anh, cô lấy thân phận Trần Nhược Tố mà sống đối với anh càng có lợi hơn, đưa cô lấy thân phận Lâm Thanh Diệu trở về sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng Hứa Nghiên Bách suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định đem thân phận thật sự của cô nói cho cô biết, dù sao Lâm Thanh Diệu còn có người thân chờ cô trở về.
“Không phải… Tôi muốn hỏi, giám định này là chuyện gì xảy ra, tôi và Lâm Thanh Diệu…”
“Đúng, là cùng một người.”
“……”
Sao có thể như thế được! Chuyện trước khi mất tích cô còn nhớ rõ mà, sao cô có thể là Lâm Thanh Diệu?!
“Cái này… là một sai lầm, phải không? Tôi làm sao có thể…”
“Cơ quan giám định này rất có thẩm quyền, em có thể điều tra một chút, kết quả nó đưa ra sẽ không sai.”
Trần Nhược Tố giật mình, cô cảm thấy thế giới này quá huyền ảo.
Cô làm Trần Nhược Tố hai mươi ba năm, đột nhiên được thông báo rằng cô là một người khác không liên quan gì đến cuộc sống của cô, điều này khiến cô chấp nhận như thế nào?
Sao cô có thể là Lâm Thanh Diệu chứ? Một chút trí nhớ của Lâm Thanh Diệu cô cũng không có, nhưng nếu cô không phải Lâm Thanh Diệu, vậy phần giám định này lại là chuyện gì xảy ra?
Trần Nhược Tố cảm thấy nhận thức từ trước đến nay đã bị ảnh hưởng rất lớn, giống như thế giới quan sụp đổ.
Trước kia cô cảm thấy một số công ty muốn cung cấp chứng minh mình là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ cô phát hiện ra một chuyện khác càng không thể tưởng tượng được —— chứng minh mình không phải là mình.
Hứa Nghiên Bách thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, giống như bị đả kích nặng nề, Hứa Nghiên Bách liền ân cần hỏi một câu: “Em không sao chứ? ”
“Tôi… Cần phải từ từ.” Lâm Thanh Diệu thấp giọng nói.
Hứa Nghiên Bách nói: “Anh biết em rất khiếp sợ, dù sao em cũng không nhớ gì hết, anh cũng không rõ mấy năm nay rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, dù em vẫn kiên trì cho rằng em chính là Trần Nhược Tố, nhưng kết quả giám định giấy trắng mực đen sẽ không sai.
”
Trần Nhược Tố chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía anh, trên mặt người đàn ông tuấn lãng là một vẻ mặt nghiêm trang, là loại nghiêm trang “Tôi nói câu này quả thực không thể thật hơn nữa”.
Hứa Nghiên Bách cảm giác lòng bàn tay đã toát ra một tầng mồ hôi, càng ngày càng cảm thấy mình giống như một kẻ lừa đảo từng bước dụ dỗ, anh nắm tay kề vào môi ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Cho nên, bây giờ em nên biết, anh không nhận nhầm người, em thật sự là vợ anh.
”
“……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...