Chu Nặc cúp máy, nụ cười trên khóe môi cũng không biến mất, Giang Nhu biết Vân Niệm sắp trở lại, vậy nên muốn mượn tay cô để ngăn cản chuyện này? Dù sao hôm nay cũng không có việc nên chơi cùng cô ta cũng được.
Từ xa Giang Nhu đã nhìn thấy Chu Nặc, bộ đồ đỏ thẫm mà Chu Nặc mặc trên người càng tô điểm thêm vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Cô ta không khỏi nắm chặt tay, tự nói với mình không cần kích động, mình chỉ cần ở bên cạnh lẳng lặng xem cô ta và Vân Niệm đấu đá nhau là được rồi.
Chu Nặc vén tóc hai bên má ra sau tai, sau đó áy náy nhìn Giang Nhu và nói: "Xin lỗi, Tiểu Nhu, mình tới muộn rồi."
Giang Nhu đứng dậy rót một ly trà cho cô, giọng điệu ôn nhu: "Không có gì, mình cũng vừa mới đến."
Chu Nặc cầm ly trà trước mặt lên, uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ nhàn nhã đó làm cho Giang Nhu hận không thể đoạt lấy cái ly trong tay cô ném đi.
Chu Nặc làm như không nhìn thấy sự nóng nảy trong mắt Giang Nhu, ngược lại câu được câu không trò chuyện việc mình đóng phim với cô ta, sau đó còn nhìn về phía Giang Nhu cười cười nói: "Tiểu Nhu có muốn thử chút không, mình thấy quay phim cũng khá thú vị đó."
Giang Nhu nhìn về phía người đối diện, trong lúc nhất thời có chút không hiểu cô ta ngốc thật hay cố tình không hiểu.
Cuối cùng vẫn là Giang Nhu không nhịn được chủ động mở miệng nói: "Nặc Nặc, có chuyện này mình không biết có nên nói cho cậu hay không."
Chu Nặc cúi đầu che giấu suy nghĩ trong mắt mình, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành nhìn về phía Giang Nhu: "Lẽ nào chúng ta còn gì không thể nói hay sao?"
Giang Nhu làm vẻ mặt khó xử nhìn về phía cô: "Mình cũng cảm thấy chuyện này cậu có quyền được biết chân tướng, cậu có biết Vân Niệm không?"
Chu Nặc nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Chưa có nghe qua, làm sao vậy?"
"Nặc Nặc, thế để mình nói cậu nghe sự thật, cậu nghe xong nhất định phải giữ bình tĩnh." Giang Nhu nói xong còn cố ý quan sát vẻ mặt cô.
Vẻ mặt Chu Nặc ôn nhu, cười nói: "Không có gì, cậu cứ nói đi."
"Lúc trước Vân gia và Cố gia là hàng xóm, Vân Niệm và A Càn cũng coi như là thanh mai trúc mã, sau đó trong một đêm Vân gia phá sản, Vân Niệm và người nhà đều biến mất không có tin tức.
Nhiều năm như vậy rồi, nghe nói A Càn vẫn luôn tìm kiếm thông tin về Vân gia, hơn nữa, họ đều nói cậu và A Càn ở bên nhau là do cậu trông giống Vân Niệm." Nói xong lại vội vàng giải thích: "Mình và Vân Niệm vốn cũng không thân, hơn nữa rất nhiều năm không gặp, nếu bọn họ không nói, mình cũng không phát hiện hai người lớn lên giống nhau đâu."
Nụ cười trên mặt Chu Nặc có chút cứng lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Nhu, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Có thật không?"
Vẻ mặt Giang Nhu đau lòng: "Nặc Nặc, thật ra mình cũng không định nói với cậu, nhưng nghe người ta nói, Vân Niệm sẽ sớm trở lại, A Càn còn để cho Thiếu Ngôn tự mình đón cô ấy về".
Chu Nặc nhướng mày, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Giang Nhu, rõ ràng nam chính cố ý tiếp cận nữ chính, thế nào đến miệng Giang Nhu lại biến thành vì Cố Càn nên mới đi.
Động đến công lao của nam chính như vậy, nam chính có biết không?
Giang Nhu thấy người đối diện trầm mặc, nhất thời không rõ bây giờ cô ta đang suy nghĩ gì, vì thế thử hỏi: "Nặc Nặc?"
Chu Nặc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhu, gắt gao cắn môi dưới, vẻ mặt bất lực: "Tiểu Nhu, cậu bảo mình nên làm gì bây giờ?"
Giang Nhu dừng một chút, mang theo vẻ mặt chính nghĩa nói: "Tuy rằng mình và A Càn là bạn bè, nhưng chuyện này là cậu ấy sai, rõ ràng đã có cậu bên cạnh, Vân Niệm ở đâu liên quan gì với cậu ấy đâu.
Hơn nữa bây giờ Hoành Tri đã bị thu mua, cậu cũng đang xích mích với người nhà, lúc này cậu chỉ còn có cậu ấy thôi."
Trong lời nói của Giang Nhu ngoài mặt thì giúp cô trách tội Cố Càn, trên thực tế thì lúc nào cũng nhắc nhở cô, nhìn xem, nếu Vân Niệm trở về, Cố Càn chỉ quan tâm cô ấy, cô cái gì cũng không có được.
Trên mặt Chu Nặc lộ vẻ hoang mang, lo sợ nhìn về phía cô ta: "Mình nên làm gì bây giờ, Tiểu Nhu, cậu bảo mình nên làm gì bây giờ?"
Giang Nhu đưa tay vỗ vỗ tay Chu Nặc: "Không sao, không cần quá lo lắng, A Càn là một người có trách nhiệm, tuy rằng cậu ấy không buông bỏ được Vân Niệm, nhưng bây giờ cậu mới là bạn gái của cậu ấy, cậu chỉ cần nhớ kỹ điều này là được."
Lời nói của Giang Nhu làm cho Chu Nặc đột nhiên nhớ tới một tình tiết trong sách, Chu Nặc vì muốn níu kéo Cố Càn, nên có chủ ý mang thai, dù sao Giang Nhu cũng nói anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm.
Hai người vẫn luôn chia phòng ngủ, muốn mang thai tất nhiên phải ngủ cùng nhau mới được, vì thế cô ấy tính bỏ thuốc anh ta.
Dù là nam phụ thì cũng là đứa con của tác giả, thế nên kết cục tất nhiên là Cố Càn phát hiện ý đồ của cô ấy, dứt khoát đá cô ấy đá ra khỏi phòng, tận đến lúc Vân Niệm trở về cũng không thấy cô ấy một lần nào.
Vì thế càng làm cho Chu Nặc căm hận Vân Niệm hơn, sau đó không tiếc bán đứng thân thể của mình hợp tác với nhân vật phản diện Tần Hạo Hiên, muốn Vân Niệm rơi xuống vực sâu.
Tuy chuyện này bản thân nguyên chủ có sai, nhưng nếu không có Giang Nhu ở một bên quạt gió thêm củi, cô ấy cũng không rơi vào kết cục này.
Giang Nhu có chút không vui nhíu nhíu mày, rốt cuộc Chu Nặc có nghe hiểu điều cô ta nói không.
Cô ta kìm nén sự mất kiên nhẫn, thăm dò mở miệng nói: "Không sao, mặc kệ cậu quyết định làm gì mình cũng đều ủng hộ cậu."
Vẻ mặt Chu Nặc cảm động nhìn về phía Giang Nhu: "Tiểu Nhu, mình biết chỉ có cậu là tốt với mình nhất".
"Chúng ta là bạn bè, đương nhiên mình phải nghĩ cho cậu rồi, tuy rằng trước kia Vân Niệm là người trong giới, nhưng các dì không thích cô ấy chút nào.
Còn có người nhà Kiều Thiếu Ngôn, nếu họ biết lần này anh ta xuất ngoại để tìm Vân Niệm, nhất định lại càng chán ghét cô ta, vậy nên cậu không cần lo lắng về cô ta." Giang Nhu vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Chu Nặc, thấy vẻ mặt cô vốn nhăn nhó đột nhiên thả lỏng, không nhịn được nhếch môi.
Sau khi tách khỏi Giang Nhu, Chu Nặc bắt đầu xem chương trình thực tế mà Thẩm Kính Châu gửi tới, gần đây một loạt các chương trình thực tế nổi lên, không chỉ có thể tăng lượng người xem mà còn thu hút được nhiều fan hâm mộ, vì vậy nhiều nghệ sĩ chưa có tên tuổi đều chọn chương trình thực tế để tham gia.
Chương trình thực tế do Lục Thừa Hiên đề cử là ba mang bé đi trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn.
Cô là khách mời của kỳ tới, cô đến chơi cùng bọn trẻ.
Chu Nặc cong khóe môi, Lục Thừa Hiên cũng là lo lắng cho cô, dù sao cô cũng mới ra mắt khán giả, chưa có tác phẩm gì, cũng không có tài ca hát nhảy múa, rating bây giờ của chương trình này cũng khá ổn, tham gia show này cũng giúp cô nổi hơn.
Thẩm Kính Châu bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn tới: [Em xem xét đi, nghĩ kĩ rồi thì nói cho anh].
Chu Nặc nhếch môi, trả lời tin nhắn của Thẩm Kính Châu: [Không cần xem kỹ, em cảm thấy cái này rất tốt].
Nữ chính sẽ lập tức trở lại, đương nhiên cô phải nắm chắc tất cả cơ hội để được lộ mặt.
Về phần Giang Nhu, muốn làm ngư ông đắc lợi, vậy cứ để cô ta từ từ mơ mộng đi.
*
Gần đây Chu Kiến Đức sống cũng không có dễ dàng, công ty bị thu mua, tuy rằng cổ phần trong tay đều bán cho Cố Càn, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng của sự việc trên Weibo, cổ phiếu rớt giá, thế nên trong tay ông ta cũng không còn nhiều tiền.
Hơn nữa Điền Hinh đang ra tòa với ông ta muốn được phân chia tài sản, đương nhiên Chu Kiến Đức không muốn, tất cả đều là tài sản của mình trước hôn nhân, bà ta đừng hòng mơ tưởng đến nó.
Đương nhiên Điền Hinh cũng không phải đèn cạn dầu, mấy năm nay Chu Kiến Đức làm những chuyện mờ ám gì không phải bà ta không biết, vậy nên nếu Chu Kiến Đức vẫn cố tình đuổi bà ta ra khỏi nhà, bà ta cũng sẽ làm cho Chu Kiến Đức chỉ còn hai bàn tay trắng.
Bởi vì không thương lượng được với nhau, hai người vẫn còn giằng co trên tòa.
Chu Kiến Đức cũng từng gọi điện thoại cho Chu Nặc, hy vọng cô có thể nhờ Cố Càn ra tay loại bỏ Điền Hinh, nhưng Chu Nặc cực kỳ thích thú với hành động tự đấu đá lẫn nhau này của họ, thế nên cô cũng mặc kệ ông ta.
Bởi vì kiêng dè Cố Càn, ông ta cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể chờ ngày nào đó cô bị Cố Càn đuổi ra khỏi nhà, tính nợ mới nợ cũ một thể.
Về điểm này Chu Kiến Đức và Điền Hinh đều có chung suy nghĩ, bởi vì lần trước Chu Nặc nói trên Weibo rằng bà ta và Chu Mật chiếm lấy trang sức của Tống Vi, làm cho tình cảnh của hai người trở nên vô cùng khó khăn.
Bởi vì tính cách Chu Nặc khá cứng rắn, Tôn Nhan muốn thay các cô nghĩ biện hộ cũng không biết bắt đầu từ đâu, sau đó cũng không có hành động gì, trong giới giải trí này ngày nào cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, sau một thời gian, những quần chúng ăn dưa cũng dần dần quên đi sự việc này.
Đợi đến lúc Cố Càn đá Chu Nặc đi, mình có thể từ từ trừng trị cô, cô ta cũng lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm, giải quyết một cô gái nhỏ vừa ra mắt cũng không khó gì.
Chu Nặc không hề biết rằng Chu Kiến Đức và Điền Hình đều đang chờ cô chia tay với Cố Càn mới ra tay đối phó với cô.
Hiện tại cô đang tập trung xem chương trình đã được ghi hình từ trước [Mang theo bé cưng cùng đi du lịch], nếu muốn tham gia phải hiểu rõ quy trình.
Xem một lúc Chu Nặc mới hiểu được, hóa ra không phải tất cả các ông bố đều là bố ruột, còn có những ông bố thực tập là những nghệ sĩ mang theo những bé cưng của người khác cùng tham gia.
Trong đó có Du Khải Hàng cũng là nghệ sĩ của Cố thị.
Chu Nặc tiện tay tìm kiếm thông tin của Du Khải Hàng, anh ta tuy không phải đỉnh lưu lượng như Lục Thừa Hiên nhưng cũng là một tiểu thịt tươi đang nổi.
Chu Nặc không hiểu tại sao anh ta cũng tham gia chương trình này, cô sờ sờ cằm suy nghĩ một lúc thấy có thể là bộ phim tiếp theo hoặc dự án nào đó của Du Khải Hàng có liên quan đến trẻ con, coi như là thực tập trước, nếu không cô không thể hiểu được một tiểu thịt tươi đang nổi thế tham gia chương trình này làm gì.
Tuy rằng tiết mục không có gì mới mẻ, nhưng Chu Nặc xem rất thích thú, cô không có kinh nghiệm chung sống với người khác, cuộc sống trước kia ngoài đóng phim thì chính là đóng quảng cáo, cho nên chứng kiến những đứa trẻ trong đó lúc ban đầu còn đối đầu ghét bỏ lẫn nhau dần dần trở thành bạn tốt trong lòng cô thấy rất vui vẻ, giống như chính cô đang được tham gia vậy.
Bên này Chu Nặc đang đắm chìm trong niềm vui khi xem chương trình, bên kia Cố Càn nhận được điện thoại thì rơi vào trầm tư, người đi cùng Kiều Thiếu Ngôn bên kia nói cho anh rằng Kiều Thiếu Ngôn đã tìm được người Vân gia, đang thuyết phục bọn họ cùng nhau về nước, nhưng người nhà họ Vân hình như không muốn, thế nên Kiều Thiếu Ngôn bảo bọn họ gọi cho Cố Càn, hy vọng rằng anh có thể đi tới đó một chuyến.
Cố Càn do dự một lát, bấm điện thoại nội bộ, nói với đầu bên kia: "Đặt cho tôi một vé đến chỗ Kiều Thiếu Ngôn trong tối nay.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...