Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Lý Việt Bạch còn chưa mở mắt, đã ngửi thấy mùi bùn đất trong cơn mưa lâu ngày, nghe thấy tiếng bước chân vội vã của những người trên đường.

Sau khi mở mắt, hắn phát hiện mình đang đi trong ga đường sắt, trong tay còn cầm một chiếc ô gấp để che.

Ga đường sắt có kiểu dáng mười năm về trước, cửa nhỏ, đám người chen chúc, trên tường dán poster tuyên truyền của Ono Lisa, trên báo cũng ghi thời gian mười năm trước.

Sau khi xác định thời gian, Lý Việt Bạch không ngừng chân, một lòng một dạ muốn đi ra khỏi đám người, khi đi ra ga đường sắt, hắn kịp thời bung dù, cơn mưa nặng hạt đáp xuống mặt ô, tiếng rơi tí tách, bên ngoài là một con đường nhỏ, hai bên ven đường là bụi cây xanh biếc tươi tốt, nhưng dưới sắc trời tối tăm, bụi cây thoạt nhìn không xanh như vậy.

Tưởng tượng đến cảnh Diệp Thanh 13 tuổi đang ở ven đường chờ mình, bàn tay Lý Việt Bạch cầm cán ô có chút run rẩy.

"Ký chủ." Thanh âm hệ thống truyền vào tai.

"Cảm ơn mày, hệ thống." Lý Việt Bạch dừng một chút, hít một hơi thật sâu, tay cầm chặt ô, bước về phía trước.

Thân ảnh của thiếu niên rất nhanh xuất hiện -- áo phong cách hải quân cùng quần đùi màu kaki, cánh tay cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, mái tóc đen nhánh --- chẳng qua những thứ này đã mưa làm ướt.

Tim Lý Việt Bạch khẽ nhói, bước chân nhanh hơn, đi đến trước mặt thiếu niên, che ô cho cậu. Hắn cúi người, lộ ra nụ cười có vài phần xót xa.

Hắn rất muốn nở nụ cười như ngày thường, nhưng không làm được, căn bản không làm được, đôi mắt chua xót, khuôn mặt cứng đờ, hắn sợ mình không kiềm chế một chút, là sẽ không nhịn được bật khóc ở đây.

Cho nên, hiện tại hắn cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể cười được như thế.

Thiếu niên mở to mắt, ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Làn da trắng nõn của thiếu niên gần như tái nhợt, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, nhưng biểu tình âm trầm trống rỗng, Lý Việt Bạch không thể tìm lại trí nhớ lúc trước, nhưng khi nghe hệ thống miêu tả đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, hắn nhìn biểu tình của thiếu niên trước mắt, gần như không khác so với những gì hắn đã nghĩ.

"Tại sao em lại ở đây một mình?" Lý Việt Bạch nhẹ giọng hỏi.

Thiếu niên nhìn hắn, không trả lời.

Mình một đời trước, chắc là đã ở chỗ này hỏi han thật lâu, nhưng đến cuối vẫn không nhận được câu trả lời.

Lúc này, Lý Việt Bạch cũng không kiên nhẫn như thế, cũng không có nhiều vấn đề muốn hỏi như thế.

Hắn thản nhiên vươn tay: "Đi nào, cùng anh về nhà nhé."

Nghe thấy hai chữ "Về nhà", rõ ràng thiếu niên chần chờ một chút.

"Không phải về nhà em." Lý Việt Bạch cười: "Là về nhà anh."

Đến phòng trọ, Lý Việt Bạch trực tiếp đưa thiếu niên vào phòng tắm, mở bình nóng lạnh, lấy xà phòng cùng khăn mặt, nhưng hắn do dự, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, để thiếu niên ở trong phòng tắm một mình, để cậu tự tắm.

Hắn rất muốn chính mắt nhìn vết thương trên người thiếu niên, nhưng không thích hợp. Hắn không có một chút dục vọng nào với thân thể của thiếu niên, nhưng cứ thế mà xem vẫn có khả năng bị coi là phạm tội luyến đồng.


Hôm sau, hắn mới đưa thiếu niên tới chỗ bác sĩ thân quen kiểm tra thân thể, kết quả nhìn thấy những dấu vết ghê người --- vết bỏng do tàn thuốc gây nên, vết kim đâm, vết thương được gây ra bởi dao, vết roi, thậm chí có cả vết bỏng do bàn là... Chúng phân bố dày đặc ở lưng, bụng thậm chí cả những vị trí kín đáo như bắp đùi của thiếu niên, không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ khiến người bị thi bạo thống khổ, lại thỏa mãn dục vọng biến thái của kẻ thi bạo.

Lý Việt Bạch cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, thế nhưng thời điểm nhìn thấy báo cáo kiểm tra, hắn thiếu chút nữa rơi lệ.

"Ký chủ, tôi có video ngược đãi cùng tần suất ngược đãi, cha của Diệp Thanh làm việc rất kín đáo, nhưng hệ thống không gì không biết..." Hệ thống nói: "Ngài có muốn xem một chút không?"

"Không." Lý Việt Bạch cự tuyệt, hắn không đành lòng: "Tại sao lại có kẻ nhẫn tâm đối xử với con mình như thế?"

"Nguyên nhân rất đơn giản, là lý do ngài rất quen thuộc." Hệ thống nói: "Cha y cho rằng mẹ y thông dâm với người ngoài, cho rằng đây không phải là máu mủ ruột thịt của mình, mà đây là biểu tượng của sự phản bội. Hơn nữa bản chất cha y tàn nhẫn lãnh huyết..."

Cầm tay thiếu niên cùng trở về phòng trọ, trong đầu Lý Việt Bạch một mảnh hỗn loạn, nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.

Trước kia hắn lo nên khuyên thiếu niên bỏ nhà như thế nào, nhưng hiện tại, hắn muốn tống cha của thiếu niên vào ngục giam.

"Ký chủ, báo cảnh sát đi?" Hệ thống nói: "Tôi không quá hiểu biết về thế giới của ngài, nhưng hình như báo cảnh sát khi biết có vụ xâm hại là biện pháp thông dụng, hơn nữa thân phận của ngài trong lần xuyên thứ hai chính là cảnh sát, có lẽ sẽ hiểu hơn một chút."

"..." Lý Việt Bạch suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: "Không được."

Nếu thiếu niên bị người xa lạ xâm hại, đương nhiên báo cảnh sát là biện pháp tốt nhất, nhưng hiện tại... Là do người nhà xâm hại, vô luận là cục cảnh sát hay tòa án, đối mặt với vụ án bạo lực gia đình đều chọn hòa giải là biện pháp đầu tiên, bình thường sẽ triệu tập cha đứa nhỏ phê bình một phen, nghiêm trọng nhất thì cũng chỉ bắt ở lại đó vài ngày, sau đó cha đứa trẻ vẫn sẽ được mang đứa trẻ về nhà, tất cả mọi chuyện lại như cũ.

Muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này tận gốc, thì phải nhúng tay trên phương diện khác.

"Cha Diệp Thanh làm nghề gì?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Trước kia là nhân viên tài vụ của chính phủ, hiện tại đang kinh doanh buôn bán." Hệ thống trả lời.

Thiếu chút nữa Lý Việt Bạch cười ra tiếng.

Tiểu sử nghề nghiệp như vậy, muốn nắm nhược điểm rất dễ dàng.

Mang theo tâm tình tốt quay trở lại phòng trọ, Lý Việt Bạch ngâm nga làm một mâm đồ ăn thật lớn trong phòng bếp. Tài nấu nướng của hắn không tồi, chính là lúc ở một mình toàn ăn qua loa cho xong bữa, hiện tại lo lắng đến thân thể thiếu niên vẫn trong giai đoạn dậy thì, không thể bạc đãi cậu, vì thế, hắn dùng tất cả bản lĩnh của mình để nấu.

Thiếu niên ngồi cạnh bàn nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú đa dạng, lần đầu tiên vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.

"Ăn đi ăn đi." Lý Việt Bạch vui vẻ vỗ đầu cậu: "Nhưng mà không được ăn nhiều quá, ăn no quá không tốt cho thân thể đâu."

Thiếu niên cẩn thận cắn miếng thịt bò trong bát, đôi mắt xinh đẹp lập tức trợn tròn, Lý Việt Bạch có thể hiểu được biểu tình này --- biểu tình lần đầu tiên ở trong trạng thái thoải mái ăn thứ gì đó ngon miệng.

"Anh ơi." Thiếu niên chần chừ mở miệng: "Anh là đầu bếp ạ...?"

Thiếu niên không dễ dàng mở miệng nói chuyện, khi nói cũng nói ngắn gọn, ngập ngừng, bởi vậy, nói ra một câu dài lưu loát như vậy đúng là chuyện có thể khiến người ta vui mừng.


"Không phải." Lý Việt Bạch lắc đầu: "Anh là thầy giáo... À, hiện tại thì chưa phải, bây giờ anh đang là người mẫu ảnh."

"Thầy giáo là gì ạ?" Thiếu niên hỏi.

"Thầy giáo là..." Lý Việt Bạch kiên nhẫn tự hỏi nên giải thích thế nào cho thiếu niên hiểu: "Là người có thể biến em trở nên thông minh hơn."

Giải thích này đúng là ly kinh phản đạo. (trái với nguyên tắc và giáo điều, có nên edit thành "phản giáo dục" không nhỉ?:D??)

"Người mẫu ảnh là gì ạ?"

"Là người đẹp nhất thế giới." Lý Việt Bạch thuận miệng mèo khen mèo dài đuôi.

Thiếu niên cái hiểu cái không gật đầu.

Thật là, lúc này rõ ràng dễ bảo dễ bắt nạt như vậy... Lý Việt Bạch ngọt ngào thở dài, cảm thấy Diệp Thanh thời kì thiếu niên dễ cưng nựng hơn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, hẳn là hàng xóm đã tan tầm trở lại, hiệu quả cách âm của phòng trọ không tốt, có thể nghe rõ thanh âm ở bên ngoài, Lý Việt Bạch cũng không để ý chuyện này.

Thiếu niên lại khẩn trương ôm chặt thân thể, đợi thanh âm biến mất, mới tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.

"Làm sao vậy, em sợ à?" Lý Việt Bạch khẩn trương đi qua, sờ đầu thiếu niên.

Thiếu niên khẽ run, lập tức nhìn phía Lý Việt Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, anh sẽ đuổi em về nhà ạ?"

Đôi mắt thiếu niên mê man, mang theo tuyệt vọng lứa tuổi này không nên có, nhìn Lý Việt Bạch, giống như cậu đã sớm biết kết quả. Thiếu niên không hiểu về thế giới này, nhưng cậu biết loáng thoáng --- trong một nhà, mọi người chỉ chấp nhận các thành viên trong gia đình mình, không ai ở cùng một chỗ với người xa lạ.

Nhất định anh ấy sẽ về ngôi nhà của chính mình, nhất định sẽ bảo mình trở lại bên cạnh cha.

Lý Việt Bạch bị cậu nhìn như vậy, lập tức ngẩn người, bàn tay cầm thìa kim loại buông lỏng, thìa kim loại rơi xuống sàn phát ra tiếng keng.

Hắn không nhớ rõ chuyện đời trước, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, một đời trước khi hắn kiên nhẫn khuyên bảo thiếu niên về nhà, thiếu niên đã tuyệt vọng khổ sở nhường nào.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể khiến mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa.

"Không." Trong lòng Lý Việt Bạch kích động, nhịn không được nắm lấy cánh tay thiếu niên, may mắn, không làm thiếu niên tổn thương: "Không về nhà."

"A?" Thiếu niên ngây ngẩn, hình như có chút không thể tin được.

"Chỉ cần em không muốn về." Lý Việt Bạch khẳng định: "Thì em có thể ở lại chỗ của anh."


"... Vâng." Thiếu niên như sợ hắn đổi ý, vội vàng đồng ý.

"Nếu đã đồng ý, vậy em nói cho anh biết tên em đi." Lý Việt Bạch nháy mắt.

Mỗi thế giới Diệp Thanh xuyên qua đều không có cùng một cái tên, mình bắt đầu quen thuộc hiểu biết y từ thế giới thứ hai, cho nên theo thói quen vẫn gọi tên Diệp Thanh, nhưng ở thế giới này thì không được.

"... Diệp Khinh." Thiếu niên thấp giọng trả lời.

"Hử?" Lý Việt Bạch kinh hỉ, trùng hợp như vậy sao? Trùng hợp giống cái tên mình quen thuộc nhất? (Thanh và Khinh đều phát âm là qing)

"Ký chủ, là Khinh trong "nặng nhẹ"." Hệ thống bất đắc dĩ, hỗ trợ giải thích: "Người xuyên qua ở các thế giới khác nhau thường có tên giống nhau hoặc tên tương tự, sáu lần xuyên lúc trước của ngài không trùng hợp, lúc gặp y y đều có cái tên khác nhau, tính theo xác suất, cũng đến lúc xuất hiện tên tương tự rồi."

"Ừm." Lý Việt Bạch trịnh trọng gật đầu: "Ừm, bạn nhỏ Diệp Khinh, cơm nước xong em có thể chơi 1 tiếng, sau đó ngoan ngoãn rửa mặt đi ngủ nhé."

"Có thể xem cái kia không ạ?" Diệp Thanh dè dặt chỉ cái TV.

Ở nhà cha luôn nhốt cậu trong phòng ngủ nhỏ, không cho phép xem TV.

"Có thể, nhưng để tốt cho mắt, em chỉ có thể xem nửa giờ." Lý Việt Bạch ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

Bạn nhỏ Diệp Khinh ngoan ngoãn tự chơi, Lý Việt Bạch ngồi vào bàn học suy nghĩ nên làm mọi chuyện thế nào.

Nếu đã hứa sẽ cho em ấy ở lại nhà mình, thì mình phải thay em ấy quét dọn tất cả chướng ngại.

Cha, hộ khẩu, họ hàng thân thích, học tịch..

Lý Việt Bạch cảm thấy may mắn là, dù sao mình cũng không phải mình khi 18 tuổi, hắn có mười năm kinh nghiệm sống, còn có nhiều năm xuyên qua, ngoài ra còn có sự trợ giúp của hệ thống. Độ khó của nhiệm vụ trong các lần xuyên đời này so với đời trước khó hơn, vì thế chuyện này có thể giải quyết được.

Dưới sự trợ giúp đỡ của hệ thống, lại sử dụng công nghệ thông tin, là có thể xâm nhập vào máy tính của cha Diệp Khinh, lấy được một phần chứng cớ sai phạm kinh tế, sau đó, điều tra hắn từng đắc tội ai, kẻ nào bởi nguyên nhân lợi ích mà nóng lòng muốn đối phó với hắn...

Biện pháp sử dụng giống lần xuyên tống Tô X vào ngục, chỉ cần sử dụng tốt internet, thì cũng rất đơn giản.

Sau khi cha vào tù, quyền giám hộ Diệp Khinh rơi vào tay bác trai trong nhà, nhà bác trai không có cảm tình gì với Diệp Khinh, cũng không muốn thu dưỡng cậu, chỉ cảm thấy phiền toái, lúc sau chỉ cần mình thương nghị với bác trai, có thể giải quyết vấn đề dễ dàng.

Cứ như vậy, hộ khẩu của Diệp Khinh có thể chuyển tới nhà bác trai, trên danh nghĩa được bác trai thu dưỡng, nhưng điều bác trai phải làm, chỉ là hỗ trợ thủ tục một chút mà thôi, không cần nuôi nấng thực tế, trên thực tế vấn đề nuôi nấng toàn bộ đều được Lý Việt Bạch phụ trách.

Đợi đến khi Diệp Khinh lớn hơn một chút, là có thể đưa cậu vào ký túc xá trường học, mặc dù có chút không nỡ, nhưng phương pháp trưởng thành này có thể rèn luyện cậu.

Sau khi viết xong kế hoạch, Lý Việt Bạch khoan khoái ngâm nga câu hát.

Không đến bốn năm tháng, mọi chuyện đã được làm thỏa đáng.

"Ký chủ, mọi chuyện rất thuận lợi." Hệ thống nói: "Chúc mừng."

"Dù sao cũng là vì em ấy." Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Hơn nữa, so sánh với những nhiệm vụ trước kia, độ khó của việc này không cao lắm."

"Vâng, Chủ thần cũng rất thưởng thức sự nỗ lực của ngài." Hệ thống nói: "Nếu những bước này đã thành công, vậy chúng ta trực tiếp nhảy tới bước tiếp theo đi, nhảy tới bước Diệp Khinh trưởng thành."


Lý Việt Bạch đang tay trong tay cùng Diệp Khinh tới công viên giải trí, nghe vậy cứng đờ: "Nhanh như vậy sao."

"Đương nhiên, hiện tại người yêu ngài đang ở trạng thái thiếu niên." Hệ thống nói: "Hệ thống cũng là lo lắng cho sức khỏe và tính tuân thủ luật pháp của ngài thôi."

"..." Lý Việt Bạch bị những lời này của hệ thống nghẹn đến nỗi không thở được.

Hệ thống nói đúng, mình thực sự không thể nảy sinh tình cảm khác với Diệp Khinh 13 tuổi, đó là phạm tội.

Nếu thực sự bảo mình đợi năm sáu năm, vậy cũng quá khó nhịn.

"Cảm ơn mày, hệ thống, tao đồng ý nhảy tới giai đoạn tiếp theo." Lý Việt Bạch cười: "Nhưng trước đó, cho chúng tao tới công viên giải trí một lần đi."

"Được." Hệ thống tựa hồ bị bị đả động.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, những đám mây trắng bay trên bầu trời.

Lý Việt Bạch nắm tay Diệp Khinh đi vào công viên giải trí, đủ thứ trò chơi, gấu khổng lồ, xe lửa nhỏ, lều trại... khiến Diệp Khinh hiếm khi ra ngoài mở to mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cùng cậu chơi mấy trò chơi đứng top một lần, Lý Việt Bạch cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa quay mặt, liền thấy được quầy súng hơi.

Súng hơi dùng đạn nhựa, bề ngoài không giống súng thật, nhưng Lý Việt Bạch vẫn không tự chủ nhớ lại Diệp Thanh ở lần xuyên thứ hai, khi đó y luôn dùng súng trường, đẹp trai như siêu anh hùng.

Tâm niệm vừa động, Lý Việt Bạch đã kéo Diệp Khinh tới trước quầy hàng, mua vài lượt chơi.

Nhưng mà, lúc nâng súng lên ngắm, Lý Việt Bạch thầm kêu không ổn.

Biết là thân thể này không giống đời đó, không có võ công, không có kỹ thuật bắn súng, không có kinh nghiệm chiến đấu, ngay cả trò CS cũng không chơi tốt, căn bản không có khả năng bắn trúng.

Mấy viên đạn nhựa đều không bắn trúng bia, ngay cả mép bia cũng không chạm đến.

"Anh ơi." Diệp Khinh ở bên cạnh kéo góc áo hắn: "Để em thử xem có được không."

Đương nhiên là được!

Trong lòng Lý Việt Bạch vui mừng, vội vàng đưa khẩu súng cho Diệp Khinh, kèm theo một nụ cười cưng chiều.

Diệp Khinh cẩn thận đặt cây súng hơi to lên vai, ngón tay khẽ bấm.

Đạn nhựa trong nháy mắt xuyên qua hồng tâm.

Phát súng tiếp theo, đạn nhựa xuyên qua trán gấu bông, khiến con gấu bông rơi ra khỏi kệ.

Mặt trời ngả về hướng tây, hai người ôm một đống gấu bông rời khỏi công viên giải trí, ánh mặt trời chiếu xuống, hiện lên hai cái bóng một lớn một nhỏ.

Giờ khắc này, dường như hóa thành vĩnh hằng.

-------------------

Note: Ủa xạo quá vậy ba, mấy cái súng trong quầy hàng bắn súng thường được chỉnh cho khách không bắn được mà, mà bắn để trúng thưởng một con gấu bông đã siêu lắm rồi, đằng này Diệp Khinh còn bắn trúng một đống gấu bông... Nghi vấn Diệp Khinh đã biết cách sử dụng sức mạnh của mình để gian lận bắn trúng thú bông lấy quà cho người iu vui =v=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui