"Tao không nhớ rõ..." Lý Việt Bạch nói.
Hắn cố gắng nhớ lại lúc mình 18 tuổi đã gặp qua người nào đặc biệt không, lại chỉ có thể nhớ lại được cuộc sống hàng ngày học tập, căn bản không có bóng dáng của Diệp Thanh, nếu cố sức nhớ, liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ đầu truyền đến, đau đến nỗi muốn vỡ ra.
"Ký chủ, quả thật ngài không cần nhớ rõ." Hệ thống nói: "Bởi vì, lúc Diệp Thanh rời đi, thế giới đã xóa đoạn ký ức này của ngài."
"..."
"Đương nhiên." Hệ thống bổ sung: "Trong tình huống đặc biệt, ngài vẫn có thể nhớ lại vài ký ức rời rạc, nhưng cho dù có nhớ, ngài cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là những cảnh trong mơ xa lạ, mà không biết đó là những điều ngài đã trải qua."
"Cảnh trong mơ..." Lý Việt Bạch nhớ lại cảnh trong mơ khiến mình rối rắm nhiều năm kia.
Trong vòng xuyên thứ hai, khi mình sức cùng lực kiệt sau cuộc chiến với vampire trong căn phòng trọ, đã từng mơ thấy --- bầu trời tối sầm, mây đen buông xuống, đường chân trời ở một nơi rất xa, xa xa là rừng cây um tùm, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cách đó không xa, một thiếu niên hơn mười tuổi đang nhìn mình, diện mạo cực kỳ thanh tú đáng yêu, cậu vươn tay với mình, nói: Anh ơi, lại đây.
Có lẽ cảnh trong mơ này, chính là khúc đoạn mình lần đầu gặp Diệp Thanh.
Tiếp theo, lời giải thích của hệ thống xác định phỏng đoán của hắn.
"Vào lúc Diệp Thanh còn rất nhỏ, vừa bị Chủ thần trục xuất không lâu." Hệ thống nói: "Y xuyên thành một thiếu niên mười ba tuổi."
"Đúng." Lý Việt Bạch thấp giọng nói, nhìn từ bề ngoài cùng thân hình của thiếu niên trong mộng, quả thật đúng là bộ dáng xấp xỉ 13 tuổi.
"Nguyên chủ vì bệnh mà qua đời, Diệp Thanh mới có thể xuyên tới thân thể này, mẹ của nguyên chủ đã bỏ nhà ra đi từ lâu, cha... cha nguyên chủ nhìn bề ngoài là một người thành đạt, có năng lực kinh tế cùng địa vị nhất định, nhưng thực chất là một kẻ cuồng ngược đãi, thường xuyên tra tấn tinh thần và ** con mình." Hệ thống nói: "Diệp Thanh thực sự không biết theo ai trong cái gia đình này."
"Y hoàn toàn có thể --" Lý Việt Bạch thốt lên.
Diệp Thanh là một nhân cách khác của Chủ thần, có được tinh thần lực cường đại, mỗi lần xuyên qua đều có một ít tool hack đặc biệt, hủy diệt kẻ ngược đãi mình chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Thật đáng tiếc, lúc đó Diệp Thanh vừa bị Chủ thần trục xuất, một mình lẻ loi đi vào thế giới này, bị Chủ thần xóa bỏ trí nhớ lúc trước --- dưới tình huống như vậy, tâm trí của y không bằng một đứa trẻ nhân loại một tuổi, căn bản không biết mình có sức mạnh cường đại, càng không thể sử dụng." Hệ thống thở dài: "Trên thực tế, y cái gì cũng không hiểu, y bị cha mình nhốt trong nhà, không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không biết tí gì về cách các gia đình bình thường ở cạnh nhau."
"Không phải Chủ thần nói y trời sinh tính bản ác sao?" Đáy lòng Lý Việt Bạch đột nhiên xuất hiện nỗi phẫn uất vô danh: "Có lẽ là do Chủ thần cuồng vọng tự cho mình là đúng, làm ra phán đoán, có lẽ bản chất của Diệp Thanh không có vấn đề gì, có lẽ là trùng hợp gặp phải hoàn cảnh khốc liệt trong lần xuyên này mới khiến y trở nên độc ác... Chủ thần phải chịu trách nhiệm một phần!"
Hệ thống đã quen với sự phản cảm Lý Việt Bạch dành cho Chủ thần, nhưng vẫn không thoải mái ngừng một chút.
"Ký chủ, tôi không đồng ý với sự chỉ trích của ngài đối với Chủ thần." Hệ thống dù sao cũng sùng kính và trung thành đối với Chủ thần, lập tức biện giải: "Một người cuối cùng biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa... Có nguyên nhân bẩm sinh cùng nguyên nhân ảnh hưởng sau này, tôi tin tưởng sức phán đoán của Chủ thần, bẩm sinh Diệp Thanh đã có mầm mống tội ác."
Lý Việt Bạch không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này, bởi vì bản thân hắn không thể đưa ra kết luận chính xác. Sự thật của thế giới là, nhân tính có rất nhiều mặt, có người lớn lên trong gia đình đầy đủ, được mọi người yêu chiều, trải qua nền giáo dục tốt nhất, lại làm nhiều việc ác, cũng có người từ nhỏ đã trải qua vô số thống khổ cùng dày vò nhưng vẫn duy trì được sự thiện lương chính trực của mình, cả hai nguyên nhân bẩm sinh cùng rèn luyện đều có tác dụng, hơn nữa mỗi người mỗi khác, không thể vơ đũa cả nắm.
"Mặc dù ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng cũng biết đau đớn là gì, vào một ngày mưa tối, y lặng lẽ rời nhà." Hệ thống nói: "Nhưng thế giới này, đối với y mà nói rất xa lạ, y không biết nên đi đâu, mê mang đứng ở ven đường, nhìn những kẻ xa lạ vội vã bước đi trong màn mưa." Hệ thống nói: "Sau đó y gặp ngài."
Lúc đó Lý Việt Bạch vừa bước vào cuộc sống đại học, để có thể kiếm được học phí cùng phí sinh hoạt, hắn làm người mẫu ảnh ở bên ngoài, để tiện làm thêm, hắn không ở trong ký túc xá của trường học, mà thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Hôm mưa tối, Lý Việt Bạch ra khỏi ga đường sắt, mở ô, dọc theo đường nhỏ về nhà, hắn thấy một thiếu niên bị mưa xối ướt đẫm ở ven đường.
Bộ dạng thiếu niên cực kỳ đáng yêu, quần áo trên người tinh xảo phong cách, biểu tình trên mặt lại âm u mê mang, cậu đứng yên không hề nhúc nhích, mặc mưa xối xả trên người mình.
Lý Việt Bạch chưa bao giờ mặc kệ những chuyện như thế này, hắn lo lắng thiếu niên sẽ bị kẻ xấu bắt cóc, cũng lo thiếu niên sẽ bị cảm sinh bệnh, vì thế tự nhiên tới đó hỏi thăm, nhưng thiếu niên không mở miệng, không chịu nói tên của mình, càng không chịu nói địa chỉ nhà cùng số điện thoại của cha mẹ.
Lý Việt Bạch không có biện pháp, đành phải đưa thiếu niên kia về nhà mình.
Sau vài ngày ăn xong lại ngủ, thiếu niên rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ gọi anh ơi, không chịu nói một chút tin tức nào.
"Em thực sự không muốn về nhà sao?" Lý Việt Bạch đùa cậu: "Là bởi thích anh quá à?"
"Vâng." Thiếu niên nhẹ giọng trả lời.
"Nhưng thế không được, cha mẹ thầy cô em sẽ sốt ruột lắm, mấy cuộc thi các thứ... cũng sẽ bị chậm trễ đó." Lý Việt Bạch tính toán: "Còn có hộ khẩu của em, bảo hiểm của em, đồ ăn vặt đồ chơi của em, đều ở nhà em hết."
"Em không muốn về chỗ cha..." Thanh âm thiếu niên càng ngày càng nhẹ.
"Tại sao lại không muốn?" Lý Việt Bạch có chút kỳ quái.
"Bởi vì cha luôn đánh em." Thiếu niên ngập ngừng.
Lý Việt Bạch một thân một mình, không hiểu chuyện này, bản thân hắn không có cha mẹ, đối với gia đình luôn ôm kỳ vọng cao hơn hiện thực, đồng học cũng là bạn từ nhỏ trong cô nhi viện, chưa từng tiếp xúc với nạn nhân của bạo lực gia đình, trong định nghĩa của hắn, cha mẹ đều yêu thương con cái, sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất, căn bản không có khả năng ngược đãi, cho dù có đánh con, thì đó cũng là do đứa trẻ nghịch ngợm không chịu học hành, không có chuyện đánh quá nghiêm trọng.
Hơn nữa, năng lực ngôn ngữ của thiếu niên thật sự có hạn, nói chuyện ngập ngừng, căn bản không giải thích mọi chuyện rõ ràng. Quần áo trên người thiếu niên sạch sẽ phong cách, cánh tay cẳng chân lộ bên ngoài quần áo trắng trẻo sạch sẽ, không có bất kỳ vết thương gì.
Tất cả những điều này khiến Lý Việt Bạch đưa ra phán đoán đương nhiên.
Lý Việt Bạch rất nhanh báo cảnh sát, cha của thiếu niên cũng rất nhanh tìm tới cửa.
Cha thiếu niên mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc mang theo nét hòa ái, vừa nhìn liền biết đây là giai cấp tư sản cấp cao, đi cùng cảnh sát tới chỗ ở của Lý Việt Bạch, đưa thiếu niên đi.
Trên thực tế, Lý Việt Bạch không nỡ.
"Anh ơi..." Trong thanh âm thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở, túm chặt góc áo Lý Việt Bạch không bỏ.
"Cảm ơn cậu, cậu bạn." Cha thiếu niên hoà ái dễ gần cảm ơn Lý Việt Bạch, thậm chí còn đưa tiền hậu tạ, tuy bị từ chối, nhưng ít nhất vẫn biểu lộ thái độ của người làm cha.
Không ai biết hắn đã lén phạm vào bao nhiêu tội, cũng không ai biết hắn đã để lại bao nhiêu vết thương dưới quần áo thiếu niên.
"Ngoan." Lí Việt Bạch cười tủm tỉm cúi người, sờ tóc thiếu niên: "Về sau em có thể tìm anh chơi, cũng có thể viết thư cho anh mà."
"..." Nước mắt thiếu niên rơi xuống.
Lý Việt Bạch nhìn thiếu niên rời đi cùng cha mình, chỉ cảm thấy có chút phiền muộn có chút vui mừng, căn bản không ý thức được lựa chọn của mình sai lầm cỡ nào.
......
"Một năm sau, chuyện đáng sợ đã xảy ra." Hệ thống điều tra báo chí ở thời điểm đó: "Cha thiếu niên chết bất đắc kỳ tử trong nhà, thiếu niên mất tích, rất nhanh, nhiều vụ giết người liên hoàn xảy ra trong thành phố, không ai biết hung thủ là kẻ nào..."
"Diệp Thanh... Rốt cục phát hiện sức mạnh của mình sao?" Lý Việt Bạch không khỏi cảm thấy run rẩy.
"Phải, sau khi y bị ngài vứt bỏ, lại bị cha mình ngược đãi một thời gian, rốt cục bạo phát." Hệ thống nói: "Sau khi giết chết cha mình, y không chịu được xúc động giết chóc, y bắt đầu biến người vô tội trở thành mục tiêu của mình."
"Là lỗi của tao." Lý Việt Bạch ngơ ngẩn.
" Về sau, Chủ thần muốn giết y, y lại chạy tới thế giới khác." Hệ thống nói: "Trước khi rời đi, y xóa ký ức của ngài."
Trước khi rời đi, y không quay trở lại phòng trọ tìm Lý Việt Bạch, một lần cũng không.
"Hệ thống cho rằng, sâu trong nội tâm y muốn gần gũi với ngài, nhưng lại không dám... trở lại bên ngài." Hệ thống nói: "Ít nhất y không giết ngài, không tổn thương ngài."
"..." Lí Việt Bạch nhớ rõ vụ án giết người liên hoàn chấn động kia, lúc đó mọi người đều cảm thấy bất an, mình cũng từng xem qua tin tức này trên TV, tận đến lúc cuối vẫn không tra được thủ phạm là ai.
"Cho nên, kí chủ, ngài hiểu chưa? Tại sao Chủ thần lại chọn ngài trở thành người xuyên qua, tại sao ngài luôn gặp Diệp Thanh trong các thế giới." Hệ thống nói: "Từ lúc bắt đầu, ngài chính là người đầu tiên gặp y."
"Đồng thời cũng chính tao là đồng loã đẩy y xuống vực sâu." Sắc mặt Lý Việt Bạch trắng nhợt như tờ giấy.
"Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng tôi muốn nói, đổi thành người khác cũng sẽ làm như vậy." Hệ thống nói.
Người khác...
Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất hiện tại, đây là lỗi của mình, không cần tìm lý do khác để trốn tránh trách nhiệm.
Lí Việt Bạch nguyện ý trả giá tất cả, đổi lấy một cơ hội sửa chữa.
"Kí chủ, không cần vội vàng thỉnh cầu." Hệ thống nhìn ra sự gấp rút của Lý Việt Bạch, mở miệng trước: "Ý nghĩ của ngài hiện tại, vừa lúc không mưu mà hợp với ý của Chủ thần, Chủ thần cũng hy vọng ngài trở lại thế giới của ngài, một lần nữa gặp gỡ Diệp Thanh..."
Lí Việt Bạch mạnh mẽ ngẩng đầu.
Vẫn còn... vẫn còn cơ hội...
"Thật sao?" Hắn nghe được thanh âm run rẩy của mình, như lữ nhân bôn ba trong sa mạc gần chết đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
"Đương nhiên." Hệ thống nói: "Chủ thần có lý do của Chủ thần, Chủ thần hy vọng ngài một lần nữa thay đổi y, hy vọng ngài... Vĩnh viễn giữ y lại trong thế giới của ngài."
Sau cuộc đuổi giết dài đằng đẵng lại không có kết quả, Chủ thần bắt đầu lo lắng lên sách lược khác, không phải tiêu diệt Diệp Thanh, mà là để y ở lại vĩnh viễn trong thế giới mà y thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...