Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công


Anh cố ý đưa tay ra làm động tác như muốn tách các ngón tay cô ra.


Cô gái sợ hãi vội vàng xòe lòng bàn tay ra.


Quý Khâm nhẹ nhàng đặt chìa khóa xe lên, buông cổ tay cô ra, tâm trạng thoải mái, ngoài mặt nghiêm túc, anh nói: “Cảm ơn cô Bạch đã cho tôi cơ hội đền đáp cô.



Bên trong cửa nhà có tiếng bước chân, giọng nói của Thi Phong Lan và Bạch Thụ Thanh vang lên.


“Tiểu Trình, đó là xe của ai? Tên là gì vậy? Đẹp quá.



“À, Quý tổng đâu?”

“Sao tiểu Vân lại không ở đây?”


Trình Xuyên không che giấu nổi, nhanh trí chạy về lấy áo khoác của Quý Khâm trước rồi chạy ra đuổi theo người nhà họ Bạch đang đi về phía cửa.


Quý Khâm xuất hiện trước cửa, nhìn đồng hồ, cao giọng nói: “Bác trai, bác gái, hôm nay cũng không còn sớm, không làm phiền hai người nữa.



Thi Phong Lan: “Cậu Quý phải đi rồi sao, bà ngoại tiểu Vân vừa làm món tráng miệng, cậu có muốn nếm thử không?”

Bạch Thụ Thanh giữ chặt bà, nhỏ giọng nói: “Bà về gói đồ lại, gói kỹ một chút.



Ông biết với thân phận của Quý tổng thì thời gian vô cùng quý giá, hôm nay đến đây đã là khó rồi, làm sao có thể không biết xấu hổ mà giữ lại.


Thi Phong Lan quay đầu chạy về, Bạch Thụ Thanh nhanh bước tới, nói với Quý Khâm mấy câu khách sáo, ông nhìn thoáng thấy con gái mình đứng ở bên tường, ánh mắt rũ xuống, giống như có chút….

Đáng thương?

Đang không biết có chuyện gì xảy ra.


Quý Khâm đã nói: “Bác trai, vừa rồi tôi có tặng cô Bạch một món quà để bày tỏ lòng biết ơn.



Mí mắt Bạch Thụ Thanh giật giật, thân xe màu hồng chiếm lấy đầu óc ông, như hiểu được điều gì đó, ông vội vàng nói: “Quý tổng, cậu Quý, cái này không được.



Quý Khâm giơ tay ngăn lại.


Giọng nói Bạch Thụ Thanh im bặt.


Quý Khâm nhìn về phía Trình Xuyên: “Đi thôi.



Lại nói với Bạch Thụ Thanh: “Bác trai, lần sau gặp lại.



Thi Phong Lan chạy ra, cầm hai hộp đồ ăn tinh xảo mà bà đã chuẩn bị từ sáng sớm, bởi vì không biết tặng gì cho khách khi rời đi, vẫn là nhờ ý tưởng của bà ngoại, tặng đồ ăn mình tự làm.


Quý tổng có món ngon nào mà chưa từng ăn, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy, vậy không bằng tặng tấm lòng mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận