Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công


Vườn rau của Thi Phong Lan rải đầy măng, rau chân vịt, rau thơm và hạt cải xanh.


Toàn bộ khu vườn đều yên tĩnh và tràn đầy sức sống.


Máy quay không dây ở cửa đột nhiên kêu lên, Bạch Tiểu Vân xỏ dép đi ra nhận máy.


“Là bà ngoại sao?”

Bạch Tiểu Vân rất ngạc nhiên, vội chạy về phía cửa khu nhà ở đã đánh rơi cả điện thoại.


Lúc cô đưa bà ngoại về, Thi Phong Lan và Bạch Thụ Thanh vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy giọng nói quen thuộc hai người giật mình.



“Có chuyện gì vậy? Hình như tôi nghe thấy…”

Thi Phong Lan đi ra, sửng sốt bước nhanh tới: “Mẹ!”

Bà ngoại xách một cái túi nhỏ và mang theo một cái vali, đi một đôi giày gót thấp, tất chân màu da dày dặn, mặc áo dài tay và áo len mỏng, trên cánh tay khoác một cái áo lông màu nâu nhạt, tóc nhuộm đen nhánh không lộ một sợi tóc bạc, còn hơi xoăn, vừa thời thượng lại còn mang phong cách phương Tây.


Tinh thần bà lão rất tốt, không một chút mệt mỏi, sau khi ôm con gái, bà lão bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.


Bạch Thụ Thanh cũng đi ra: “Mẹ, mẹ tới một mình à? Sao không đợi con về đón, trên đường đến đây có thuận lợi không, sao đến nhà ga cũng không gọi chúng con?”

Bà ngoại nói: “Ở nhà nhàn rỗi nên tới đây.



Vẻ mặt Thi Phong Lan đầy lo lắng, hơn nữa không hiểu tại sao một bà lão lại có thể một mình tìm đường tới đây.



Bà ngoại nói: “Cái này có gì khó đâu, mua vé đến nhà ga, đi ra ngoài bắt taxi, lúc đi qua những cảnh đẹp mẹ còn vào đi tham quan một vòng rồi lại ra ngoài bắt xe, dựa vào tên khu nhà của các con mà tìm tới, sau đó nói với bảo vệ là mẹ tới tìm nhà mới chuyển đến rồi tiểu Vân đã ra đón mẹ.



Bạch Thụ Thanh và Thi Phong Lan sửng sốt, bà cụ còn đi thăm quan một vòng rồi mới tới nhà bọn họ.


Bạch Tiểu Vân lặng lẽ lên mạng tìm kiếm, quả không ngoài dự đoán, tên tiểu khu này đúng là độc nhất vô nhị.


Bọn họ nói chuyện một lúc, Thi Phong Lan bắt đầu kể khổ với mẹ.


Bà ngoại xua tay: “Mấy đứa không cần phải quan tâm nữa, để mẹ làm là được.



Thi Phong Lan đã tìm được người để dựa dẫm, có người như mẹ bà ở đây, đừng nói là mở tiệc chiêu đãi ông chủ lớn, cho dù lãnh đạo có tới bà cũng không sợ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận