Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công
Trở lại văn phòng, Quý Khâm hỏi: “Mọi việc thế nào rồi?”
Trình Xuyên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng trước mặt Quý tổng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng anh ta quá hiểu sếp lớn nhà mình, càng như vậy càng dễ bị nhìn thấu.
Vì thế anh ta đứng thẳng lưng, cứng rắn nói: “Nhà đã được tặng rồi.
”
Quý Khâm không ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong lên.
Trình Xuyên sửng sốt.
Sự thay đổi thái độ nhỏ này cũng cho thấy tâm trạng Quý tổng đang rất tốt.
Tốt đến mức không thể đoán được lời nói của anh ta là thật hay giả.
Anh ta không khỏi sợ hãi, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Điều đáng sợ là Quý tổng chưa bao giờ cười.
Ngay cả khi anh giao dịch dự án chục tỷ, hoặc trở thành doanh nhân có tầm ảnh hưởng lớn,!
Anh chỉ vì việc nhà họ Bạch đồng ý nhận căn nhà mà nở nụ cười.
Trình Xuyên nhìn thấy ma lực của tình yêu.
Quý Khâm ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng nhờ có nụ cười mà dịu dàng hơn chút, anh nói: “Vậy cậu trở về làm gì? Xem trong nhà còn thiếu thứ gì thì đi thu xếp đi.
”
Trình Xuyên vội nói: “Trở về báo tin vui cho Quý tổng.
Quý Khâm nói: “Gọi điện thoại là được rồi, không cần chạy về.
”
Còn nói: “Đúng rồi, vậy còn niềm vui của chủ nhà…”
Trình Xuyên vội vàng nói tiếp: “Cha mẹ của cô Bạch nói, trước ngày cô Bạch khai giảng, nhà đã thu dọn gần xong, muốn mời Quý tổng đến nhà ăn cơm.
”
Quý Khâm chỉnh lại khuy măng sét, thấy trợ lý đang nhìn mình, anh buông tay xuống, bình tình nói: “Cậu làm rất tốt.
”
Trình Xuyên nuốt nước miếng, anh ta làm không tốt…
Để che giấu sự hoảng hốt này, anh ta hỏi: “Quý tổng, anh có muốn tôi chuẩn bị quà không?”
Quý Khâm nghĩ nghĩ: “Không cần.
”
Trình Xuyên khó hiểu đoán có lẽ lần này Quý tổng sẽ tự mình chuẩn bị quà.
Anh coi trọng nhà họ Bạch đến như vậy.
Vậy chuyện anh ta lừa gạt anh một khi bị phát hiện, có lẽ là…
Trình Xuyên thoáng rùng mình.
Quý Khâm nhìn thấy vậy liền dặn dò: “Mặc ấm một chút.
”
Trình Xuyên: “! ”
Sếp lớn nhà mình thật ra cũng có lúc ấm áp.
Nhà họ Bạch nhờ có sự giúp đỡ của Trình Xuyên rất nhanh đã dọn đến nhà vườn, ngày mời Quý Khâm tới nhà ăn cơm rất nhanh đã đến, tài nấu ăn của Thi Phong Lan thì bình thường, vì sợ làm hỏng nên đã vô cùng lo lắng, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho bà ngoại để nhờ chỉ dạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...