Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công
Cô biến mất hoàn toàn, dường như sự xuất hiện của cô chỉ là ảo ảnh, anh muốn tìm kiếm một chút an ủi, cuối cùng tất cả những gì cô cho anh chỉ là ảo ảnh.
Hạnh phúc duy nhất anh từng có, cảm giác phức tạp và hỗn độn, trong chua có chút ngọt…
Bạch Tiểu Vân đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại.
Người đàn ông xa lạ có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, đang nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt không khí ngưng lại.
Bạch Tiểu Vân có chút xấu hổ, cô nở nụ cười xã giao rồi đẩy cửa bước vào.
Quý Khâm đến gần và yêu cầu hai người phục vụ rời đi một lúc trước khi họ kịp lên tiếng.
Anh đứng ở trước cửa, tay nắm vào tay nắm cửa, trên chất liệu đồng nguyên chất dường như còn sót lại hơi ấm khi cô chạm vào.
Ngay cả một cái chạm nhỏ như vậy.
Trái tim cũng run rẩy mang theo sự háo hức chờ mong từ lâu.
Ngón tay của anh không nhịn được xoay tay nắm cửa, nhưng khi cửa sắp mở ra, động tác đột nhiên dừng lại.
Không thể gặp nhau như vậy.
Từ từ.
Anh khôi phục lý trí, nhẹ nhàng buông tay ra, xoay người rời đi.
*
Bạch Tiểu Vân dựa vào cửa, ôm lấy trái tim, nhẹ nhàng thở.
Ngoài cửa vô tình bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông xa lạ, ánh mắt của đối phương sâu thẳm, tràn đầy cảm xúc, nhìn choáng ngợp đến mức có thể nuốt chửng người khác.
Hiện tại trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng động rất nhỏ, ánh mắt nhìn xuống thấy tay nắm cửa đang nhẹ nhàng chuyển động.
Cô không hiểu vì sao lại liên tưởng đến người đàn ông vừa rồi.
Tim cô đập thình thịch, nín thở, cũng không dám nhúc nhích.
Đột nhiên tay nắm cửa ngừng chuyển động.
Tim cô dường như cũng ngừng đập.
Nó bị giữ lấy, treo giữa không trung, chịu đủ loại tra tấn.
Từ sau khi bệnh tim của cô được chữa khỏi, mỗi ngày đều trôi qua rất bình yên, rất lâu rồi cảm xúc không có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhịp tim lúc này khiến cô nhớ tới lúc phát bệnh, tuy lý trí biết rằng mình đã khỏi hẳn, nhưng cơ thể cô theo bản năng vẫn sợ mình không chống đỡ nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...