Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại


Rất nhanh đến lượt [Hồng Mai Tán] lên sân khấu.

Thấy Tô Diên lên sân khấu, ngồi vào chỗ dương cầm, Phương Nhị Nha lộ ra vẻ mặt gặp quỷ, tuyệt đối không ngờ rằng đối phương sẽ có sở trường này.

Có bạn nhảy nhìn thấy cử chỉ dị thường của cô ta, vội nhắc nhở cô ta tập trung vào.

Lúc này đây Tô Diên ngồi trên ghế dương cầm ưỡn thẳng sống lưng, hòa làm một với đàn, ngón tay linh động như cánh bướm nhẹ bay, mang theo mỗi nốt nhạc tận tình bay bổng.

Người xem dưới sân khấu say sưa lắng nghe, so với điệu múa, bọn họ càng thưởng thức khúc dương cầm duyên dáng này hơn.

Dưới đủ loại áp lực, Phương Nhị Nha bị ảnh hưởng nặng nề liên tiếp mắc lỗi, cô ta hoảng loạn sửa đúng, lại càng múa càng sai.

Điều này khiến huấn luyện viên sau hậu trường tức điên, chỉ ước có thể đi thẳng lên đó kéo cô ta xuống tránh ảnh hưởng mấy người khác phát huy.

Lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu tiên thấy cảnh tượng này cũng đều nhíu mày.

Sự chú ý của Tô Diên đều đổ dồn lên phím đàn, cũng không biết Phương Nhị Nha đang xấu mặt.

Đến khi tiếng đàn chấm dứt, cô mới có tâm tư chú ý xung quanh.


Tiếng vỗ tay như sấm vang lên vào lúc này, khiến trái tim người khác chấn động rung lên.

Cô lễ phép cúi người, nhanh chóng xuống sân khấu chuẩn bị cho tiết mục kế tiếp của mình.

Tiếng vỗ tay lại rất lâu chưa hề tiêu tán, khi Phó Mặc Bạch bước vào lễ đường, màng tai bị tiếng vỗ tay chấn động đến phát đau.

Khâu Dã đi theo sau anh, có chút buồn bực: “Khi nãy là tiết mục gì thế? Vỗ tay nhiệt liệt quá chừng.


Phó Mặc Bạch tìm đại một chỗ ở hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, điều này khiến Khâu Dã cực tức giận: “Anh trai à, tôi bảo anh đến đây để gắn kết quan hệ với cấp dưới, anh ngồi ở đây thì làm ăn gì được?”
Không để ý đến sự ồn ào của cậu ta, Phó Mặc Bạch lại hỏi: “Tiền Phong ở đâu?”
Khâu Dã trợn to mắt, nhìn mấy đầu người đen bóng đằng trước, cảm thấy người này đang làm khó cậu ta.

“Không nhìn thấy mặt ai thì sao tôi biết được? Không thì đợi sau khi kết thúc buổi diễn, tôi đứng ở cửa canh gác, sắp xếp cho anh một cuộc gặp gỡ tình cờ nhé?”
Phó Mặc Bạch hờ hững nhìn cậu ta một cái, dùng ngón trỏ chọc chọc cằm, nói câu “Cũng được”.

“! ”
Vốn là một câu đùa anh lại coi là thật? Khâu Dã nhíu mày, hối hận vì đã dẫn anh đến đây.

*
Ở hậu trưởng.


Tô Diên được bao quanh bởi vô số lời ca ngợi, cô mỉm cười lễ phép cảm ơn mọi người.

Thực tế thì lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi, cảm xúc căng thẳng kia vẫn còn tồn tại.

So với cô, Phương Nhị Nha mặt mày xám xịt bị huấn luyện viên phê bình một trận, đến đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

Mấy người Thẩm Tình cũng ở sau hậu trường, nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều thoải mái cực kỳ!
Phùng Thư Miêu ngồi bên cạnh Tô Diên, Thật lòng khen ngợi: “Cô chơi dương cầm nghe hay quá! Cô học từ thầy dạy nhạc hở?”
“Không phải.


Tô Diên im lặng vài giây rồi trả lời: “Học từ anh trai nhà bên, nhà anh ấy có dương cầm.


“Oa ~ Vậy trình độ của anh ấy lợi hại hơn cô nhiều đúng không?”
Nghĩ đến người nào đó ngày nào cũng phải luyện đánh đàn, vẻ mặt không kiên nhẫn kia… Tô Diên cong khóe môi: “Anh ấy còn bị tôi túm kéo lên trên bờ cát, trình độ thật sự rất bình thường.


Người xưa có câu bị người ta nhắc mãi sẽ hắt xì.

Lúc này Phó Mặc Bạch cũng hắt xì một cái.

Khiến Khâu Dã lo lắng không thôi: “Bên phía Đông Bắc không ấm bằng Bắc Kinh, sao anh lại mặc ít thế này? Lỡ như bị cảm, bị mấy lão già kia biết được chắc chắn họ sẽ mắng tôi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui