Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại


Cha mẹ Thẩm Tình đều là công nhân trong nhà máy quốc doanh, điều kiện gia đình không tệ, dù trong nhà nhiều con cái cũng không thiên vị ai.

Nhắc đến tình yêu thương của cha mẹ, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ kiêu ngạo và hạnh phúc.

Tô Diên thấy vậy không khỏi phỏng đoán, cha mẹ ruột của mình sẽ là người ra sao?

Lúc này ở Bắc Kinh.

Trương Lan Quyên đau khổ ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.

Văn Yến vừa lúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng này bèn tò mò đến hỏi: “Mẹ sao vậy? Ai chọc giận mẹ?”

Như nhìn thấy cứu tinh, Trương Lan Quyên lập tức ngồi thẳng trả lời: “Yến Tử, mẹ muốn ăn bánh hạch đào phía tây thành, con mua về cho mẹ được không?”

Bà ta nói rồi định đưa tiền, nhưng bị Văn Yến ngăn cản: “Mẹ, con còn chuyện quan trọng phải làm, thật sự không rảnh.

Hay mẹ nhờ Tiểu Tuyết đi mua đi, dù sao cô ấy cũng rảnh, chắc chắn sẽ chạy chân giúp mẹ.”

Nhắc đến Triệu Tiểu Tuyết, sắc mặt Trương Lan Quyên càng khó coi.


“Không biết đứa nhỏ đó bận chuyện gì mà suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.

Không làm việc vặt trong nhà, chuyện gì cũng đến phiên mẹ, đúng là thiếu nợ nó mà.”

Nếu là trước đây Tô Diên sẽ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp còn sẽ chạy đến phía tây thành phố mua cho bà ta bánh hạch đào bà ta thích nhất, hiện giờ cái gì cũng không có.

Thấy vẻ mặt oán trách của bà ta, Văn Yến cười: “Mẹ, mẹ con ruột với nhau nào có mối thù qua đêm, con khuyên mẹ vẫn nên dần dần quen với nó đi thôi, không thì còn làm gì được nữa?”

Sao Trương Lan Quyên không nghe ra được giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa của cô, không khỏi bực bội trong lòng, tức mà không nói ra được.

*

Thời gian thoáng chốc trôi qua, đảo mắt đã đến nửa tháng sau.

Ngoại trừ Tô Diên và Thẩm Tình, trong thôn còn một cô gái tên Dương Hiểu Hồng tham gia đại liên hoan.

Những người khác vì kiếm điểm công đều không muốn báo danh.

Thôn kế bên có bốn người, nhiều hơn thôn họ một người, Địa điểm tập luyện nằm ở văn phòng ủy ban thôn của thôn kế bên, từ thôn Bạch Vân đến đó mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

So với việc đồng áng nặng nề, vài bước đi đường này chẳng tính là gì.

Dương Hiểu Hồng dẫn họ đi đường tắt, rẽ trái rẽ phải mới đến nơi.

Văn phòng ủy ban thôn đã có bốn cô gái chờ sẵn ở đó.

Trong đó có một cô gái thấy Tô Diên thì kích động hô lên: “Đồng chí Tô, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại!”

Tô Diên tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Phùng Thư Miêu.

Lần gặp trên tàu hỏa khiến hai người vừa gặp như đã quen từ lâu, khi gặp nhau lần nữa thì tựa như bạn tốt đã lâu không gặp, vô cùng thân thiết.

Lúc này nữ chủ nhiệm trong thôn lên tiếng: “Mọi người yên lặng! Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày 1 tháng 10, chúng ta phải chọn được tiết mục.”


Mọi người phải bỏ phiếu quyết định họ sẽ ca hát hay là múa.

So với khiêu vũ thì hát dễ hơn một chút, gần như tất cả mọi người đều chọn hợp xướng.

Để không làm gánh nặng, Tô Diên giơ tay phải lên tự hủy: “Lãnh đạo, ngũ âm của tôi không được đầy đủ, có lẽ sẽ liên lụy đến mọi người.”

Nữ chủ nhiệm quay đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Cô là vợ của quân nhân kia à?”

Tô Diên chớp mắt, cực kỳ chột dạ “Vâng” một tiếng.

“Vậy thì không sao, ngũ âm không đầy đủ không coi là khuyết điểm lớn, đến lúc đó hát nhép là được, không ai nhìn ra đâu.”

“...”

Lãnh đạo đã nói vậy rồi, Tô Diên mím môi không phát biểu ý kiến nữa.

Cuối cùng mọi người chọn bài hát [Nước hồ Hồng sóng đánh sóng].

Bài hát này Tô Diên rất quen thuộc, trước kia cô từng ngồi trước dương cầm luyện tập vô số lần, còn cùng đàn tấu với Phó Mặc Bạch.

Giai điệu quen thuộc vang lên, cô chỉ mở miệng không phát ra tiếng, rất sợ nhiễu loạn phát huy của những người khác.

Cứ thế thời gian từng ngày qua đi.


Cách dăm ba bữa họ sẽ tiến hành luyện tập một lần.

Có đôi khi họ còn lén tụ tập với nhau luyện hát nói chuyện phiếm, trao đổi tin tức giữa hai thôn với nhau.

Ngày nọ luyện hợp xướng xong, mọi người ngồi dưới cây đa lớn trước cửa văn phòng ủy ban thôn ăn kem.

Tô Diên hỏi Dương Hiểu Hồng: “Cô có quen Dương Đức Thắng không? Người nọ thế nào?”

Dương Hiểu Hồng nghe xong sắc mặt thay đổi: “Sao thế? Anh ta quấy rầy cô à?”

“Không có, tôi chỉ nghe người khác nhắc tới anh ta.”

“Vậy thì tốt rồi…” Dương Hiểu Hồng thở phào một hơi.

Lại nói: “Sau này cô gặp anh ta tuyệt đối đừng day vào, anh ta không phải người tốt lành gì.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui