Để ngăn chặn lời đàm tiếu của người khác, dù Trương Lan Quyên không muốn cũng phải chuẩn bị đồ xuống nông thôn cho Tô Diên.
Mỗi ngày bà ta đều xụ mặt, thế nên cả nhà họ Tô đều chìm trong bầu không khí im ắng lạ thường.
Triệu Tiểu Tuyết chỉ dám thầm vui trong lòng, chỉ ước gì Tô Diên đi luôn vào ngày mai, từ rày về sau dù là nhà họ Tô hay là Tiêu Kỳ đều sẽ là của cô ta!
Trước ngày rời khỏi Bắc Kinh.
Tô Diên lại sửa soạn hành lý lại lần nữa, gần đây để thêm không ít đồ, đều phải đem đi.
Triệu Tiểu Tuyết thấy cô bận rộn như chú ong mật, vô cùng tò mò trong túi hành lý kia chứa những gì?
Vì thế cô ta vào phòng ngủ của cô, cười như không cười nói: “Người khác xuống nông thôn đều phải khóc mấy ngày, vui vẻ như chị đúng là hiếm thấy.”
Tô Diên dừng tay lại, lạnh nhạt trả lời: “Tôi đang bận, có chuyện thì nói, không có đừng đứng ở đây chướng mắt tôi.”
“Cô!”
Triệu Tiểu Tuyết tức anh ách, ngược lại ngồi xuống ghế.
“Chờ cô đi rồi, căn phòng này sẽ là của tôi, tôi làm quen hoàn cảnh trước thì có sao?”
Sắc mặt đó cực kỳ giống tiểu nhân đắc chí, Tô Diên lười tốn nhiều miệng lưỡi, tiếp tục sửa soạn đồ đạc.
Lúc này một chiếc bút máy trên bàn sách hấp dẫn ánh mắt Triệu Tiểu Tuyết, cô ta không rành nhãn hiệu nhưng có thể nhìn ra nó là đồ tốt.
Vừa định đưa tay qua lấy, lại bị Tô Diên giành trước một bước cầm lấy rồi để vào túi xách.
“Bút máy đó ai cho cô vậy? Đừng nói là Tiêu Kỳ nhé?”
Tô Diên nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc, suýt nữa phì cười: “Không phải anh ta cho, tốt nhất cô đừng nhớ thương nó.”
Lòng dạ bị chọc thủng, Triệu Tiểu Tuyết thẹn quá hóa giận: “Còn chẳng phải chỉ là một cây bút máy rởm thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.
Chờ cô xuống nông thôn rồi ngày nào cũng làm việc nhà nông liền sẽ biết cây bút máy rởm đó căn bản không có đất dụng võ!”
Tô Diên nhướng mày, thật sự ngại phiền, chỉ vào chiếc ghế cô ta ngồi, lạnh nhạt nói: “Bên trên có cái đinh bị lòi ra, cô không thấy ê mông à?”
“...”
Triệu Tiểu Tuyết trợn to mắt, sợ tới mức đứng phắt dậy, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, váy đang mặc bị xé một lỗ to.
Cùng lúc đó mông cô ta đau nhói, đau đến sắp khóc ra, vội che mông chạy ra bên ngoài, miệng còn gọi Trương Lan Quyên.
Chờ cô ta đi rồi, Tô Diên đóng sầm cửa lại, cảm giác cả thế giới yên ắng hẳn đi.
Thật ra cái đinh trên ghế chỉ có thể làm rách quần áo chứ không chọc làm đau người được, Triệu Tiểu Tuyết cảm thấy đau chẳng qua do tâm lý mà thôi.
Sửa soạn hành lý xong, đóng cửa kỹ, Tô Diên đi tìm Lý Triều Dương và Tôn Tiểu Hổ tạm biệt hai người họ.
Hiện giờ toàn bộ đại viện đều biết cô sắp xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Nói gì cũng có, đủ mọi kiểu, cô toàn coi như không nghe thấy.
Ra khỏi nhà họ Tô chưa được bao xa, Tô Diên lại bị Tiêu Kỳ chặn đường.
Cơ thể cao ráo của người đàn ông bao trùm lấy cô, không thể trốn được.
“Có phải vì trốn tránh anh nên em mới xuống nông thôn không?”
Tô Diên nhìn thẳng anh ta, nói không phải.
“Vậy tại sao em lại muốn xuống nông thôn? Đông Bắc trời giá rét, cơ thể của em chắc chắn không chịu nổi.
Vả lại với biểu hiện của Phó Mặc Bạch, thêm hai năm nữa nhất định cậu ta có thể về Bắc Kinh, chẳng lẽ đến cả cậu ta em cũng từ bỏ luôn sao?”
Tuy không muốn nhắc đến tình địch, nhưng để giữ cô lại, Tiêu Kỳ chỉ có thể thử một lần.
Tô Diên không hề dao động...
Thấy chiêu này không dùng được, Tiêu Kỳ vừa mừng vừa lo, ăn nói khép nép: “Diên Diên, anh biết em oán trách anh.
Trước kia là anh không đúng, em đừng đi được không? Anh không ép em nữa đâu.”
Ánh mắt anh ta chứa đầy hối hận, hận những thủ đoạn quá mức hấp tấp của bản thân, giờ ép luôn người ta đi rồi.
Thấy anh ta lải nhải không dứt, lại không nghe hiểu tiếng người, Tô Diên không giải thích nữa mà đá thẳng anh ta một cú, nói câu “Tránh ra”, nhân lúc anh ta còn hoang mang, nhanh chóng chạy lấy người.
Chuyện xuống nông thôn đã là kết cục được định sẵn, dù Tiêu Kỳ có bản lĩnh thế nào cũng không thể thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...