Mùa hè thời tiết oi bức, đến cả ruồi bọ cũng không muốn động, trong khoảng thời gian ngắn khoảnh sân im ắng.
Tô Diên khép sách lại, đứng lên, lười nói thêm câu nào nữa.
Cô xoay người về phòng, im lặng nói với mình rằng đừng đau lòng vì người và chuyện không đáng.
Trương Lan Quyên muốn ngăn cô lại để nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng không thể nói được gì.
Qua một lúc lâu, mấy người đàn ông nhà họ Tô lần lượt tan làm về nhà.
Bà vốn ôm một bụng tức, lúc này đã có chỗ trút giận.
“Ái Dân, Ái Quân hai anh đứng lại! Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao đến giờ mới về nhà?!”
Tô Ái Dân mặc kệ bà mà đi thẳng về phía nhà chính.
Tô Ái Quân không tiện khiến bà mất mặt, dừng bước, vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“Gần đây đơn vị có dự án quan trọng, không chỉ một mình con mà ai cũng bận, mẹ không cần lo.”
“Ai lo cho anh? Tiểu Tuyết ra ngoài xem phim tôi không quá yên tâm, anh đi ra ngoài đợi ngóng con bé đi, đợi con bé về thì anh mới được vào nhà, nghe rõ chưa?”
Mệt mỏi cả ngày còn phải nhọc lòng chuyện này, Tô Ái Quân khẽ nhíu mày nhưng vẫn đồng ý.
“Vâng, giờ con đi ngay.”
Lúc này, phòng ngủ tầng hai.
Tô Diên khóa kỹ cửa phòng, chậm rãi sửa soạn mấy món đồ muốn mang xuống nông thôn.
Mấy năm nay cô chỉ tích góp được khoảng trăm tệ, sống ở nông thôn mà chỉ dựa vào nó sẽ không duy trì lâu.
Trong tiểu thuyết từng nhắc từ sau năm 1977, thanh niên trí thức sẽ lần lượt trở về thành phố.
Hiện giờ là năm 1973, muốn sống thoải mái suốt bốn năm đó sẽ không dễ dàng như vậy.
May thay cô vẫn luôn gửi bài cho một tòa soạn báo nào đó ở Bắc Kinh, mỗi tháng có thể kiếm được chút tiền nhuận bút, đây là lý do khiến cô tự tin khi lựa chọn xuống nông thôn.
Chờ soạn đồ gần xong, ngoài cửa sổ đã sập tối.
Tô Diên cầm khăn lông vừa định đi rửa mặt, liền nghe dưới lầu truyền đến một trận ồn ào, hình như còn có tiếng khóc?
Đúng lúc này có người gõ vang cửa phòng cô, lớn tiếng nói: “Diên Diên, em ngủ chưa? Cha mẹ kêu em xuống lầu.”
Là giọng của Tô Ái Dân, Tô Diên buông khăn lông đi ra mở cửa, chỉ thấy người đàn ông cười đến vui sướng khi người gặp họa khiến cô hơi ngơ ngác: “Anh cười gì thế? Có chuyện gì à?”
Tô Ái Dân dí sát vào cô nói nhỏ: “Đừng nói anh không nhắc nhở em, Triệu Tiểu Tuyết đang một khóc hai quấy ba thắt cổ kia kìa, em phải cẩn thận.”
Trong tiểu thuyết không có tình tiết này, Tô Diên chỉ biết thuận theo tự nhiên, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Trong nhà chính, người nhà họ Tô có mặt đông đủ.
Tô Kiến Quốc ngồi bên cạnh Trương Lan Quyên, sắc mặt xụ xuống, khí thế áp người.
Triệu Tiểu Tuyết đứng trước mặt hai người, vành mắt đỏ bừng như vừa khóc, vẫn còn đang khụt khịt.
Nghe được tiếng xuống lần, mọi người nhìn về phía Tô Diên, sắc mặt khác nhau.
Thân là người trụ cột trong gia đình, Tô Kiến Quốc lên tiếng trước: “Diên Diên, con lại đây, cha có việc hỏi con.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Diên bước lên phía trước, bình tĩnh hỏi: “Người có chuyện gì ạ?”
Tô Kiến Quốc ý bảo cô ngồi xuống, sau đó hỏi: “Rốt cuộc chuyện giữa con với Tiêu Kỳ là sao? Tại sao bên ngoài đều đồn hai đứa sắp sửa kết hôn?”
Lòng Tô Diên khẽ giật mình, nhất thời không hiểu được ý đối phương.
“Con với anh ta đến cả bạn bè cũng không được tính, mọi người đừng tin mấy lời đồn bậy bạ đó.”
Sắc mặt Tô Kiến Quốc hơi dịu đi, Trương Lan Quyên lại không ngồi yên: “Người ta thường nói ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ, nếu cô không làm gì thì sao bên ngoài lại lan truyền tin đồn đó? Phải biết rằng đối với con gái thanh danh là điều quan trọng nhất, sau này trừ Tiêu Kỳ ra thì còn ai có thể cưới cô?”
Bà vừa nói xong, Triệu Tiểu Tuyết đã lập tức trách móc: “Mẹ, con với Tiêu Kỳ mới là một đôi, mẹ đang nói gì vậy chứ?”
“Câm miệng! Thằng Tiêu Kỳ đó vừa nhớ thương Diên Diên vừa đùa bỡn con, không phải người tốt! Sau này cách xa nó ra một chút!”
Tô Kiến Quốc đen mặt răn dạy, không giận mà uy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...