Bạch Nguyệt Quang Hắc Trà Xanh


“Chú Minh xảy ra chuyện gì?” Hoa Tư kinh hãi một chút, Minh gia có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"Ừm, cô về nhà, không cho phép bất luận kẻ nào vào nhà, cũng không cho phép người giúp việc trong nhà đi ra ngoài, tất cả chờ tôi trở về rồi nói sau.

" Minh Yên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại cho Thải Nguyệt, bảo cô ấy tan tầm tới đưa quần áo sạch sẽ và đồ dùng hàng ngày đến chỗ Minh Hòa Bình.

Sắp xếp xong tất cả, Minh Yên mới nhờ tài xế trong nhà đưa cô đến Úc gia.

*Biệt thự Úc gia.

Úc Vân Đình ngâm nga bài hát, từ trong hầm rượu xách theo hai chai rượu vang đỏ đi ra, vô cùng cao hứng mở rượu.

"Anh, hôm nay nhất định phải uống rượu chúc mừng, Lâm Bình cũng uống một chén.

”"Cảm ơn nhị thiếu gia, đợi lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến, ông chủ đã bàn giao việc phải làm.


" Lâm Bình vội vàng nói.

"Còn phải làm chuyện gì nữa? Lần này Minh Hòa Bình đã vào cục cảnh sát, mười năm nữa sẽ không ra được, Minh thị chính là thịt mỡ đến miệng, muốn ăn lúc nào cũng được.

”Úc Vân Đình cầm ba ly rượu vang tới, cười nói: "Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, hiện tại đã có kết quả, chẳng lẽ không nên chúc mừng sao?”Úc Hàn Chi rũ mắt nhìn điện thoại di động yên tĩnh của mình, ba ngày nay, Minh Yên ngược lại không gửi cho anh một tin nhắn nào, vòng bạn bè cũng không có động tĩnh, giờ phút này Minh gia hẳn là đã nhận được tin tức, cô gái kia nhất định hoảng hốt không chịu nổi, khóc thành nước mắt đi.

Người đàn ông ngước mắt nhìn Úc Vân Đình đang vui mừng muốn nhảy lên, thản nhiên nói: "Minh gia bên kia có động tĩnh gì không?”"Có thể có động tĩnh gì? Minh Yên chính là một người phụ nữ ngu ngốc, ngày thường ngay cả tập đoàn Minh thị cũng chưa từng đi qua, gặp phải chuyện lớn như vậy, chắc chắn là hoang mang lo sợ.

” Úc Vân Đình rung hai chân, cười nói: "Trong giới đều truyền tin tức khắp nơi, vị đại tiểu thư này phỏng chừng không phải trốn ở nhà khóc, thì chính là đi thăm ba cô ta.

Trước kia cô ta đắc tội với nhiều phú nhị đại như vậy, sau này cuộc sống sẽ không dễ chịu.

”Úc Vân Đình còn chưa dứt lời, người giúp việc đã tiến vào nói: "Đại thiếu gia, nhị thiếu, cô Minh Yên tới, nói tìm đại thiếu gia.

”Nụ cười của Úc Vân Đình cứng đờ, anh ta không dám tin kêu lên: "Cô ta tới làm gì, không gặp, nói anh tôi không ở nhà.

”Mắt phượng Úc Hàn Chi hơi sâu, anh không nói gì, Lâm Bình ở một bên thật cẩn thận nhìn thoáng qua Úc Vân Đình.

Hôm nay tuy rằng Minh Hòa Bình xảy ra chuyện, nhưng doanh nghiệp gia đình của Minh gia lại không có động tĩnh gì.

Biệt thự Úc gia nằm ở khu chính trị quan trọng phía nam của Nam thành, biệt thự kiểu Trung Quốc, Minh Yên lần đầu tiên đến Úc gia, bị người giúp việc ngăn ở ngoài cửa sắt.

"Thực xin lỗi, cô Minh Yên, đại thiếu gia chúng tôi không có ở nhà, hôm khác cô hãy đến.

”"Vậy tôi tìm Úc Vân Đình.


" Minh Yên đi giày cao gót bảy phân, khuôn mặt xinh đẹp bức người bước qua cửa sắt, đi vào bên trong.

Nếu cô đã đến, vậy cô sẽ không trở về mà không có kết quả.

Minh Yên một đường xông thẳng vào phòng khách Úc gia, vào trong cô đã thấy Úc Vân Đình ngồi vắt chân trên sô pha uống rượu vang đỏ, trên bàn có ba ly rượu vang đỏ, tâm phúc của Úc Hàn Chi Lâm Bình cũng ở đây.

"Minh Yên, cô đến nhà tôi làm gì?" Úc Vân Đình khoát tay áo với người giúp việc, để cho cô ấy đi xuống.

"Tôi đến tìm anh trai anh.

" Minh Yên đi qua, làm bộ muốn lên lầu tìm người.

Úc Vân Đình thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên, ngăn cản cô, nói: "Anh tôi không có ở nhà, cô đừng xông vào, anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, ghét nhất người khác vào địa bàn của anh ấy.

”

 "Vậy tôi chờ anh ấy ở chỗ này.


" Đôi mắt to đen như nho của cô nhìn anh ta, bình tĩnh ngồi xuống không đi.

Úc Vân Đình và Lâm Bình hai mặt nhìn nhau, Minh gia xảy ra chuyện, Minh Yên vừa không khóc nháo, cũng không đi thăm ba cô, càng không đi tìm Lam gia có quan hệ không nhỏ cầu cứu, làm sao lại đến Úc gia tìm Úc Hàn Chi?“Minh Yên, cô tìm anh trai tôi làm gì?” Úc Vân Đình kinh ngạc một chút, thật cẩn thận hỏi.

"Ba tôi xảy ra chuyện, tôi tìm Úc Hàn Chi thương lượng.

" Minh Yên nói xong liền rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết tìm ai.

”Minh Yên khóc như mưa, một bên khóc, một bên còn thương tâm cầm lấy rượu vang quý giá của Úc Vân Đình, rót một chén rượu rồi uống cạn.

Úc Vân Đình không biết nên đau lòng vì rượu của mình hay là cô gái đang đau lòng muốn chết này, thấy cô như vậy đúng là yên lòng, cái bao cỏ này ngược lại chó ngáp phải ruồi, tìm được chính chủ rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui