Bạch Nguyệt Quang Hắc Trà Xanh


Úc Hàn Chi từ chối, làm cho Lam Hi hơi không thích, hiện giờ cả Nam Thành đều đang thảo luận chuyện Minh Yên vứt bỏ anh ta, lựa chọn con nuôi của Úc gia.

Không ít người ngầm cười nhạo châm chọc anh ta không bằng một đứa con nuôi không quyền không thế.

Thái độ của Minh Yên đối với anh ta cũng càng ngày càng lạnh lùng, hôm nay thế nhưng còn trêu chọc anh ta, trong khoảng thời gian này cảm xúc lên men cùng một chỗ, Lam Hi đối với Úc Hàn Chi liền sinh lòng không vui, hơn nữa Úc Hàn Chi so với Úc Vân Đình còn có phong thái quý công tử thế gia hơn, sự không thích này trong nháy mắt đã tăng lên thành địch ý.

Cho dù anh ta không muốn cưới Minh Yên, nhưng cũng không hy vọng Minh Yên tùy tiện gả cho một cái giàn hoa không có mặt mũi không có thực lực.

"Anh Úc, nghe nói anh mới về nước không lâu, ước chừng không rõ tính cách của Minh Yên, từ nhỏ cô ấy đã tùy hứng, từ trước đến nay thích người đàn ông tuấn tú, giống như đứa nhỏ gặp phải đồ chơi mới lạ vậy, lâu ngày, mới mẻ qua đi, đồ chơi cũng bị bỏ lại phía sau.

” Lam Hi mỉm cười tao nhã.


Úc Hàn Chi nghe vậy, anh nâng chén về phía anh ta, mỉm cười nói: "Ví dụ như Lam thiếu? Lam thiếu duy trì sức mới được bảy năm quả thực rất lợi hại, tôi phải cố duy trì sức mới mẻ này cả đời.

Xin lỗi không tiếp được.

”Úc Hàn Chi bước đi, khóe mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt Lam Hi khó coi, nhếch môi cười lạnh.

"Anh, sao anh và Lam Hi lại nói chuyện?" Úc Vân Đình bị mọi người vây kín, thật vất vả mới tìm được lý do, nói Úc Hàn Chi cùng nhà anh ta là bạn cũ, tuy là con nuôi, nhưng bản thân kế thừa không ít di sản hải ngoại.

Như vậy hàm hồ lừa gạt một phen, cuối cùng cũng đuổi được một nhóm người đi rồi.

"Tùy tiện tán gẫu hai câu.

" Úc Hàn Chi thấy Lam phu nhân đã lên sân khấu phát biểu khai mạc, sắp bắt đầu hoạt động đấu giá từ thiện lần này, thản nhiên nói: "Anh đã tặng dây chuyền cho Minh Yên, lần này anh sẽ không quyên góp, chỉ tham gia đấu giá.

”"Quà tặng của anh cũng quá dọa người, vừa ra tay là 15 triệu tệ, ngày xưa những người nổi tiếng này phần lớn tùy tiện quyên góp chút đồ vật để giữ mặt mũi, từ trước đến nay giá bán đấu giá cao nhất cũng chỉ hơn 500 vạn, anh vừa ra tay là định mình không còn đường về sao?" Úc Vân Đình chửi bới một trận.

Úc Vân Đình nói nửa ngày đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thất thanh kêu lên: "Thật sự tặng dây chuyền cho Minh Yên, không phải là làm bộ giúp cô ta giải vây sao?”Úc Hàn Chi nhàn nhạt gật đầu, thấy Minh Yên kéo Hoa Tư ngồi ở hàng ghế đầu tiên, anh không khỏi bật cười, cô có vẻ thích làm tiêu điểm, giống như một con bướm bay lượn khắp nơi.

"Anh, trong khoảng thời gian này anh rất nổi tiếng ở Nam thành, trà dư tửu hậu nhà ai không kéo anh cùng Minh Yên ra nói vài câu, điều này không nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng ta.


" Úc Vân Đình tận tình khuyên bảo, muốn kéo anh trai nhà mình từ bên bờ vực nguy hiểm trở về, Minh Yên đó là một con đường không trở về, bao nhiêu anh em đều ngã đến đầu chảy máu, không thể đi.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là giết chết Minh gia, tra ra những kẽ đồng bọn của Minh gia, sau đó tiêu diệt từng kẻ một, khống chế Nam thành, hiện tại Nam thành không khống chế, anh trai anh ta ngược lại hóa điên, bị người phụ nữ ngu ngốc Minh Yên kia khống chế.

Thấy bộ dáng Úc Vân Đình gấp như lửa cháy, Úc Hàn Chi vỗ vỗ bả vai anh ta, thản nhiên nói năm chữ: "Kế hoạch trước tiến độ.

”Người đàn ông nói xong, đi thẳng về phía chỗ ngồi của Minh Yên.

Kế hoạch trước tiến độ? Điều đó có nghĩa là gì? Đây là muốn động Minh gia trước? Úc Vân Đình đột nhiên mở to hai mắt, hai ngày trước còn nói không nhúc nhích, sao đột nhiên lại đẩy nhanh?Úc Hàn Chi đi tới hàng ghế đầu tiên, sau khi phát hiện Minh Yên ngồi xuống, hàng đầu tiên vốn trống rỗng trong nháy mắt đã ngồi đầy, ngoại trừ người Minh gia, những thứ khác đều là đàn ông, tất cả đều dùng hết khả năng của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Minh Yên.

Cô gái mặc váy dài màu hổ phách một lòng quan tâm làn váy của mình, vuốt ve làn váy tầng tầng lớp lớp, sau đó lộ ra một đôi chân thon dài như ngọc, rồi lại nhàm chán giẫm lên thảm, giày cao gót màu đỏ làm nổi bật mắt cá chân càng trắng càng mảnh khảnh, giống như giẫm lên trong lòng người, ánh mắt nhìn những anh em công tử thế gia xung quanh và biểu cảm xấu xí của họ lộ ra.

Sắc mặt Úc Hàn Chi ảm đạm, anh đi qua, ánh mắt uy nghiêm nhìn thoáng qua Thải Nguyệt bên cạnh Minh Yên.


Thải Nguyệt bị anh liếc mắt một cái hai chân như nhũn ra, cả người cứng ngắc, không chút nghĩ ngợi đứng lên, lắp bắp nói: "Xin mời, xin mời, xin mời! "Chữ "ngồi" cuối cùng thật sự sợ tới mức không nói nên lời.

"Úc Hàn Chi, anh làm gì mà dọa Thải Nguyệt thế.

" Minh Yên thấy anh tới, sắc mặt vui vẻ, nhanh chóng đứng lên, một tay giữ chặt cánh tay anh, để cho anh ngồi xuống, sau đó quay đầu cười khanh khách hướng về phía Thải Nguyệt nói: " Nguyệt Nguyệt, chị tùy tiện tìm một chỗ ngồi, buổi tối tôi mời chị ăn khuya ha.

”Thải Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc, cô ấy nhanh chóng thoát khỏi hàng đầu tiên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui