Úc Hàn Chi tiếp nhận sợi dây hoàng điền ngọc chương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân phía trên, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm khẽ thu lại nhìn chữ khắc phía dưới sợi dây chuyền, ngọc chương này là ông nội tặng cho anh ở thời điểm anh đã biết chữ, dây chuyền hoàng điền ngọc được làm bằng chất kiệu cao cấp, chính là thạch anh, bên trong có khắc tên của anh, cũng như sự kì vọng của ông nội dành cho anh: sống một cuộc sống cao thượng, không ngưỡng mộ quyền lực, cuộc sống tùy ý.
Mấy năm nay trôi qua, lại nhìn thấy sợi dây ngọc chương này, đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi dường như lóe lên chút cay mắt.
Anh nhận ra sợi ngọc chương này? Gương mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Minh Yên tiến lại gần, nhìn chằm chằm ngũ quan trắng nõn tuấn tú của anh, áp sát vào mặt của anh.
Cô đối với những người đàn ông đẹp trai đeo kính mắt có loại mê luyến không hiểu sao, kiểu đàn ông trời sinh bản tính cặn bã.
Tầm mắt Úc Hàn Chi rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, đem ngọc chương trả lại cho cô, thản nhiên nói: "Không biết, cái ngọc chương này là vật rất quý giá, không nên đeo hàng ngày.
Cô vẫn nên cất nó đi.
”"Vậy lát nữa tôi sẽ đem nó đi cất, chỉ là ngọc chương này cùng tôi lớn lên, giống như bùa hộ mệnh vậy, có chút không nỡ.
" Minh Yên cong mắt cười nói, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cửa ải này đã qua, có một cái bùa hộ thân phù hộ này, Úc Hàn Chi nhất định sẽ không ra tay đối phó với cô, ngược lại sẽ che chở cho cô, đối với Minh gia cũng ít nhiều sẽ thủ đoạn nhân nhượng hơn một chút.
Việc cô đang làm giống như chân bước trên không, Hoa Tư dễ lừa gạt, nhưng Úc Hàn Chi lại không dễ lừa gạt.
Từ nhỏ Minh Yên đã hiểu được một đạo lý, trên đời này không có bức tường nào không thấm nước, những thứ trộm được sẽ không tồn tại được lâu, còn phải vì điều đó mà trả giá đắt, chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bại lộ, lúc đó có lẽ sẽ bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, nhưng Minh Yên cũng hiểu được một đạo lý khác, sống ở hiện tại, hôm nay sống vui vẻ là đủ rồi, sau này nước đến chân lúc đó mới nhảy.
"Đúng rồi, tôi dẫn anh đi dạo quanh nhà tôi đi.
" Minh Yên đứng dậy, kéo cánh tay anh cười nói.
Ánh mắt Úc Hàn Chi rơi vào bàn tay nhỏ bé trắng tinh như ngọc của cô, lúc này đây không có đẩy tay cô ra, thản nhiên gật đầu.
Mưa phùn không biết đã tạnh từ lúc nào, khắp vườn đều là hương vị của mùa xuân, vài tiếng chim hót líu lo rơi xuống đất, Minh Yên vén váy dài lên đi vào đại sảnh, trực tiếp lên lầu, đã bắt gặp Úc Vân Đình đang đi xuống.
"Sao anh lại đến đây, còn từ trên lầu đi xuống?" Minh Yên một giây biến sắc, ghét bỏ nói: "Ba anh chưa từng dạy anh không nên tùy tiện xông vào nhà người khác sao?”Úc Vân Đình ở biệt thự Minh gia đi một vòng, phát hiện không có người giám sát, nên tự nhiên đi vào phòng sách và phòng của Minh Hòa Bình xem một vòng, thu được khá nhiều chiến lợi phẩm, vừa xuống lầu đã bị Minh Yên chặn lại.
"Nhà cô là hoàng cung hay sao, tôi tìm một phòng rửa tay sửa sang lại quần áo một chút thì sao? Ba cô chưa từng dạy cô cách đối đãi với khách à?” Úc Vân Đình mỉa mai, nghĩ anh là một công tử danh giá trong gia đình quý tộc, không những vậy lại còn là một học bá, đối đãi với người khác xử sự cũng là nho nhã lễ độ, kết quả vừa gặp phải Minh Yên, lập tức chỉ số IQ của anh đã xuống cấp, giống như hai học sinh tiểu học.
"Cô sao lại kéo tay anh trai tôi? Mau buông ra, buông ra.
” Mặt Úc Vân Đình đột nhiên biến đổi.
Minh Yên ôm lấy cánh tay Úc Hàn Chi, nâng khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay, đắc ý nói: "Tôi muốn dẫn anh Hàn Chi đi tham quan nhà tôi.
”Anh Hàn Chi? Toàn thân Úc Vân Đình nổi da gà, chỉ có Minh Yên mới nói ra cách xưng hô buồn nôn như vậy.
"Vân Đình, Minh Yên là có ý tốt.
" Úc Hàn Chi nhã nhặn tuấn nhã mở miệng, ánh mắt sâu thẳm.
Úc Vân Đình dừng lại một chút, đây là vì Minh Yên mà nói chuyện? Anh trai anh ta vì muốn điều tra rõ chuyện Minh Hòa Bình, sẵn sàng bán thân?Sự hi sinh này có phải là lớn quá hay không?"Vậy tôi cũng phải tham quan.
" Úc Vân Đình âm dương quái khí nói: "Ai biết người nào đó có thể ỷ vào quyền thế Minh gia ức hiếp anh trai xinh đẹp hay không, con trai ra khỏi cửa ở bên ngoài phải học cách bảo vệ mình.
”Minh Yên trợn trắng mắt, sau đó tươi cười tươi lôi kéo Úc Hàn Chi lên lầu.
Giấc mơ của cô đứt quãng, cũng không đọc xong nội dung của câu truyện, cho nên rất nhiều thứ không biết, nhưng cô có thể đoán ra nó, cô và ba cô đều là nhân vật phản diện, chuyện xảy ra 22 năm trước cô không cách nào có thể thay đổi, nhưng hiện tại làm được cái gì thì hay cái đó, chỉ hy vọng được sống lâu một chút.
Anh em Úc gia đã ăn uống xong mới đến nhà cô, tất nhiên là vì muốn điều tra cái gì đó, cô liền mở cửa làm việc tốt.
Biệt thự Minh gia được xây dựng xa xỉ và quý giá, giá trị thị trường hơn trăm triệu, mấy năm nay Minh Hòa Bình kiếm được một phần tiền xấu, tiêu một ít vào trên người Minh Yên, số còn lại là đi sưu tầm đồ cổ.
Minh Yên mở cửa phòng sưu tầm trong nhà, để hai anh em Úc gia tiến vào, nói: "Đây đều là những gì ba tôi sưu tầm được, thư pháp cổ, tranh vẽ, ngọc bích, đây đều là những thứ có giá trị, chìa khóa đang trong tay tôi, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, hai người cứ tùy tiện xem đi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...