Cứ như vậy, Tiểu Đáng Thương Thụ bước vào tháng ngày thực tập.
Bình thường buổi sáng sẽ thức dậy cùng Bạch Nguyệt Quang, nếu như hôm đó tâm trạng tốt thì anh sẽ ngoan ngoãn dậy sớm làm đồ ăn sáng, lâu lâu cũng sẽ dậy sớm để hầm cháo nấu mì, nhưng hầu hết là cả hai sẽ chọn giải quyết bữa sáng ở tiệm ăn dưới lầu, sau đó mới đến công ty.
Gần đây công ty vô cùng bận rộn, Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn còn là thực tập sinh cho nên lượng công việc không quá nhiều, Bạch Nguyệt Quang so với cậu thì bận hơn rất nhiều, Tiểu Đáng Thương Thụ làm xong chuyện của mình sẽ ngồi tại chỗ chơi game, vẽ tranh, bấm điện thoại, làm cho Bạch Nguyệt Quang không khỏi đỏ mắt ghen tị.
Lúc Bạch Nguyệt Quang phải tăng ca, Tiểu Đáng Thương Thụ sẽ ở lại chờ cùng anh, nếu tan làm sớm sẽ ghé quán ăn, nếu muộn hơn thì sẽ về nhà nấu mì, xem như là bữa ăn khuya.
Tiểu Đáng Thương Thụ ngồi phịch xuống sô pha: “Một ngày bốn bữa, em sắp béo lên rồi đây.”
Bạch Nguyện Quang đi tới nhéo nhéo bụng của cậu: “Vẫn còn ổn chán.”
Tiểu Đáng Thụ bị Bạch Nguyệt Quang sờ bụng đến ngứa ngáy, dịch người sát góc sô pha, cười đến không ra hơi, còn muốn ngăn tay anh: “Ha ha ha đủ rồi mau dừng lại hahahaha không chơi nữa đâu.”
Bạch Nguyệt Quang vừa cười vừa giữ chặt cổ chân của Tiểu Đáng Thương Thụ kéo cậu lại gần, hai chân cậu bắt đầu giãy dụa, Bạch Nguyệt Quang chồm cả người qua đè lên người của Tiểu Đáng Thương Thụ, hai tay không tự chủ giở trò xấu xa trên người cậu, Tiểu Đáng Thương Thụ cười đến không còn sức, căn bản không đấu lại Bạch Nguyệt Quang, đành phải cố co người lại thành một cục, cuối cũng cả hai cười mệt mới dừng tay lại.
Tiểu Đáng Thương Thụ chớp lấy thời cơ muốn sờ lên eo của Bạch Nguyệt Quang, định chọc cho anh nhột, Bạch Nguyệt Quang tâm cơ hít một hơi, anh vốn không sợ nhột, Tiểu Đáng Thương Thụ vừa sờ eo anh, vừa ngẩng đầu nhìn thử:
“Anh không sợ ngứa à?”
Tiểu Đáng Thương Thụ vừa nãy cười như được mùa, khóe mắt có hơi ướt nước, đèn phòng khách chiếu xuống, thoạt nhìn còn hơi lấp lánh, Tiểu Đáng Thương Thụ hiện giờ mắt ước sũng, Bạch Nguyệt Quang nhìn đến mất hồn, nghĩ xem Thời Trạch đã mấy lần khóc trước mặt anh, sau đó ma xui quỷ khiến liền cúi xuống hôn lên khóe mắt của cậu.
Tiểu Đáng Thương Thụ sửng sốt, ngắt quãng nói: “Anh, anh, anh Nam…”
Bạch Nguyệt Quang cũng bị hành động nhất thời của mình dọa sợ, vội vàng rời khỏi người cậu, muốn bình tĩnh một chút, hơi gấp gáp nói: “Anh đi WC một chút.”
Tiểu Đáng Thương Thụ chậm chạp rút hai tay còn đặt trên thắt lưng của anh về, nhường đường cho Bạch Nguyệt Quang, anh đứng dậy đi về phía WC, Tiểu Đáng Thương Thụ thế mà thấy bóng lưng của anh giống dáng vẻ của một người đang chạy trối chết.
Tiểu Đáng Thương Thụ mặt hồng hồng ngồi trên sô pha, cảm thấy không hiểu được bản thân đối với anh là có ý gì.
Cậu tự hỏi rằng, liệu có phải mình đã thích anh hay không?
Không thể ngăn được nhớ đến những chi tiết nhỏ trong quãng thời gian sống chung này, mỗi buổi sáng cậu thức dậy trong vòng tay của anh, mỗi buổi tối anh sẽ dịu dàng giúp cậu sấy tóc, lúc ăn cơm anh sẽ gắp đồ ăn cho cậu, có đôi khi anh sẽ vô thức nắm lấy tay cậu… Cẩn thận nghĩ lại mới thấy chỗ nào cũng đều cảm thấy mập mờ.
Cậu là người trưởng thành cho nên hiểu rõ, bạn bè bình thường sẽ không như thế, cậu chưa từng cùng người bạn nào thân mật như vậy, Tiểu Đáng Thương Thụ cảm giác bên tai phảng phất câu nói của anh ngày đó: “Hai gay độc thân ở với nhau rất nguy hiểm, cưng biết mà vẫn dám đâm đầu vào họng súng của anh đây đúng không?”
Công nhận rất nguy hiểm, bây giờ lại như chưa từng đâm đầu vào, nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.
Quả thật là một đường đâm đầu vào họng súng.
Tiểu Đáng Thương Thụ cảm giác mặt mình nóng lên, cậu nhẹ sờ lên khóe mắt, nghĩ thầm không biết ý của anh là như thế nào nhỉ? Liệu anh có nghĩ giống mình không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...