Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

Cách một thời không, dường như y thật sự nhìn thấy ai đó trong phòng.

Ở thời không khác, Đới Diệc Tân đang làm gì nhỉ?

Hoắc Hữu Thanh dừng ở cửa, trên đỉnh đầu, dưới ánh đèn là những hạt bụi nhỏ li ti giống như phấn bướm rơi xuống. Tuổi thơ của y rất hạnh phúc, tuy cha mẹ mất sớm nhưng tình yêu thương từ gia đình cậu mợ vẫn đủ lấp đầy trái tim y.

Trước khi gặp Đới Diệc Tân, y không tin trên đời lại có những bậc cha mẹ như vậy, cũng không tin sẽ có người lớn lên trong hoàn cảnh éo le như vậy.

Một thiếu niên máu me đầy người đang nằm ngửa trên sàn, miệng lẩm bẩm tên ai đó; một thiếu niên mặc đồng phục học sinh nằm trên mặt đất và trên tay vẫn còn cầm một chiếc vé xem phim còn nguyên vẹn; một đứa trẻ ôm chân co ro trong góc, thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Hoắc Hữu Thanh lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Quế: "Tôi có thể xử lý căn phòng này được không?"

"Có thể."

"Vậy thì nhờ anh lắp đèn trong phòng ở lầu hai nhé. Nếu có thể mở cửa sổ để ánh nắng lọt vào thì càng tốt."

***

Các tài liệu thu thập được ở thời không 27 tuổi không thể xuyên đến không thời gian 18 tuổi cùng linh hồn của y, cho nên Hoắc Hữu Thanh chỉ có thể ghi nhớ từng thứ trên tài liệu trong đầu.


Sau khi sao chép nội dung của tất cả các tài liệu và gửi chúng đến Đới Nguyên, Hoắc Hữu Thanh bị ốm. Trận cảm cúm dữ dội đến nỗi không chỉ Hoắc Hữu Thanh mắc bệnh mà cả những người bạn cùng phòng của y cũng bị lây.

Lúc đến bệnh viện khám bệnh, Hoắc Hữu Thanh ngồi giữa cậu mợ, đối mặt với anh họ có vẻ miễn cưỡng theo đến đây nhưng thực chất là đang tra cứu bệnh cúm trên điện thoại. Y mệt mỏi ngáp một cái, kéo cánh tay người nhà, giọng điệu bất giác trở nên nũng nịu: "Cậu mợ, hai người về nước có lâu không?"

Cậu lo lắng nhìn cháu trai gầy đi rất nhiều, vốn dĩ cậu không định về nước lâu như vậy, nhưng cách đây ít lâu cậu biết chuyện Hoắc Hữu Thanh té đến ngất đi, cũng nghe nói về gia đình của Cung Lang, cậu không thể yên tâm nên vội vã về nước.

Nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh ốm yếu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng cậu bắt đầu dao động. Mình kiếm nhiều tiền là để chăm sóc gia đình, để cho họ có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu sức khỏe của người nhà không tốt, thì dù mình có kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô ích.

Cậu nhìn sang vợ mình. Mợ luôn coi Hoắc Hữu Thanh như con ruột của mình, thậm chí còn cưng chiều Hoắc Hữu Thanh hơn cả con ruột, có lẽ là sự khác biệt giữa con trai và con nít.

Thấy chồng do dự, mợ giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Hoắc Hữu Thanh: "Mợ không có ý kiến gì, cậu của con là người quyết định."

Những lời này vừa cất lên, ba cặp mắt đều nhìn về phía cậu.

Anh họ từ lâu đã không chịu nổi việc ba mẹ quanh năm ở nước M, Hoắc Hữu Thanh trọ ở trường, thỉnh thoảng cuối tuần không ở trường thì cũng không ở cùng anh. Một mình anh sống trong căn nhà như vậy, từ lâu anh đã cảm thấy căn nhà ấy trống vắng đến đáng sợ.

Ba người nhìn cậu. Cậu cười cười, không đồng ý ngay mà chỉ nói: "Để anh suy nghĩ kỹ đã."

Hoắc Hữu Thanh hiểu cậu mình, cậu đã nói vậy thì chứng tỏ rằng 100% họ sẽ về nước. Y nghe vậy không ghìm được nụ cười, cười chưa đến hai giây đã ho khan.

Trận ốm này của Hoắc Hữu Thanh kéo dài thật lâu. Đới Nguyên có được thứ y đưa nên cũng không tìm y, y cũng không chủ động liên lạc với Đới Nguyên. Các điều khoản của giao dịch đã được thương lượng từ trước và tất cả những gì y có thể làm là chờ đợi kết quả.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Kỳ nghỉ đông đã đến.

Kỳ nghỉ đông năm nay, Hoắc Hữu Thanh không đi nước M. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu y mới thực sự bắt đầu chuyển trọng tâm kinh doanh của gia đình về nước. Vài ngày trước Tết âm lịch, cả gia đình đã đến một hòn đảo nhiệt đới để nghỉ dưỡng.

Phải nói anh họ của thời không 18 tuổi thật sự rất ngây thơ. Không biết bao nhiêu lần anh họ kéo y đến bắt chuyện với một cô gái. Cái nhìn rụt rè hay ngại ngùng của cô gái tóc xanh khiến Hoắc Hữu Thanh nhức đầu không thôi.

Thế cho nên y đành phải nghiêm túc nói với anh họ: "Anh, sau này anh không cần hẹn hò với mấy cô gái dưới danh nghĩa của em đâu. Mà còn nữa, sao anh cứ tuỳ tiện tán tỉnh mấy cô gái thế nhỉ?"

Anh họ bị y giận dỗi tỏ ra lúng túng: "Gì mà lấy danh nghĩa của em? Rõ rành rành là anh thấy chú chẳng chịu ra ngoài chơi, ngày nào cũng ủ rũ một mình nên anh đây mới có lòng rủ chú đi cùng. Đó, anh tuỳ tiện chỗ nào? Chú chưa nghe câu, "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"* à. Anh không chủ động, thì chắc chờ con gái người ta chủ động chắc."

* ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ

Lời còn chưa dứt đã có người chủ động.


Nhưng người chủ động không phải là con gái mà là đàn ông.

"Xin chào, không biết tôi có vinh hạnh được làm quen với cậu không?"

Hoắc Hữu Thanh còn chưa kịp mở miệng, anh họ đã dứt khoát từ chối: "Không, em ấy là của tôi."

Kể từ khi anh họ biết những chuyện Cung Lang làm, anh thường tỏ ra cảnh giác với những người đàn ông đến gần em họ của mình. Anh thấy người đàn ông bắt chuyện nhìn mình từ trên xuống dưới, như thể đang cân nhắc khả năng cạy góc tường. Anh họ rất tức giận, lập tức nắm lấy vai em mình kéo vào lòng.

"Thấy gì không? Đây là một đôi nhé." Anh họ cười khiêu khích nói.

Hoắc Hữu Thanh nhếch khóe môi, cam chịu hành động trẻ con của anh mình.

Người đàn ông lấy làm tiếc nhìn Hoắc Hữu Thanh, định đưa danh thiếp của mình cho Hoắc Hữu Thanh, nhưng anh họ như bảo vệ con mình thẳng thừng từ chối. Từ chối xong anh kéo Hoắc Hữu Thanh đi về, vừa đi vừa nói: "Xã hội này lạ thật đấy, tại sao lại có nhiều đàn ông thích đàn ông như vậy? Hữu Hữu, sao em không tìm bạn gái sớm chút đi?"

Hoắc Hữu Thanh bĩu môi: "Anh, hình như em cũng thích đàn ông."

Anh họ phanh kít lại, nhìn em họ một lúc lâu mà không nói gì. Hoắc Hữu Thanh thấy vậy liền muốn rút cổ tay ra khỏi tay anh họ. Anh y thẳng tắp, không nên dọa ảnh nữa.

Nhưng không thành công, anh họ càng ôm chặt hơn, trên mặt lộ ra vẻ bất cần: "Thích đàn ông thì thích đàn ông, đến lúc đó chỉ cần nói với ba mẹ anh cho khéo là được. Họ cũng không phải người cổ lỗ sỉ, anh cũng vậy."

Nói đoạn, anh vỗ vai Hoắc Hữu Thanh.

Có lẽ ý nghĩa của việc bắt đầu lại cuộc đời chính là tìm lại những gì đã mất.


Y mất cái gì?

Mất đi gia đình yêu thương của mình.

Đánh mất cuộc sống bình thường của mình.

Mất khả năng yêu thương người khác.

Mất khả năng chấp nhận bản thân.

Y không nói với ai, nhưng sự thật là y luôn hối hận. Hối hận khi còn trẻ y đã tin tưởng Đới Nguyên, và khi ở cùng với Đới Diệc Tân, y dần sinh ra những tình cảm khác. Nếu không như vậy thì biết đâu gia đình của y có thể đã ổn hơn.

Y mắc kẹt trong sự ghê tởm bản thân, sống trong sự căm ghét. Nhưng giờ đây, có vẻ như mọi thứ đã đến lúc.

Khóe môi Hoắc Hữu Thanh hơi cong lên, ánh mắt lấp lánh, y lướt qua anh họ mình ngược lại với ánh sáng, bất giác nhìn về phía xa. Xa xa, biển và trời như được nối liền với nhau, một mảng trong suốt màu xanh khổng lồ. Thỉnh thoảng, ánh mắt y lại nhìn về phía người thân mình.

Lần này y ôm vai anh họ: "Đi thôi, em đói bụng rồi, đi gọi cậu mợ đi ăn cơm thôi nào."

Qua năm mới là ngày lễ tình nhân. Anh họ đã hẹn gặp nhau vào sáng sớm. Theo anh họ nói thì lần này rất có khả năng anh sẽ theo đuổi được cô gái đó, Hoắc Hữu Thanh cũng đủ nhạy bén để không trở thành bóng đèn, đương nhiên, y cũng không trở thành bóng đèn của cậu mợ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui