Trong khoảng thời gian này, Hoắc Hữu Thanh vẫn chưa trở lại thời không mười tám tuổi, nhưng y mơ hồ cảm thấy mình vẫn sẽ trở về. Y muốn thay đổi một số thứ, không chỉ là cái chết của cậu mợ, sự sa sút của gia đình họ, y cũng muốn làm một cái gì đó khác.
Ý niệm này đã sớm có, nhưng chỉ là một cái bóng mơ hồ, hiện tại cái bóng ấy đã thành hình, giống như một hạt giống bén rễ trong lòng y.
Chuyện này rất mạo hiểm, nhưng cũng không phải là không thể thắng, dù sao y cũng có chín năm thời gian ký ức, nhiều hơn so với thời không mười tám tuổi. Nếu y có thể kéo dài hai thời không, tại sao y không tự mình thả con bướm trong hổ phách và để con bướm đến vỗ cánh để dẫn tới một cơn bão chưa từng có.
Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh không khỏi dùng sức nắm chặt tay lái, ánh mắt tựa hồ đang nhìn về một nơi rất xa, nhưng lại liếc nhìn kính chiếu hậu trước khi rẽ vào ngã tư.
Đó là một cái nhìn thoáng qua, như thể chỉ để quan sát dòng xe cộ phía sau.
***
Cái hôm trở lại thời không 18 tuổi ấy thật bất ngờ. Y mở mắt ra, lấy lại bình tĩnh, phát hiện mình đang ở trong một khách sạn ở nước M. Mà Đới Nguyên cũng ở ngay trong phòng, hắn ngồi ở trên sô pha nhìn y, thấy y ngồi dậy liền cười rạng rỡ: "Anh tỉnh rồi à, đói bụng không? Em mang bữa sáng đến nè."
Hoắc Hữu Thanh tạm thời không lên tiếng. Y yên lặng làm Đới Nguyên cũng dừng lại. Hắn không cười nữa, có chút áy náy nói: "Sao thế? Trách em tự vào đây à?"
"Đừng nói chuyện với tôi kiểu đó." Hoắc Hữu Thanh nhướng mày, day ấn đường sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Y không khách sáo với Đới Nguyên, ăn bữa sáng do hắn mang đến.
Đới Nguyên thân thiết ngồi ở bên cạnh, nhắc tới chuyện của Đới Diệc Tân: "Sau khi về nước ngày hôm qua, lần đầu tiên anh trai em chủ động liên lạc với em."
Hoắc Hữu Thanh "ừm" một tiếng coi như đáp lại.
"Không tò mò vì sao hắn muốn liên lạc à?" Đới Nguyên chống cằm. Rõ ràng hai anh em họ có ngoại hình giống nhau, nhưng khi nhìn đôi mắt màu hổ phách mở to của hắn lại mang đến cảm giác vừa ngây thơ vừa lãng mạn.
Nhưng chỉ cần hiểu bản chất của Đới Nguyên, sẽ biết rằng bề ngoài của hắn chỉ là một con sói đội lốt cừu, một kẻ mưu mô giả vờ đáng yêu.
Hoắc Hữu Thanh chậm rãi uống sữa, nhìn Đới Nguyên: "Tôi lại càng tò mò về cậu hơn, tôi muốn biết rõ, xét cho cùng thì thái độ thù địch của cậu đối với anh trai mình do đâu mà ra. Bây giờ tôi muốn làm một cuộc giao dịch. Cuộc giao dịch này có tính mạo hiểm rất lớn, không biết liệu cậu có sẵn lòng hay không."
Đới Nguyên chớp mắt hai cái: "Anh ơi."
Tiếng gọi yếu ớt, quyến rũ "đổi được" một ánh mắt chán ghét rất rõ. Một lúc sau, Đới Nguyên cười phá lên, vẫn không nghiêm túc nói: "Giao dịch gì?"
"Vị trí thừa kế của nhà họ Đới, đổi lấy tự do của Đới Diệc Tân."
Đới Nguyên nghe vậy liền bật cười: "Anh này, sao lại muốn nói đến chuyện viển vông này vậy? Ba muốn trao vị trí này cho ai là do ông ấy. Làm sao em có thể can thiệp được? Hơn nữa, sao anh biết anh trai em không không muốn vị trí này?"
Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy sự châm chọc giấu trong nụ cười của Đới Nguyên. Sự châm chọc đó không chỉ nhằm vào y, mà còn là nhằm vào chính bản thân Đới Nguyên. Nhưng Hoắc Hữu Thanh cũng không có phản ứng gì nhiều với chuyện này, thậm chí còn rất bình tĩnh. Trước tiên y trả lời câu hỏi phía sau của Đới Nguyên: "Tôi hiểu Đới Diệc Tân. Hắn không muốn cái vị trí người thừa kế nhà họ Đới này."
Nếu Đới Diệc Tân muốn, hắn đã không giả vờ điên rồ và ngu ngốc đến mức phải rời khỏi nhà họ Đới. Nếu Đới Diệc Tân muốn, hắn sẽ không dễ dàng tặng phần lớn tài sản của mình cho y, và lựa chọn tự làm phẫu thuật thuỳ não.
Đới Diệc Tân không muốn, nhưng Đới Nguyên thì có.
Đới Nguyên không cam lòng trở thành một cái bóng mờ nhạt, lúc nào cũng dễ dàng bị coi nhẹ. Để thu hút sự chú ý và khiến y nhớ đến mình, hắn không tiếc dùng tính mạng của mình để bày ra một trò bịp bợm khủng khiếp.
Hiện giờ Hoắc Hữu Thanh đặt ở trước mặt Đới Nguyên một khả năng, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể trở thành người kế vị của nhà họ Đới, đến lúc đó anh trai Đới Diệc Tân sẽ đổi ngược với vị trí hắn.
Sau khi Hoắc Hữu Thanh nhận thấy vẻ mặt của Đới Nguyên thay đổi, y tiếp tục: "Giấc mơ mà tôi nói hôm qua thật ra không phải là một giấc mơ, mà là thứ tôi đã trải qua. Tin hay không thì tùy, tôi có thể xuyên qua hai thời không, một là bây giờ, một là chín năm sau. Tôi đến từ tương lai, cho nên nếu chúng ta hợp tác, giao dịch của chúng ta sẽ không phải là điều viển vông."
Đoạn đối thoại này khiến Đới Nguyên nheo mắt, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn tắt lụi lúc nào không hay, thay vào đó là sự nghi hoặc nhìn Hoắc Hữu Thanh. Mấy lời này đối với bất luận kẻ nào đều rất có tác dụng, một khi Hoắc Hữu Thanh không thể chứng minh những lời mà bản thân đã nói thì rất có thể sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, y muốn "ngả bài" với Đới Nguyên. Y muốn thay đổi cục diện, Đới Nguyên là người không thể thiếu. Vì vậy, y hất cằm ý bảo hắn mở TV lên.
Đới Nguyên mù mờ chẳng biết gì, nhưng vẫn mở TV lên. Hắn đi về phía TV không đến mười giây, Hoắc Hữu Thanh ở phía sau chậm rãi đi tới, tin tức hôm nay chưa được phát, năm phút nữa sẽ phát.
Một trận động đất mạnh 7 độ xảy ra tại một thành phố ở quốc gia M.
Hoắc Hữu Thanh thậm chí còn nói chính xác tên của phóng viên được cử đi.
Đới Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Một lúc sau, hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh một cách kỳ lạ. So với lúc giả bộ đáng yêu, ánh mắt lúc nào cũng si mê, thì giờ phút này lần đầu tiên ánh mắt hắn toát ra hơi thở chết chóc.
Vì phát hiện ra thứ khiến mình sợ hãi và không thể kiểm soát, Đới Nguyên theo bản năng muốn loại bỏ nó.
Chỉ trong ba giây, sát khí biến mất khỏi mắt hắn.
Thiếu niên mặc áo len có cổ liếm môi, chân thành cười nói: "Lợi hại thật. Tôi thấy mình càng thích rồi đấy."
Hoắc Hữu Thanh bình thản nói: "Tôi và nhà họ Đới, chọn một."
"Cả hai." Đới Nguyên không chút do dự trả lời.
"Vậy cậu sẽ không có cả hai." Hoắc Hữu Thanh nở một nụ cười hiếm thấy với Đới Nguyên: "Thật ra chọn tôi cũng vậy thôi, đều không có cả hai."
Đới Nguyên nhìn chằm chằm nụ cười này, thật lâu sau mới hỏi: "Anh trai tôi thì sao? Sau khi tôi tự sát, anh ấy có chiếm được mọi thứ không?"
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn dường như nhìn thấy sự đau lòng hiện lên trong mắt Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh quay mặt đi: "Không, hắn chẳng có gì cả."
Đới Nguyên trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Tôi đồng ý. Cơ mà cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không. Nếu thành công, cho tôi một cái hôn đền bù tổn thất."
Đây là một canh bạc, hai người họ biết rõ điều đó.
+
"Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...