Cung điện xa hoa, đèn dầu thắp sáng rực rỡ óng vàng cả căn phòng rộng rãi, nơi này là Điện Tẩn Minh tẩm điện của hoàng đế nước Tân Du.
Sàn điện lạnh tanh, cơn gió từ ngoài thổi vào làm ngọn lửa nến lay động, một thân hắc bào kẻ mang gương mặt bình thản lạnh lẽo đang ngồi yên trên long sàn mà nhìn xuống.
Ánh mắt hắn không một chút thương xót hay cảm xúc gì, Đường Ninh Sương đôi mắt thất thần nhìn nam nhân một thân huyết đỏ trong vòng tay của chính mình, nước mắt nàng không tự chủ mà rơi xuống ước nhòa hết gương mặt không còn chút máu nào của chàng.
Tại sao lại xảy ra chuyện như này, cuối cùng nàng chẳng có được gì, mọi khổ tâm suy tính hi sinh bao lâu nay bị phủi bỏ không một chút thương tiếc.
Nàng Đường Ninh Sương mang danh trưởng nữ nhà thừa tướng nhưng lại có mẫu thân là nha hoàn, từ khi nàng được sinh ra chưa hiểu chuyện đã tận mắt chứng kiến mẫu thân bị phụ thân và phu nhân áp đến chết.
Mẫu thân đến khúc cuối cùng cũng không rơi một giọt nước mắt nào bà chỉ cười nụ cười lúc ấy giống hệt như cô bây giờ, một nụ cười ngoặt nghẻo cay đắng.
Danh là trưởng nữ nhưng nàng luôn sống như một người hầu, trên không thương dưới coi thường, đến cả một nha hoàn bên cạnh cũng không xem nàng ra gì. Sống trong căn nhà của chính mình mà nàng lúc nào cũng phải phòng bị, nàng sống với lớp mặt nạ ngoan hiền lễ phép. Nàng tự ti khép mình ít nói giống như một con rối vải mặc người ta vùi dập sai khiến. Trong mắt người nhà họ Đường có nàng hay không cũng không quan trọng.
Ngày ngày nàng phải chịu bao nhiêu ấm ức xỉ nhục, nàng chỉ biết nhịn rồi nhịn cho qua chuyện. Ninh Sương ngây thơ cho rằng cứ nhẫn nhịn hiền ngoan là sẽ được phụ thân, tổ mẫu, đại ca, thương yêu hơn một chút.
Nàng cố gắng làm hài lòng họ luôn luôn nghiêm chỉnh không dám mắc sai phạm, chỉ mong đổi lại chút thấu hiểu quan tâm ít ỏi của họ.
Nhưng rồi nàng nhận ra tất cả những gì nàng làm đều là si tâm, họ không để vào mắt, dần dần trong tâm nàng xuất hiện những tham si chi phối.
Không ai yêu nàng thì nàng tự yêu lấy bản thân, nàng muốn chính mình giành lấy những thứ mình muốn.
Nàng muốn giành lấy thứ mình đáng có, muốn có một chỗ dựa đáng tin cây. Mọi thứ dần thay đổi khi cô gặp hắn.
Bách Nam Kiệt cũng có tuổi thơ không mấy tốt đẹp hơn nàng, lúc lên 9 tuổi nàng bắt gặp hắn bị đám người hầu bắt nạt nàng cảm thấy đồng cảm nên đã đưa cho hắn thuốc mà bôi vết thương. Từ đó nàng và hắn bồi bạn cùng nhau những lúc ấm ức bị bắt nạt hay buồn nàng đều tìm lén hắn chia sẻ, nàng cảm thấy hai người giống nhau đều là kẻ không ai cần bị ghét bỏ.
Dần dần nàng tin tưởng xem hắn là đồng minh tri kỉ đem tất cả hi vọng đặt cược vào hắn, cứ nghĩ hắn thật lòng với nàng, nàng và hắn cùng nhau lớn lên một thiếu nữ non nớt như nàng bị những lời mơ hồ của hắn lừa gạt.
Nàng vì hắn, cũng vì tham vọng của bản thân nữa, nàng phản bội người thân, phụ bạc phu quân trước tình cảnh nước Cảnh Hòa thất thủ nàng nhẫn tâm rời bỏ phu quân mà đến bên cạnh hắn.
Thế nhưng nàng đã quên, Bách Nam Kiệt trời sinh đã mang cốt ma bản chất khát máu điên cuồng, nàng trưng mắt nhìn hắn ôm áp muội muội đích nữ của mình Đường Khuynh Yên.
Thì ra trước giờ hắn chỉ xem nàng là một công cụ tiêu khiển lợi dụng, một đứa con thứ thấp hèn như nàng không xứng ở bên cạnh hắn.
Hắn nói nàng ác độc, ha đúng là nàng ác đấy nhưng hắn có tư cách gì mà lên giọng trách tội nàng?
Hắn và nàng đều là loại người như nhau hai tay của hắn thậm chí còn dính nhiều máu tươi hơn nàng!
Hắn nói hắn yêu Đường Khuynh Yên, vì nàng ta là một nữ tử ngây thơ, lương thiện, ấm áp, nhờ có nàng ta mà hắn mới biết yêu là gì biết chiếm hữu điên loạn là gì. Ha ha, nàng cảm thấy nực cười loại người như hắn mà cũng xứng đáng được yêu hay sao, nàng biết Đường Khuynh Yên cũng yêu hắn ta nhưng tình yêu của hai bọn họ cũng giống như nàng và Bách Hiên Quân, yêu nhưng không tin tưởng đối phương.
Đường Ninh Sương nhếch môi cười khinh thường nàng khinh thường bản thân mình, cơ thể dần run lên nụ cười của nàng càng trở nên đau đớn.
Là nàng đã sai khi tham, tin sai người, cầu sai người, nàng sai rồi, nàng sai rồi, đến lúc nhận ra thì đã quá muộn màng.
Đường Ninh Sương nhìn gương mặt đầy máu, hai tay run rẩy mà sờ nơi máu đang rỉ ra của Bách Hiên Quân.
Phu quân khờ của nàng, bị nàng hại thảm mà đến cuối vẫn hi sinh thân mình chắn đao cho nàng.
Nàng nhẫn tâm nói lời tổn thương chàng như vậy, phụ chàng như vậy, mà sao chàng không oán không trách không giận?
Chàng quả thật là ngốc, đồ ngốc nhà chàng ta đâu xứng để chàng phải làm vậy.
Nàng chỉ thấy gương mặt đau khổ của chàng, chàng rơi nước mắt chàng khóc.
Bách Hiên Quân khi trưởng thành chỉ khóc 3 lần hết thảy 3 lần đều là vì nàng. Đường Ninh Sương cho dù có biến chất thế nào thì trong lòng Bách Hiên Quân nàng vẫn là thê tử mà chàng yêu nhất tôn trọng nhất.
Bách Hiên Quân yêu Đường Ninh Sương không cầu nàng hồi đáp chỉ mong mang lại cho nàng vui vẻ hạnh phúc, nhưng ông trời đúng là nghiệt ngã khiến nàng luôn phòng bị dù chàng cố gắng làm vì nàng như nàng vẫn không thể nàng tin tưởng chàng, có lẻ do chàng không đủ tốt không đủ...
Cho đến chút hơi thở cuối cùng chàng còn lo lắng cho nàng, thấy nàng rơi nước mắt chàng dùng tay vội lau đi.
Bách Hiên Quân mỉm cười ánh mắt vẫn ôn nhu dịu dàng như xưa, ngón tay chàng ấm áp chạm vào đôi mắt đang rỉ nước của Đường Ninh Sương nặng nề nói: " Nàng đừng khóc, Ninh Sương, tiểu Sương nhi của ta, ta sắp đi rồi nàng như vậy....ta không nỡ...."
" Ta xin lỗi....hức....ta sai rồi....ta quá tham lam quá ngu ngốc....là ta hại chàng...Hiên Quân không được chết ta...ta...không muốn chàng chết mà....hức...hức....ta hối hận không nhận ra sớm hơn....Hiên Quân "
" Đừng khóc....ngo.a.n...ta rất tiếc nuối vì không gặp nàng sớm hơn...nếu không....nàng cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ tổn thương...như...."
" Chàng đừng nói nữa...a...Hiên Quân...hức...chàng đừng bỏ ta....m"
" Xin lỗi....nế...u....c..có...kiếp sau ta sẽ..đến sớm bên nàng....yêu nàng...bả...o...v..ệ...nàng...."
" Aaaaaaaaa....đừng mà....chàng đừng bỏ ta.....hức hức phu quân...phu quân...."
Bách Hiên Quân trút hơi thở sau cùng trong vòng tay của nương tử mà mình yêu thương, chàng ra đi không oán hận như mây như gió rời khỏi nàng.
Đường Ninh Sương cảm thấy tim mình đau thắt lại, nàng hối hận rồi là nàng mù, nàng ngu ngốc, hèn mọn, ích kỷ. Nàng sai rồi...sai rồi...tại sao nàng lại không tin tưởng Bách Hiên Quân, lại nghi ngờ khinh thường cho rằng chàng không đủ khả năng bảo vệ cho mình.
Nàng quên mất kể từ ngày chàng xuất hiện chàng luôn ân cần, dịu dàng, ôn nhu, lo lắng yêu thương chăm sóc nàng bảo vệ nàng.
ĐƯỜNG NINH SƯƠNG MÀY KHÔNG ĐÁNG ĐƯỢC BÁCH HIÊN QUÂN YÊU THƯƠNG!
Là mày tự tay đẩy chàng xuống bờ tuyệt vọng, gạt đổ bao nhiêu chân tình yêu thương!
Ha mày đáng chết! Mày còn tư cách để sống sao còn tư cách để khóc hay sao?
Nước mắt nàng tuôn rơi không ngừng gương mặt thất thần ôm lấy xác Bách Hiên Quân mà cười nghệch ngoạc, nụ cười dần hóa thành những tiếng cười điên rồ.
" HA! HA! HA!HA HÀ! A! "
Trong mắt Bách Nam Kiệt toàn là vẻ khinh thường nhìn nàng điên loạn mà chau mày hắn thấy ồn ào.
Đột nhiên Đường Ninh Sương buông chàng ra, nàng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Bách Nam Kiệt, nàng chỉ tay thẳng mặt hắn nở một nụ cười chế giễu.
Nàng đanh thép nói nhấn giọng nói to từng câu chữ: " Bách Nam Kiệt! Ngươi thắng rồi! Ngươi ác lắm độc lắm! Đúng như ta biết! "
" NGƯƠI TƯỞNG MÌNH ĐÁNG THƯƠNG? KHÔNG NGƯƠI KHÔNG HỀ ĐÁNG THƯƠNG NGƯƠI SINH RA ĐÃ CÓ CỐT MA, NGƯƠI LÀ MỘT CON CON QUÁI VẬT "
" TA GHÊ TỞM NGƯƠI! TA HỐI HẬN VÌ ĐÃ THƯƠNG CẢM NGƯƠI. NGƯỜI NHƯ NGƯƠI KHÔNG ĐÁNG ĐỂ THƯƠNG XÓT "
" NGƯƠI VÀ ĐƯỜNG KHUYNH YÊN RẤT XỨNG ĐÔI, MỘT KẺ MÁU LẠNH VÔ TÌNH MỘT NGƯỜI LƯƠNG THIỆN GIẢ TẠO! PHẢI THẬT HẠNH PHÚC NHÉ! TA Ở DƯỚI ÂM TÀO MUỐN XEM HẠNH PHÚC CỦA NGƯƠI, NGƯƠI SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC NHƯ NÀO? "
" A HA HA HA HA "
Đường Ninh Sương cười xong nàng lấy cây dao giấu trong người ra, tay cầm chắc cây dao quay đầu đôi mắt của nàng ngấn lệ đau đớn nhìn thân xác lạnh tanh của phu quân lần cuối.
* BÁCH HIÊN QUÂN LÀ TA NỢ CHÀNG TA XIN LỖI NẾU CÓ KIẾP SAU TA SẼ KHÔNG NGU NGỐC NHƯ NÀY NỮA, TA BIẾT MÌNH KHÔNG CÓ TƯ CÁCH XIN CHÀNG THA THỨ NHƯNG MÀ TA THỰC SỰ HỐI HẬN RỒI, HẬN BẢN THÂN TA HẠN HẸP ÍCH KỶ HẠI CHÀNG HẠI MÌNH, CHÀNG ĐỢI TA TA ĐẾN BỒI CÙNG CHÀNG ĐÂY *
Cầm chắc cây dao lưỡi dao sắc bén kéo một đường rạch ngang cổ, huyết đỏ rơi tung tóe nhuộm đỏ y phục nền xanh lam của nàng, nhuốm đầy sàn gỗ lạnh tanh.
Đường Ninh Sương ngã khuỵu xuống mỉm cười chua xót hướng nhìn Bách Hiên Quân rồi dần mất đi ý thức, cuộc đời nàng tới đây là kết thúc đến lúc chết nàng mới nhìn rõ con tim của mình.
Đường Ninh Sương không nhận ra mình từ lâu đã yêu Bách Hiên Quân rồi chỉ là do lòng tham của nàng quá lớn, nàng bị sự ích kỷ ngu ngốc của bản thân che mờ đi lí trí.
Nàng luôn tự ti không dám tin tưởng một ai, kể cả Bách Nam Kiệt nàng chọn hắn cũng vì nhìn thấy hắn có sức mạnh và có quyền lực để nàng có thể dựa vào thôi. Hóa ra cũng có một người thật lòng với nàng, đó là phu quân của nàng Bách Hiên Quân chàng quá chói lóa vô thực đi khiến nàng không thể nàng chạm tới.
Thì ra nàng cũng biết yêu sao? Nhưng đáng tiếc nhận ra quá muộn màng, Bách Hiên Quân ta xin lỗi, tim ta đau lắm cảm giác của chàng nó đau đớn vậy à ta hiểu rồi...
...............................
Đường Ninh Sương mở mắt đứng dậy nhìn xung quanh một không gian hư ảo, dường như đây chẳng phải chốn trần gian nhìn giống như một không gian biệt lập.
Một luồng sáng lóe lên trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng, một thân nữ tử hồng y xuất hiện trước mắt nàng.
Dung nhan người này rất diễm lệ tựa như hoa bỉ ngạn trong sách tả vậy, làm Ninh Sương một chút ngẩn người ngơ ra.
Hồng Y nữ tử nhìn nàng rồi thoáng lắc đầu cười cười rồi cất giọng nói: " Dung nhan băng thanh ngọc khiết diễm lệ thế này thì đúng để hắn ta..... chỉ đáng tiếc oán niệm quá nhiều, vốn dĩ là một bông hoa sơn trà xinh đẹp lương thiện nhưng nay lại hóa thành một đóa bạch liên hoa....thật đáng tiếc..."
Đường Ninh Sương không hiểu ý nữ tử trước mặt: " Ngươi là ai? Đây là đâu tại sao ta chết rồi còn xuất hiện ở đây? "
" Ta? Ngươi có thể gọi ta Hồng Liên ta được người khác nhờ giúp ngươi cũng là do ngươi gọi ta đến "
" Hồng Liên ngươi nói người khác nhờ ngươi giúp ta là sao? Ta gọi ngươi? "
Đường Ninh Sương trong lòng tràn đầy nghi hoặc, tự dưng một nữ tử xuất hiện và cô ở đây.....người khác nhờ giúp là ai?
Hồng Liên hướng mắt lên không trung dùng tay đưa nhẹ qua ngay tức khắc xuất hiện những hình ảnh quen thuộc.
Đường Ninh Sương nhíu mày nhìn những gì diễn ra, đây chẳng phải là ký ức lúc nhỏ đến khi trưởng thành của nàng sao, cuộc đời của nàng và những người liên quan đều xuất hiện trong màn ảo ảnh này.
" Đây là...? "
Nàng xem từ đầu tới cuối, nàng mới nhận ra tất cả đều là một màn sắp đặt sẵn, thì ra thế giới nàng đang sống chủ là một thế giới giả tưởng được một người gọi là tác giả tạo ra. Thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến mà nàng Đường Ninh Sương chỉ là một vai phụ phản diện, Bách Nam Kiệt và Đường Khuynh Yên là nhân vật chính, còn Bách Hiên Quân lại là một nam xứng tội nghiệp.
Hóa ra là như thế, hóa ra là thế, cuộc đời nàng bị người khác sắp đặt thao túng trêu đùa ngay từ đầu. Nàng mãi chỉ là một nữ phụ ác độc, một người làm nền cho sự tỏa sáng lương thiện chính khí của nhân vật chính.
Đường Ninh Sương nhắm chặt đôi mắt đầu nhẹ lay mấy cái, tất cả đều là giả dối, nàng như muốn phát điên dựa vào đâu sắp đặt cuộc đời nàng như vậy, nàng là người có máu thịt và có cảm xúc không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết hổn tạp.
" Không cam tâm sao? Hận sao? "
Hồng Liên lên tiếng nói, Đường Ninh Sương mở mắt ra nhìn y nàng cố gắng bình tĩnh kìm chế cái sự điên loạn hận thù trong lòng, nhưng ánh mắt của nàng đã phản chủ Hồng Liên vừa nhìn đã biết nàng đang hận đang oán, không cam tâm trước số phận của chính mình.
" Đường Ninh Sương nếu được cho cơ hội làm lại ngươi có muốn nó không? "
Hồng Liên thẳng thừng hỏi, Ninh Sương nghe tới hai chỉ cơ hội nàng kích động giữ lấy hai cánh tay của Hồng Liên: " Ngươi nói cơ hội? Đó là thật ư? Ngươi sẽ giúp ta cho ta cơ hội làm lại? "
Hồng Liên rời khỏi bàn tay của Ninh Sương nhìn nàng một cách ẩn ý: " Ta sẽ giúp ngươi cho ngươi được một cơ hội trùng sinh nhưng mà đây là cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không thay đổi được kết cục của mình thì linh hồn của ngươi sẽ bị tan biến mãi mãi không có luân hồi "
" Được ta đồng ý, cho dù có bị tan biến mãi mãi không có luân hồi thì ta cũng chấp nhận, ta muốn trùng sinh ta nợ một người ta muốn gặp lại người ấy, dùng cả cuộc đời để bảo vệ người ấy "
Hồng Liên nhẹ cười: " Tốt ta sẽ cho ngươi một cơ hội "
" Bách Nam Kiệt là ma thần lại có hào quang của nhân vật chính, nếu ngươi muốn bảo vệ mình bảo vệ người thì ngươi phải có chuẩn bị, một người phàm như ngươi không đấu nổi hắn ta. "
" Ta biết nhưng ta trời sinh đã vô duyên với tu luyện không có căn cốt ta phải làm như thế nào đây? "
Hồng Liên hóa phép ra một bông hoa tam sắc, Đường Ninh Sương vừa nhìn cảm thấy nó bất phàm.
" Đây là Tam Phần Liên, nó có thể giúp ngươi tạo dựng căn cốt tu luyện "
" Tại sao cô lại giúp ta như vậy? "
" Gặp nhau cũng là duyên ta chỉ tiện làm việc tốt mà thôi, cầm lấy nhớ là khi trùng sinh lúc dùng nó sẽ chịu rất nhiều đau đớn giày vò "
Nàng nhận lấy cúi đầu thể hiện lòng biết ơn: " Đa tạ cô Hồng Liên, ta sẽ không bao giờ quên ân tình này đâu "
" Được rồi, ngươi nhắm mắt lại đi "
" Được!"
Đường Ninh Sương vừa nhắm mắt lại Hồng Liên lập tức sử dụng pháp thuật dịch chuyển thời không đưa Đường Ninh Sương trùng sinh.
Hồng Liên đứng nhìn đâu xa xăm rồi bổng thở ra một hơi.
" Bạch Triệt ta đã trả hết ân cho ngươi rồi đấy đừng để ta gặp lại đôi phu thê các ngươi nữa"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...