Jane mời tôi một cốc cà phê khác, tôi vồn vã nhận lấy, trong khi đó Peter chạy theo Ben với cái nĩa trên tay. Nửa tiếng sau, Maria gọi điện để báo với Peter là cô đang ở dưới nhà. Jane gọi Peter, anh đi ra, bế Ben trên tay, đặt nó xuống đất để đi tất cho nó trong khi thằng nhóc gào lên và vùng vẫy kịch liệt, vò nhàu bộ com lê bóng lộn của bố nó.
Jane làm thêm cho mình một lát bánh mì nướng.
- Ờ... chị không giúp một tay ư?
- Không, tôi không lại gần bọn trẻ khi bố mẹ chúng ở đó.
- Sáng nào cũng thế này à?
- Đi tất ấy hả? Phải đó, chúng thích để chân trần.
- Thế sau đó chuyện gì sẽ xảy ra?
- Chẳng có gì, thói quen cả ấy mà. Maria đưa Elie đến trường nó, đưa Carla đến văn phòng chị ấy. Giờ Maria sẽ đưa Ben đến một ngôi trường khác rồi đưa Peter đến văn phòng anh ấy.
- ... Còn chị?
- Tôi sẽ dọn dẹp phòng họ.
- Ồ, ra chị là người coi sóc căn nhà?
- Ôi không, chỉ phòng bọn trẻ thôi. Nancy mới là người dọn dẹp và nấu nướng.
- À... rồi sau đó?
- Buổi chiều chúng tôi đến trường đón bọn trẻ rồi đưa chúng đi công viên.
- À... Được rồi, tôi đi tắm đây.
Jane đứng dậy lấy cho tôi một chồng khăn tắm mềm mại, tôi bước vào phòng tắm của Carla.
Ồ, có mấy cái loa được gắn đâu đó, những bài lễ ca lại vang lên nghe rõ kỳ quặc sau khi dội vào lớp đá hoa cương lát khắp phòng tắm từ nền lên đến trần.
Một buồng tắm hoa sen nhiều tia rộng tận năm mét vuông đang tử tế chờ đón tôi, còn tôi thì đang thầm chuẩn bị trải qua một khoảnh khắc dễ chịu.
Hai mươi phút sau, người tôi vẫn khô cong và tôi bắt đầu thấy lạnh.
Tôi vặn tất cả các vòi nước, ấn vào tất cả các nút nhưng chẳng có lấy một giọt nước dù là nhỏ nhất rỏ ra.
Bực mình, tôi quấn người vào một chiếc khăn rồi vào phòng tắm của bọn trẻ. Tôi gặp Jane và kêu lên: “Tôi chẳng biết sử dụng thế nào cả!”, cô bèn đề nghị chỉ cho tôi cách nhưng tôi lịch sự từ chối.
Lúc tắm xong, tôi quay lại phòng khách mặc quần áo, khi tôi đi qua phòng làm việc, Jane gọi tôi. Tôi bước vào và thấy cô đang ngồi trước máy vi tính viết email.
- Bà Elena vừa gọi.
- Cảm ơn chị, tôi sẽ gọi lại cho bác ấy. Jane này, tôi nhớ ra là mình quên hỏi Carla chìa khóa dự phòng.
- Ở đây chẳng ai có chìa khóa đâu, cửa vào lúc nào cũng mở mà.
- Mở... Không mở hết chứ?
- Có chứ, có chứ! Chị sẽ thấy, chị chỉ cần quay nắm đấm là cửa sẽ mở ra. Khu nhà này là Fort Knox mà, chẳng phải lo gì khi an ninh tốt như thế nên mọi người không cần lỉnh kỉnh đồ đạc thêm làm gì.
Điện thoại đổ chuông, Jane trả lời rồi chuyển máy cho tôi gặp Justine.
- Triển lãm từ thiện thế nào?
- Thảm họa.
- Còn gã trai mà Laura muốn giới thiệu với cậu thì sao?
- Anh ta rất đẹp trai; và cậu đoán xem: cô ấy nhảy với anh ta suốt buổi tối. Lúc bế mạc cô ấy còn đến gặp tớ và hỏi xem tớ còn đợi gì mà không tới buôn chuyện với họ. Tớ bèn trả lời: “Để làm gì chứ? Cậu có chịu nhả anh ta lấy một phút nào đâu!” còn cô ấy thì trả lời: “Dĩ nhiên rồi, tớ giữ anh ấy cho cậu mà, để không ai có thể lại gần anh ấy.” Thế là tớ bảo cô ấy rằng cô ấy đã đạt được mục đích một cách trọn vẹn rồi đấy.
- Còn những gã đàn ông khác?
- Tớ đã thành công rực rỡ với một gã bám chặt lấy tớ suốt buổi tối. Tớ không hỏi tuổi gã nhưng cậu bình tĩnh nhé, gã đeo máy trợ thính đấy! Và cậu biết sao không? Suy cho cùng thì gã cũng tài ra phết bởi chẳng có mấy lão già thất thập cổ lai hy nào lại cả gan như vậy... Hôm nay cậu định làm gì?
- Tớ định đến bảo tàng Guggenheim xem triển lãm về Brazil, cũng cần phải tiêu khoản tiền Vincent đang kiếm được chứ.
- Tớ đã thấy mấy cái túi mua hàng của cậu, toàn là quà tặng Vincent chứ đâu! Cậu cẩn thận không lại biến mình thành đồ dại trai đấy, tớ thấy chuyện đó không ổn chút nào đâu.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ Justine ở phía xa:
- Sao, thế nào rồi?
- Chẳng thế nào cả! Mẹ nợ con hai trăm đô đấy!... Tớ phải làm việc đây, tớ chỉ muốn nhắn cậu là đừng làm gì vào ngày Chủ nhật nhé, tớ sẽ đưa cậu đi ăn bữa sáng muộn luôn với mấy cô bạn tớ. Ở nhà chị họ cậu thế nào?
- Ổn lắm. Cậu làm việc đi, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.
Cửa ra vào vừa mở, tôi nghe thấy giọng Maria:
- Cúc cu, tôi về rồi đây! Ai muốn uống cà phê nào?
- Tôi, tôi! Jane kêu lên rồi đứng dậy. Hẳn chị ấy mang bánh vòng về đấy, chị ra cùng tôi chứ?
- Tôi ghi lại nhé: giát lò xo Giấc Mơ Quyến Rũ bọc kín từng thanh, đặc chế cho tấm lưng nhạy cảm. Đệm thì tôi sẽ chuyển cho chị loại Dorsodynamic có lò xo hay Dorsolatex 100%?
- Anh tên gì?
- Bill.
- Rất hân hạnh, tôi là Elena. Bill này, anh toàn hỏi tôi những câu mà tôi chẳng biết trả lời ra sao. Vậy hãy để tôi hỏi anh xem nếu là anh thì anh sẽ lấy loại nào.
- Cả hai loại đệm này đều có vùng bảo vệ được đặt ngang vị trí thắt lưng khi nằm và mặt kép Đông-Hè làm từ len sinh học nguyên chất Microstop...
- Microstop ư?
- Bước tiến mới đấy ạ: loại len này được xử lý “đến nơi đến chốn”, nó bền hơn theo thời gian.
- Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì ngắt lời anh.
- Nhưng loại Dorsodynamic lò xo có tới sáu lớp mút tăng cường ở giữa cộng thêm một lớp mút tiện nghi để giúp tấm đệm chắc chắn hơn. Nó được bảo hành bảy năm và thực sự là rất êm.
- Thế thì tôi sẽ lấy loại này.
- Chị thích mẫu Tiện nghi bền, Siêu tiện nghi bền hay Siêu tiện nghi bền chống rệp?
- Bill, anh lại bắt đầu rồi!
- OK, OK. Chị lấy mẫu Siêu tiện nghi bền chống rệp nhé. Mặt Mùa Đông của mẫu này có 300g/m2 còn mặt Mùa Hè có 400g/m2 bông lót Hollofil Allerban: đây là một loại sợi chống dị ứng có chứa hoạt chất ngăn chặn sự sinh sản của vi khuẩn và nấm mốc.
- Ý anh là nấm mốc có xu hướng sinh sản trong các tấm đệm ấy hả?
- Chị không tưởng tượng được đâu!
Elena đưa mắt nhìn tôi, tôi không nhúc nhích khỏi chiếc ghế bành nơi tôi đã an vị từ lúc hiểu rằng việc mua giường mới đang dần biến thành một chiến tích thực sự.
Đây là một chiếc ghế bành xoay nên khi không ngừng cựa quậy trên đó tôi đã vô hình trung di chuyển nó và lùi lại. Tôi vừa quay năm vòng liên tiếp, lúc dừng lại, mắt tôi hoa lên, những hình ảnh kỳ quặc về đống giường phủ chăn tròn của bà tôi cứ chập chờn ẩn hiện.
- Cháu có nghe thấy không cháu yêu? Được rồi Bill, tôi nghe lời anh, tôi chẳng thích ý nghĩ nấm mốc sinh sôi nảy nở chút nào...
Gần một giờ đồng hồ sau bác Elena mới dứt được ra khỏi Bill vì bàn chuyện thay giường thì cũng phải bàn cả chuyện thay gối nằm và gối ôm nữa, tôi vội vàng kéo bác Elena ra.
- Bác lại đây, đã đến lúc uống cà phê và ăn bánh ngọt rồi.
- Vào giờ này thì khó mà tìm được taxi đi đến St Ambroes.
- Kệ St Ambroes đi, cháu chưa ăn trưa và đang đói muốn chết đây, bác cháu mình sẽ tìm được một quán nào đó trong góc phố.
- Nhưng cháu biết đấy, chỉ có St Ambroes mới...
- ...pha được món cà phê xứng với tên gọi này. Cháu biết chứ. Cháu còn được biết là cuối tháng này họ sẽ đóng cửa và dù sao thì bác cũng nên đến một quán trà mới bác ạ. Nên là bác đừng băn khoăn làm gì.
- Ariane, phải tôn trọng bác chứ!
Hai bác cháu tôi phá lên cười. Rồi bác Elena thở dài. Việc cái quán ưa thích của bác sắp đóng cửa khiến bác buồn ghê gớm.
Tôi thuyết phục được bác bước vào quán Nora, một nơi không có đèn nê ông và có đủ mọi thể loại bánh ngọt. Hai bác cháu chọn ba hay bốn loại gì đó để ăn thử cho biết và bác Elena ngồi xuống; đây là một cửa hàng tự phục vụ, tôi bảo bác đợi tôi trong lúc nhân viên quán chuẩn bị cà phê và đĩa cho chúng tôi.
Lúc tôi quay lại, bác Elena đang vừa rên rỉ vừa bắt đầu ăn chiếc bánh xốp thứ tám.
- Suy sụp một cách thiếu thoải mái...
- Suy cho cùng bác cũng phải công nhận là nó ngon đi...
- Ừ, nhưng kiểu chỗ này khiến bác trầm cảm, ai cũng vội vã, chẳng ai thưởng thức những gì mình đang ăn cả. Giờ thì đây là tất cả mọi thứ ta có thể tìm được trong thành phố này: những tiệm cà phê với ba cái bàn nhỏ xíu và những chiếc ghế thiếu tiện nghi; cùng một dãy ghế đẩu tại quầy bar ốp kính... Vì thế mà mọi người có thể nhìn ra ngoài và quên được chuyện họ chẳng có gì để nói với nhau. Thẳng thắn mà nói, cà phê ở những quán này thật khó mà nuốt trôi được...
- Lần tới bác sẽ thấy ngon hơn. Sao tối nay bác cháu mình không đến tiệm Elio ăn tối nhỉ?
- Ôi cháu yêu! Bác tin là đêm hôm trước bác đã mơ thấy món spaghetti có tỏi của họ... Có lẽ cả món bánh kem chanh nữa... Bác tự hỏi họ dùng loại máy pha cà phê nào...
- Cho cháu mượn di động của bác, cháu sẽ gọi Carla xem vợ chồng chị ấy có rảnh không, cháu muốn mời cả bác và anh chị ấy.
Carla rất vui, chị ấy sẽ gọi Peter để báo anh biết trước.
Năm phút sau, điện thoại di động của bác Elena đổ chuông, tôi thấy bác nhăn mặt trước khi nhấc máy.
- Carla gọi. Peter đồng ý đi ăn tối nhưng khi con bé gọi về nhà thì Jane và Marie nói là họ dự định đi xem phim từ trước nên sẽ không có ai trông bọn trẻ. Nó đề nghị mai hẵng đi ăn tối...
Rồi bác ăn thêm một chiếc bánh xốp khác.
- Bác phải thú nhận với cháu điều này: đôi khi bác tự hỏi không biết liệu nhà bên đó có biết thu xếp ổn thỏa hay không nữa...
- Ba mươi độ vào tháng Năm, năm nay mọi chuyện đều có thể xảy ra cả!
Justine lục lọi trong túi xách, lấy ra một cái dây buộc tóc rồi vẫn vừa tiếp tục đi bộ vừa cột tóc lại.
- Tớ còn dây buộc tóc đấy, cậu có muốn dùng không?
- Không, cảm ơn cậu, tớ chẳng bao giờ vén tóc lên cả, đấy là vì tai tớ.
- Chúng làm sao?
- Chúng cứ vểnh ra. Đúng ra là hơi vểnh thôi nhưng mẹ tớ làm tớ bị mặc cảm từ lúc tớ còn nhỏ. Tớ từng bị cấm dùng kẹp tóc, dã man vô cùng.
- Thật vớ vẩn! Tai cậu rất ổn mà, thậm chí còn chẳng vểnh chút xíu nào nữa! Chuyện này khiến tớ nghĩ đến mẹ tớ, lúc nào cũng chỉ trực bảo tớ là tớ còn nhỏ lắm. Tớ thấy bản thân mình rất dễ thương. Cậu biết sao không? Vì tớ cân đối.
- Cậu mới là người có lý! Được rồi, vậy còn bữa sáng muộn thì thế nào?
- Có Laura và cô bạn thân Nasreen của tớ, cô bạn thân nhất. Họ cũng mời cả Gina, trước đây chị ta cũng thuộc nhóm bọn tớ nhưng tớ ngừng gặp chị ta rồi. Chị ta quá ư phức tạp. Ghen tuông và ganh đua. Một sự kết hợp tồi tệ. Nhưng có lẽ chị ta sẽ khiến cậu thích thú. Chị ta vừa tròn bốn mươi tuổi nhưng chị ta lại bảo mình mới có ba mươi chín cộng thêm phí vận chuyển và gửi hàng.
- Cả nhóm đều độc thân à?
- Ừ. Nasreen hẹn hò với ai đó được một năm nay, anh ta mời cậu ấy đến nhà bố mẹ mình ăn tối, cậu ấy đã tới với một bó hoa rất đẹp. Bố mẹ anh ta cảm ơn cậu ấy rồi rời khỏi phòng. Một giờ sau, cậu ấy vẫn ngồi trong phòng khách với anh bạn trai còn bố mẹ anh ta thì không quay lại. Anh ta ra xem họ làm gì: họ đang ăn nốt bữa tối mà không thèm mời anh ta và Nasreen ăn cùng!
- Không phải chứ! Cậu ấy đã làm gì họ nào?
- Chẳng làm gì cả, đó là lần đầu tiên họ gặp cậu ấy! Chắc hẳn họ đánh giá cậu ấy không hợp với con trai họ. Còn anh con trai thì lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy thấy mình như bị làm nhục còn anh ta lại đề nghị gọi pizza về ăn. Cậu ấy đã chủ động cắt đứt quan hệ. Có quá nhiều kẻ bệnh hoạn được thả rông giữa phố phường New York... Chúng ta đến nơi rồi.
Trước mắt chúng tôi hiện lên nhà hàng Pastis, đó là một nơi hợp thời và bên ngoài có một hàng dài người đứng đợi, nhưng Justine chơi trò chen lấn, cô ấy quen người xếp chỗ ở đây nên chúng tôi có ngay chỗ ngồi mà không phải chờ đợi.
Pastis không khác gì một quán rượu nhỏ miền Nam nước Pháp, đó là một nơi rộng rãi và ồn ào đến khó tin. Rõ ràng quán này toàn khách quen đến để hẹn hò hoặc làm quen với nhau, trong những phút đầu, tôi bị cảnh hổ lốn nơi này chế ngự.
- Cậu nhìn gì thế? Justine hỏi.
- Toàn bộ hệ động vật này... Này cậu xem, ba cô tóc nâu vừa bước vào: nom họ cực kỳ chải chuốt nhưng lại cố tình tỏ ra mình rất cool. Song sự cố tình ấy chẳng phát huy tác dụng gì cả nên thành ra họ thật nực cười.
Justine phá lên cười.
- Cậu nên nói với họ lúc họ ngồi xuống, hẳn họ sẽ thích lắm.
Trước vẻ sửng sốt của tôi, cô ấy nói thêm:
- Nực cười nhất là nếu hai đứa mình không quen nhau, hẳn cậu sẽ nhìn tớ bước vào với họ và chắc chắn cũng nghĩ hệt như thế...
- Không đời nào, cậu chẳng có gì giống với họ cả!
Cô cười ngặt nghẽo hơn trước vẻ bối rối của tôi, khi ba cô gái bước đến bàn chúng tôi, cô ấy tỏ ra hết sức hớn hở.
- Ariane trứ danh đây rồi... Ít nhất cũng có một điều chắc chắn: hẳn cậu phải rất hài hước, Laura vừa nhìn tôi chăm chú vừa nói.
- Ngay cả tớ cũng từng nghe nói đến cậu! Gina thốt lên. Thế mà Justine đối xử trịch thượng với tớ lắm.
Nasreen khéo léo thay đổi chủ đề.
- Triển lãm từ thiện thế nào?
- Chẳng thế nào cả, Justine trả lời. Có quá nhiều con gái.
- Ơ, buồn cười thật, hôm qua tớ cũng đi dự một lễ hội và cũng nảy ra trong đầu suy nghĩ hệt như cậu: có quá nhiều con gái!
- Nếu cậu đến New York kiếm chồng, Gina bảo tôi, thì cần phải nói với cậu điều này ngay lập tức: chỉ uổng công mà thôi!
- Tớ có chồng rồi.
- Thế hả? Thế chồng cậu đâu?
- Ở Paris, anh ấy phải đi làm.
- Thế hả. Còn cậu, cậu có đi làm không?
- Có chứ, dĩ nhiên rồi.
- Ở đây có cả tá đàn ông làm đủ mọi cách để vợ họ ở nhà. Chị gái tớ lấy chồng năm hai mươi tư tuổi khi đã có trong tay tấm bằng kế toán chuyên ngành. Chồng chị ấy nằn nì để chị ấy sinh con ngay, đứa thứ nhất rồi đứa thứ hai, vài năm trôi qua mà chị ấy chẳng thể bắt đầu làm việc được. Giờ chị ấy đang xoay xở đủ cách để kiếm việc nhưng không nơi nào muốn nhận chị ấy vì chị ấy không có kinh nghiệm... Thực tế thì cậu có biết tư thế yêu thích của 80% các cặp vợ chồng không?
- Không.
- Tư thế loài chó. Nam ngồi và thở hổn hển còn nữ thì quay lưng lại với nam và ngồi im thin thít.
Mọi người cùng cười rộ lên, cả tôi cũng vậy, nhưng Justine nhìn tôi và môi cậu ấy khẽ lẩm bẩm: “Ghen tuông và ganh đua. Một sự kết hợp tồi tệ.”
- Cậu có nhớ hồi chị cậu đính hôn không, Nasreen lên tiếng, ai cũng bảo cưới một anh chàng Mạn Tây là việc làm liều lĩnh.
- Đúng thế, Gina trả lời, nhưng hồi ấy mọi người nói nửa thật nửa đùa, giờ thì họ nói vì đã biết rõ nguyên nhân.
- Các cậu nghiêm túc đấy chứ?
Tôi khó mà tin được những gì mình đang nghe thấy.
- Tuyệt đối nghiêm túc, Laura trả lời. Ở New York người ta thường nói rằng thà lấy một người nước ngoài còn hơn là lấy một gã sống bên kia Công viên Trung tâm.
- Tại sao? Ở Mạn Tây cũng có những tòa nhà như thế, những cửa hàng như thế và khi đi dạo có thể nói là ta cũng gặp những người hệt như thế.
- Có thể, nhưng tâm trạng lại rất khác nhau.
- Đúng vậy, Justine khẳng định, tớ thấy thời gian càng trôi qua thì sự khác biệt càng thể hiện rõ.
Không có thời gian để tìm hiểu vì chúng tôi bị phân tán bởi một tiếng ồn ào mà tôi ngay lập tức nhận ra. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Charlotte vừa bước vào. Cô ấy bước lại bàn chúng tôi và chào Justine, tôi khẽ giơ tay ra hiệu với cô ấy, cô ấy bảo tôi:
- Cậu đừng lo, tớ cũng vậy, cũng quên tên cậu rồi... Tớ đang tìm David, bọn tớ hẹn hò, tớ đến muộn, hẳn anh ấy đang ở đây...
- Anh ấy ngồi trong góc kia kìa, bên cái bàn tròn lớn ấy, Justine trả lời.
- Thế hả? Anh ấy ngồi với ai thế? Được rồi, tớ qua xem sao. Dù sao thì tớ cũng thích có người này người kia, tớ cố tình quên để chuông báo thức vì tớ sợ ngồi không với anh ấy sẽ buồn.
- Còn Max thì sao?
- Quên hắn đi. Hắn khiến tớ nhớ đến gã bạn trai cũ, kẻ đồng nhất sự cương cứng với một dạng tiến hóa ở loài người. Tớ đá hắn rồi. Hắn gọi tớ là con điếm, như thể đó là lời nhục mạ vậy... Thôi, hẹn gặp các cậu sau!
Cô ấy quay gót đi mất.
- Tớ không tin nổi các cậu lại có thể là bạn bè, Nasreen nói với Justine.
- Bọn tớ không phải bạn bè, cuộc vui nào cô ta chẳng có mặt, thế nên bọn tớ chạm trán nhau, vậy thôi. Nhân nói về bạn, tuần tới là sinh nhật Rachel đấy.
- Lại nữa rồi! Laura kêu lên.
- Lại nữa rồi là sao?
- Tớ không biết, tớ có cảm giác một số người tổ chức sinh nhật thường xuyên hơn những người khác.
- Đó là vì lần nào đến sinh nhật mình cậu ấy cũng tổ chức. Mà cậu ấy còn tổ chức “Tại Gia” nữa chứ.
- Lắm chuyện, Gina rên rẩm, nhà hàng rồi cộng thêm một món quà, lại một buổi tối cả trăm đô la nữa. Tớ thì đang rỗng túi...
- Cậu đang coi thường ai kia chứ, Nasreen nói, cậu thử nói xem mỗi lần đi xem bói của cậu tốn hết bao nhiêu?
- Chẳng có gì liên quan cả.
- Thì cứ nói đi.
- 175 đô.
- Đấy! Cậu có thể tiêu 175 đô để đi xem bói và tiêu chưa đến một nửa số đó cho một người bạn.
- Cậu cứ chỉ trích đi, cậu thì cần gì thầy bói, bà cậu đã có đủ loại nước thần rồi mà...
- Nước thần á?
Tôi gần như kêu lên.
- Cậu biết đấy, Nasreen bảo tôi, mấy cái phương thức bùa mê thuốc lú cổ xưa...
- Không, quả là tớ không biết.
- Chẳng hạn để làm cho một gã trai quay lại, người ta bảo phải thêm một ít nước tiểu vào cốc rượu của gã...
- Cái đó không hiệu nghiệm đâu, Laura cắt lời, tớ từng thử rồi. Nhưng bà tớ gợi ý nên nghiền một ít tóc, một mẩu móng tay và lông vùng kín. Tớ đã gọi cho Phil để rủ anh ta đi ăn tối, anh ta từ chối, nhưng đồng ý đi uống cà phê, bọn tớ hẹn nhau ngày mai.
Tôi phát hoảng, Nasreen và Gina lại hết sức phấn khích, tôi nghiêng sang phía Justine thì thào:
- Cậu ấy đang lảm nhảm gì thế, một kiểu thời Trung cổ à?
- Không, chỉ là một kiểu vùng Trung Đông thôi. Khả năng tạo ra điều Kỳ Diệu.
- Dù sao cậu cũng không làm mấy trò tương tự đấy chứ?
- Cậu điên hay sao vậy?
- Đúng như tớ nói: cậu chẳng có gì giống với họ cả.
Khi bữa sáng muộn kết thúc, Justine và tôi đi dạo với nhau, tôi đưa cậu ấy về nhà rồi cũng quyết định quay về. Lúc chia tay, tôi bảo cậu ấy: “Cậu phải biết điều này: khi nhìn cậu, tớ không thấy cậu thảm hại, và trên thực tế thì các bạn cậu lại càng không; nên tớ tự hỏi điều kỳ diệu nào giúp tớ thoát khỏi tình trạng độc thân. Vậy đấy.”
Chúng tôi ôm hôn nhau, tôi đi bộ đến góc phố, đúng lúc tôi dừng lại gọi taxi thì có ai đó nhẹ nhàng túm lấy cánh tay tôi.
Tôi quay lại, anh ta đứng đó, ngay trước mặt tôi.
Sáu năm đã trôi qua, nhưng anh ta không thay đổi; sáu năm đã trôi qua và đã có một lỗ hổng ngự trị trong tôi.
- Thomas...
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. May thay anh ta tiếp lời và giải đáp mọi câu hỏi tôi không hề đặt ra.
- Có một buổi triển lãm tranh của anh ở galery của Soho. Nó đang diễn ra suôn sẻ, anh có cả đống quan hệ mới nên giờ anh phải ở lại đây... Em đang đi nghỉ à?
- Vâng.
- Ở nhà bác em à?
- Vâng... Anh sống trong khu này à?
- Không, anh ở nhà một người bạn, phía trên kia, trên Lexington ấy.
- À...
Tôi nhìn anh ta. Hẳn anh ta có cả đống thứ cần nói còn tôi thì chẳng có gì để nói với anh ta cả. Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng nếu ngày nào đó chúng tôi gặp lại nhau, tôi sẽ chơi thật đẹp, sẽ đặt những câu hỏi liên quan đến sự nghiệp của anh ta, sẽ chứng tỏ rằng tôi đã vượt qua mối quan hệ thất bại ngày ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...