Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Trong nhà ăn học sinh, Trình Khả Lương đang nói với Mỹ Kỳ chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Nói đến biểu hiện chăm sóc của anh lúc ở bệnh viện, bốn phía của Mỹ Kỳ không ngừng tỏa ra bong bóng màu hồng nhạt, đợi cô nói đến việc ông nội của anh đột nhiên xuất hiện, vị hôn thê đột nhiên xuất hiện, và sự thật đột nhiên xuất hiện, bong bóng của Mỹ Kỳ trong nháy mắt đổi màu, trở nên có chút đất, có chút bụi.

"Mày nói, anh ta là người nối nghiệp Hoàn Anh?"

"Đúng vậy nha, vốn là còn muốn nói có phải là mình nghe lầm hay không, nhưng lên mạng điều tra, thật sự là anh không sai, đại biểu nhập học, đại biểu tốt nghiệp, chương trình thi đua, thi đấu thể dục, đều có bóng dáng của anh...... Internet tìm một cái, hình cũng không ít, sau đó, rốt cuộc tao biết tên của anh ta rồi, Hạ Thiên Tễ."

Nói không ra nguyên nhân gì, cô về nhà chính là vẫn tìm kiếm, vẫn xem websites.

Quả nhiên danh nhân không có gì là riêng tư, cô chỉ dùng tên tìm ra rất nhiều quá khứ, lúc này mới phát hiện cô cho rằng người quen lại là người xa lạ.


Mà vị hôn thê cô chưa biết, cô cũng tìm hiểu một chút.

Không phải học cùng một trường, vì vậy cô tìm xí nghiệp có quan hệ tương đối chặt chẽ với Hoàn Anh, phát hiện có mấy lần nhân viên của Hoàn Anh du lịch đều thuê du thuyền của "Lệ chí du luân", tìm một cái, bingo, vị hôn thê là hòn ngọc quý trên tay lệ chí du luân, tên là Trương Phù Giai.

Có tên rồi thì tìm thêm trên báo sẽ dễ dàng hơn nhiều, hai người là thanh mai trúc mã, nghe nói chờ Hạ Thiên Tễ lên tiếng chính thức tiếp nhận Hoàn Anh thì thuận tiện tuyên bố đính hôn, chính là song hỉ lâm môn.

Trương Phù Giai rất đẹp, điển hình lolita.

Mà vẻn vẹn không tới 24h trước, anh mới nói qua, Lolita không phải món ăn của anh.

Miệng đầy lời nói dối!

"Mày nói, tại sao có thể có người ngoại hạng như vậy?"

Mỹ Kỳ gật đầu.

"Thì ra căn bản là anh ta cũng không có mất trí nhớ, đơn thuần chỉ là...... Chỉ là muốn tìm một chỗ chờ đợi mà thôi."

"Nhưng mà nếu nghĩ theo hướng tốt, kỳ thật cũng sẽ không quá tệ nha." Mỹ Kỳ cố gắng an ủi bạn tốt của mình: “Vốn cho là nhặt được một chỗ cư ngụ nhỏ, không ngờ là bạch mã hoàng tử, con ngựa lại còn cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh, toàn thân không có tạp mao (lông hỗn tạp), kim yên ngọc đạp (yên ngựa bằng vàng, chỗ đạp chân bằng ngọc), giá trị liên thành...... Chỉ là dường như cũng vô dụng, anh ta có vị hôn thê......"


"Đúng vậy nha, lại là đại mỹ nữ."

"Rất đẹp sao?" 

"Đại khái vượt lên hoa khôi của trường chúng ta mười thân ngựa đẹp như thế."

Mỹ Kỳ à một tiếng. Như vậy mà nói, không phải là Khả Lương không có hy vọng rồi hay sao......

Có thể là bởi vì cô không phải là người trong cuộc, cho nên cô sẽ không cảm thấy giấu giếm thân phận nghiêm trọng đến mức nào, chuyện này nói ra rất quái lạ, nhưng mà chuyện lạ tất có nguyên nhân, khiến cô có chút nghĩ muốn nói giúp anh chàng mất trí nhớ một chút.

Chính bản thân Khả Lương không phát hiện, nhưng anh chàng mất trí nhớ xác thực thay đổi cô ấy không ít, cô ấy mềm mại hơn rất nhiều, không còn xem hạnh phúc hoặc tương lai là đề tài quan trọng để có thể thảo luận, cô ấy sẽ bắt đầu phác hoạ một cuộc sống mà cô ấy muốn —— những thứ này trước kia Trình Khả Lương sẽ không có.


Không ngờ kết quả lại làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc như vậy.

"Vậy hiện tại mày định làm như thế nào?"

"Không cần làm như thế nào nha, oán trách oán trách mà thôi, có cơ hội, tao sẽ đòi anh ta tiền thuê nhà và điện nước!"

Trình Khả Lương hung hăng cắm thìa vào cơm cà ri: “Mày nói, thế giới này là làm sao vậy? Ny Ny nói gạt tiểu Kiệt mình là người độc thân, khiến tiểu Kiệt vì cô ấy thần hồn điên đảo; anh chàng mất trí nhớ thì ra căn bản là không mất trí nhớ, có lẽ là nhìn tao có dáng vẻ dễ nói chuyện...... Thật ra thì bây giờ nhớ lại, ngày đầu tiên anh ta nói chuyện thái độ như là người bề trên, vừa mới bắt đầu có chút hung hăng, về sau đột nhiên thay đổi 180°, có lẽ là ngày đó tao chỉ nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết tốt hậu quả cho Bảo Thạch, cho nên không có chú ý tới."

Lúc đó chỉ cảm thấy không cần làm lớn chuyện là tốt rồi, căn bản không chú ý đến sự thay đổi trong giọng điệu của anh ta, nếu như lúc ấy cô cẩn thận một chút thì tốt rồi.

Bất quá bây giờ nói cái gì cũng đều vô dụng, tất cả "Lúc đó" cũng đã là quá khứ, cô không thể nào trở lại lúc ban đầu, cũng vô lực thay đổi, điều duy nhất có thể nói là may mắn chính là, hoàn hảo cô không có yêu anh, hoàn hảo cô chỉ là rung động một chút mà thôi...... Như vậy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui