Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Lan Khánh chạy đến gian miếu đổ lần đầu tiên gặp Tiểu Thất, len lén thăm dò bên trong. Hắn cho rằng hẳn có thể tìm thấy Tiểu Thất ở nơi này, bởi vì lần đầu tiên người kia xuất hiện cũng là ở đây.

Sợ người kia nghe thấy hắn phát ra tiếng động sẽ lại nhanh như chớp chạy đi, cùng hắn chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý?”, cho nên Lan Khánh động tác rất chậm rất nhẹ tiến đến gần, rồi sau đó mạnh mẽ nhảy vào trong miếu, muốn dạy cho cái kẻ dám trốn đến mức làm hắn sinh khí kia không cách nào lẩn nấp.

Chỉ tiếc, Lan Khánh nhảy vào cấp tốc nhìn quanh, vẫn là ngay cả nửa điểm bóng dáng đều không có.

“Rốt cuộc là trốn ở chỗ nào?” Lan Khánh cau mày, mơ hồ có chút dấu hiệu tức giận.

Hắn ở trong miếu đổ vắng vẻ quát to: “Tiểu Kê, nhanh đi ra, ngươi chơi đã lâu rồi, còn không bắt đầu làm việc sao? Nhanh đi ra, nếu không ta lại bắt rắn lấy mật ép ngươi ăn.”

Vẫn là không chút động tĩnh.

Lan Khánh hồ nghi chạy tới nơi duy nhất có thể ẩn thân- phía sau đại phật- trộm coi, không thấy người, sau đó nhảy xuống bàn thờ thăm dò phía dưới, lẩm bẩm: “cũng không có ở đây…”

Giữa lúc mi đầu Lan Khánh càng ngày càng nhăn sâu hơn, bên ngoài miếu đột nhiên truyền đến thanh âm già nua: “Tiểu Hắc đại nhân, không biết ngươi đang tìm cái gì?”

Thanh âm dừng lại, một đôi lão phu phụ đi vào trong miếu.

Phu phụ kia nhìn qua tuổi chừng bảy tám chục, lão tiên sinh mặc nho bào hắc sắc với hoa văn bạch ngân, lão thái thái mặc bạch y, lai váy thêu hắc kim tuyến. Hai người khuôn mặt nhăn nheo rũ rũ, lưng cũng còng còng không thẳng, nhưng dáng dấp đều là hòa ái dễ gần, vừa đến liền hướng Lan Khánh cười, nụ cười hiền lành lại ôn hòa giống như gia gia nãi nãi trông thấy đồ tôn.

Lan Khánh chân chất nói: “Ta đang tìm Trần Thất, hắn trốn đi, ta tìm không được.” Dứt lời, hắn lại căm giận bồi thêm một câu: “Dùng Triệu Tiểu Trư cũng tìm không được.”

Lão phụ nhân kia thuyết: “Hai người chúng ta giúp ngươi tìm có được không?”

Lan Khánh liếc nhìn lão phụ nhân tươi cười, lại trông thấy lão đầu nhi nhìn hắn có chút chờ đợi, lắc đầu. “Không, ta muốn tự bản thân tìm, hai người các ngươi già rồi, hơn nữa trông lại như vậy…”, tiếp theo, Lan Khánh làm tư thế khom khom còng lưng. “Ta mang các ngươi leo lên trèo xuống tìm Tiểu Thất, đánh rơi các ngươi, về cha ta sẽ mắng. Cha ta là Quy Nghĩa huyện huyện lệnh, hắn mắng người rất khủng khiếp.”

“Ngươi mang theo chúng ta sẽ làm chúng ta ngã, nhưng chúng ta mang theo ngươi sẽ không.” Lão đầu nhi nói.

Lan Khánh trừng mắt nhìn, sau đó hồ nghi ngắm hai người bọn họ, đột nhiên quát lớn: “Hai người các ngươi là ai? Đừng cho Tiểu Hắc đại nhân ta dễ lừa. Muốn ta cùng các ngươi đi, là muốn đi đâu? Ngay cả Tiểu Hắc đại nhân ta cũng không biết Trần Tiểu Kê ở nơi nào, các ngươi làm sao biết?”

Lan Khánh nói nhanh quá bị sặc nước miếng, đỏ mặt ho khan vài tiếng, sau lại chấn thanh: “Trên giang hồ gần đây xuất hiện cặp lão nhân một nam một nữ hợp lực mê hồn, có phải các ngươi không?”

Lan Khánh rút kiếm, nhắm thẳng hai người kia. “Các ngươi có phải muốn nhân lúc ta không chú ý, hạ mê dược cướp sạch tài vật trên người ta? Hừ, dám đi lừa gạt ở cả Quy Nghĩa huyện, xem ta bắt hai người các ngươi trở về cho cha ta đánh bản tử.”


Lan Khánh cởi dây thừng bên hông, tiến lên bắt người, nhưng hai lão nhân chỉ tươi cười trông hắn, thậm chí còn chủ động vươn tay để hắn trói.

“Ai?” Lan Khánh nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hai lão nhân, sau đó hảo tâm nhắc nhở bọn họ: “Ta muốn trói các ngươi, các ngươi hẳn là phải mau mau đào thoát, tại sao còn đứng ở đây để ta trói?”

Lão phụ nhân từ ái trông Lan Khánh. “Lời Tiểu Hắc đại nhân đối với phu phụ chúng ta mà nói đều là thánh chỉ, chúng ta chỉ biết một lòng vâng theo không phản kháng. Nếu ngươi muốn trói chúng ta về, vậy trói đi!”

Lan Khánh nghĩ thầm, hai người này quả thật kỳ quái. Nhưng quay đầu lại suy tính một chút, bọn họ nói có thể dẫn hắn đi tìm Tiểu Thất…

Lan Khánh đột nhiên thu hồi sợi dây, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Hai người các ngươi tên gọi là gì? Lai lịch thế nào? Các ngươi nói có thể mang ta tìm Tiểu Thất, có thật không?”

Hai người kia vẫn cười như vậy, mang theo một điểm tôn kính, lại một điểm sủng ái của trưởng bối đối với nhi tôn, nói rằng: “Ô Y Giáo Hắc bạch song tiên, Lý Tán Tiên, Đan Diêu Tiên, thuần túy là vì ngưỡng mộ thanh danh Tiểu Hắc đại nhân mà đến, có thể cùng đại nhân san sẻ phiền muộn chính là may mắn của chúng ta, hoàn toàn không có ý khác, thỉnh Tiểu Hắc đại nhân yên tâm.”

“Ô Y Giáo? Hắc bạch song tiên?” Lan Khánh ngẩng đầu nhìn nóc miếu, lại trộm coi mạng nhện bên tường. “…Chưa từng nghe qua.”

Lão phu thê hai người nhìn nhau cười.

Lão phụ nhân nói: “Hai ta vốn là Ô Y Bát tiên dưới trướng tiền ma giáo giáo chủ Lan Khánh, nhưng sau vì chán ghét đả đả sát sát, tuổi tác lại cao, cho nên thoái ẩn sơn lâm nhiều năm. Tiểu Hắc đại nhân chưa từng nghe qua chúng ta là lẽ đương nhiên.”

“A!” Lan Khánh làm biểu tình “thì ra là thế” cho bọn họ xem.

***

Tiểu Thất dậy sớm, trước hết xử lý sự tình Phù Hoa Cung do quản sự các nơi báo cáo, tới trưa thì tới Tô Tuyết Lâu, nghe tú bà cằn nhằn liên miên vấn đề làm ăn trong lâu mấy ngày hắn không ở, cô nương nào hoàn lương, cô nương nào mới tới.

Tô Tuyết Lâu ban đầu do trợ thủ đắc lực Lâm Ương của Yến Phù Hoa nắm quyền buôn bán. Lâm Ương mặc dù có khả năng nhưng không phải người tốt. Người này buôn da bán thịt còn chưa nhắc đến, đã có việc hắn bóc lột tiền bán thân của các cô nương, một khi có cô nương không chịu theo, hắn liền dùng cực hình tàn khốc “ân cần hỏi thăm”, cay nghiệt vô cùng.

Khi đó Tiểu Thất mới xuất môn, còn mang tính tình thiếu niên cũng sẽ không biết suy tính, ở Tô Tuyết Lâu nhìn thấy Lâm Ương không những ép dân lành làm kỹ nữ lại còn gian dâm nữ tử, trong tâm một cỗ hỏa nhiệt liền xông lên. Chờ  đến khi thanh tỉnh, Lâm Ương đã chết dưới tay hắn.

Sau hắn bị Phù Hoa Cung truy đuổi. Lúc Yến Phù Hoa bắt được đang định cho tiểu mệnh của hắn đứt đoạn, rốt cuộc may mắn để Yến Phù Hoa trông thấy ô mộc lệnh trên người hắn, nàng mới biết được hai người bọn họ nguyên lai đều từ Thần Tiên Cốc ra.

Tuy rằng Lâm Ương làm nhiều việc ác, nhưng nói thế nào cũng là tướng lĩnh tâm phúc của Yến Phù Hoa, cuối cùng nàng ra điều kiện bắt Bách Lý Thất hắn bán mạng cho Phù Hoa Cung mới miễn chết cho. Tiểu Thất đương nhiên là đáp ứng rồi.

Cũng từ đó về sau, hắn liền dịch dung thành Lâm Ương, gánh lấy vị trí phó cung chủ Phù Hoa Cung, đồng thời nắm giữ thanh lâu “Tô Tuyết Lâu” nổi danh nhất phía Nam này. Chuỗi ngày cực khổ dài đằng đẵng của hắn bắt đầu.


Tiểu Thất cảm thấy mình chẳng phải người tốt gì, cũng không có quá nhiều tâm tư tốt, sau khi ăn vài lần thua thiệt, hắn liền có một bộ nguyên tắc xử sự làm người, đó chính là: “Họa không thể tùy tiện xông bừa, người không thể tùy tiện giết, phải bo bo giữ mình, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình hình tả hữu.”

Mặt khác còn có: “Xuất đầu giúp người, đó là ngu ngốc.”

Đại thể mới chỉ làm tốt chuyện thuộc bổn phận, nhưng khi có thể nghỉ ngơi đã là lúc hoa đăng vừa sáng.

Tiểu Thất tắm rửa xong, mặc một chút tiết y mỏng manh rồi ngồi ở trong sương phòng sương khói lượn lờ, trên bàn bày một vài trang giấy, văn phòng tứ bảo tề tụ. Hắn mài mực, tay nâng bút, cổ tay hạ xuống lại bỗng nhiên đình dừng, chính là không biết nên hạ bút thế nào.

Rời khỏi Quy Nghĩa huyện đã vài ngày, người trong nha môn đại khái đã phát giác không thấy hắn.

Trên người hắn vẫn còn đeo theo kỳ hạn ba năm lao dịch Thi Vấn phán, nhưng kỳ thực đại gia hắn cũng không cảm thấy có gì trọng yếu. Hắn dường như để ý đến việc bản thân còn chưa kịp nói rõ cho những người đó đã đột nhiên đi như thế này hơn. Thi Vấn, Nam Hương cùng Kim Trung Báo Quốc có hay không cho là hắn xảy ra chuyện rồi tìm kiếm chung quanh.

Mà Lan Khánh… Lan Khánh phát hiện không thấy hắn, cũng không biết có hay không… có hay không quải niệm…

Suy nghĩ một chút, Tiểu Thất bỗng dưng “xùy” một tiếng tự giễu mình.

Người nọ từ trước tới nay ghét nhất có người lẽo đẽo theo sau mông. Lúc này hắn ly khai, Lan Khánh mỗi ngày tuần thành bắt kẻ trộm, vui sướng bắt gà vịt khỉ gấu trâu thỏ, như thế nào sẽ nhớ mong hắn…

Huống chi không có hắn, Lan Khánh vẫn còn Kim Trung Báo Quốc theo hầu. Quy Nghĩa huyện nha môn lượng người nói nhiều không nhiều nói ít chẳng ít, nghĩ ngang nghĩ dọc, thực sự là thiếu hắn cũng không sứt mẻ gì.

Chỉ là… Tiểu Thất tổng cảm thấy lương tâm áy náy, không nói một tiếng bỏ đi hình như không tốt… Nhưng trước hắn đích xác cũng dự định chờ Tiểu Lan Hoa án xong xuôi liền ly khai… Phong thư của tứ sư tỷ, bất quá làm hắn chạy về trước thời gian hạn định mà thôi…

“Ai… Này thật sự là…Chẳng qua viết vài câu báo tình hình thôi, có khó như vậy không?” Tiểu Thất trách móc bản thân một tiếng, sau đó nâng cổ tay múa bút vội viết một đống trên mảnh giấy sẽ gửi cho Lan Khánh.

Bởi vì lo lắng Lan Khánh đầu óc có lúc không linh quang, cho nên Tiểu Thất cũng không tỉa tót từng chữ một mà chuyên chọn mấy từ ngữ đơn giản để dùng.

Tiểu Thất văn chương dạt dào, thần tình chuyên chú phi thường, một chút cũng không chú ý ngoài cửa có người đi vào, rón ra rón rét tiếp cận hắn.

Chờ cho hắn thở ra một hơi nghỉ bút ngừng viết, đột nhiên một cánh tay trắng nộn trơn láng từ phía sau thăm dò, chộp lấy tờ vạn ngôn thư, mở miệng lẩm nhẩm:

“Tiểu Hắc như ngộ:


Nhân Tiểu Lan Hoa án đã công đức viên mãn, việc nên làm cũng đã hoàn thành, ta đã trở về nhà, thỉnh chớ nhớ mong. Ta không ở bên người, ngươi nhớ kỹ tự bảo trọng thân thể, trời nóng đừng mặc nhiều y sam, sớm tối lành lạnh phải mặc thêm y phục, mỗi ngày nhớ ăn sáng trước rồi hẵng xuất môn, như thế mới tốt.

Nếu chịu không nổi cơn thèm mà lên núi săn thịt thú, nhớ kỹ phải nướng chín rồi mới ăn, bằng không sẽ dễ hư bụng. Ta không phải nói ngươi khí hư thể nhược khó chịu được thức ăn sống, chỉ là sống nguội ăn nhiều cũng không có ích lợi, mong ngươi bảo trọng thân thể, Tiểu Hắc đại nhân thân thể thiên kim mạnh khỏe chính là phúc của bách tính Quy Nghĩa huyện…”.

Tiểu Khuyết còn chưa niệm xong, Tiểu Thất liền một tay bắt lấy tờ giấy trở về, khẩn trương vò nắn sau đó lập tức dùng chân khí gắng sức tán thành từng mảnh hoa tuyết phi điệu.

“A?” Tiểu Khuyết nhảy lên gào hét: “A Ương, ngươi làm cái gì, ta còn chưa xem hết.”

“Nhìn làm gì, không có gì hay hết!” Thư cho Lan Khánh bị Tiểu Khuyết đọc ra, nguyên bản lúc viết chưa phát giác thế nào, khi nãy vừa nghe, Tiểu Thất không tự chủ được đỏ mặt.

Thật sự mất mặt! Tiểu Thất nghĩ như vậy.

“Tiểu Hắc là ai a?” Tiểu Khuyết thần tình khờ dại hỏi: “Ngươi đối với hắn dặn dò nhiều như vậy, giống y hệt một đống lời mẹ nói trước khi ta xuất môn. Hắn cùng ngươi cảm tình tốt lắm hả? Vì sao ta chưa từng nghe ngươi nói tên hắn?”

Tiểu Thất khụ khan, chả nhẽ lại bảo hắn thập phần coi trọng người ta, nhưng người ta hình như không xem hắn nặng lắm, vậy hảo xấu hổ, đành phán: “Chuyện của đại nhân, tiểu hài tử đừng quản.”

“Cái gì tiểu hài tử?” Tiểu Khuyết nhảy dựng lên, tức giận kêu: “Ta năm nay mười tám, sớm đã trưởng thành a.”

Tiểu thang viên (bánh trôi tàu) đến lúc khởi phát tính tình thật đúng y như tiểu lão hổ, Tiểu Thất vỗ vỗ khuôn mặt còn mang chút hài tử mượt mà. “Hảo hảo hảo, Tiểu Khuyết của chúng ta đã trưởng thành.”

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta Tiểu Hắc là ai? Các ngươi quen biết đã lâu rồi phải không?” Tiểu Khuyết hỏi: “Vì sao hắn gọi Tiểu Hắc, cái tên kỳ quái!”

“Ách… Tiểu Hắc là bằng hữu của ta… Quen biết… tính là đã nhiều năm đi… Về phần tại sao gọi Tiểu Hắc, ách… vậy ngươi đi hỏi cha hắn a…”

Tiểu Thất dừng một chút, nhớ đến dáng dấp Lan Khánh mặc Quy Nghĩa huyện bộ khoái y phục, nghểnh đầu tuần thành, không khỏi khóe miệng hơi câu dẫn.

Lần này, việc hắn gặt hái được xem như là minh bạch Lan Khánh là dạng người gì.

Nhớ tới người kia vừa điên điên lại có chút ngây ngốc, khiến khóe miệng Tiểu Thất giương lên thở dài.

Nếu như năm đó không phát sinh sự tình như vậy, Lan Khánh không bị giam cầm trong cung, thì ngay từ đầu Tiểu Hắc đại nhân của Quy Nghĩa huyện nha môn đã là dáng dấp tối lương thiện của người này.

***

Gần tối, Tiểu Thất đã đi vào giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Tiểu Khuyết đang cầm một mảnh giấy nhỏ ở đại sảnh hô thanh: “Vào đi!” Người ở ngoài lập tức đẩy cửa vào.

Người nọ là nha tấn của Phù Hoa Cung, vừa thấy Tiểu Khuyết liền vái chào: “Tiểu cung chủ, trong cung phát sinh đại sự, nhu thỉnh phó cung chủ cấp tốc trở về xem xét.”


Tiểu Khuyết nâng bút, trên mặt còn có dấu vết vài vệt mực, hắn nhíu nhíu mày, học dáng điệu trò chuyện của Tố Hành cùng Tử Vấn hôm qua khi mình tìm đến, nói: “A Ương gần đây bôn ba không ngừng, trở về lại phải xử lý sự tình Phù Hoa Cung cùng Tô Tuyết Lâu, hắn mệt chết được, ngươi đừng làm ồn, có chuyện gì ta về được rồi.”

“Chỉ là, tiểu cung chủ, cung chủ nói bất cứ chuyện gì đều phải là phó cung chủ tự mình giải quyết…” A hoàn có chút bối rối.

Tiểu Khuyết vẫn còn muốn mở miệng, từ phía bình phong truyền lại một trận thanh âm có đôi chút khàn khàn.

“Được, ta dậy, muộn một chút sẽ trở về.”

Tiểu Thất khoác lên mình ngoại bào bằng lụa màu tím sẫm, mái tóc toán loạn được một sợi hồng tuyến tùy tiện cột ở trước ngực, trên mặt mang vẻ buồn ngủ biếng nhác lúc sơ tỉnh.

Diện mạo của hắn không phải kiểu lưu manh vô lại lúc ở Quy Nghĩa huyện mà là khuôn mặt anh tuấn đao tước gọn gàng tinh tế, khiến người nhìn không cách nào rời mắt.

Phù Hoa Cung phó cung chủ Lâm Ương, trời sinh chỉ có quân tử khí độ, tướng mạo tiêu sái, tuấn mỹ phi phàm, mặc dù lặn lội giang hồ nhưng không có dáng dấp hán tử giang hồ thô lỗ, mà một thân thư quyển quý khí, phảng phất khí chất đại gia công tử, khiến kẻ khác mê đắm.

A hoàn kia gặp tướng mạo Tiểu Thất, chính là bình thường dáng vẻ chỉnh tề đã đủ tuấn tú, nay mang vẻ lười nhác không xương như vậy lại tăng thêm một phen phong tình.

A Hoàn vừa thấy, khuôn mặt liền đỏ lựng, cả người ngây ra.

Tiểu Khuyết cảm thấy kỳ quái, liền nhảy đến trước mặt nàng ta hua hua tay: “Này, sao ngươi cứ nhìn nhìn không chớp mắt vậy ?

A hoàn kia giật mình tỉnh lại, che khuôn mặt hâm hấp nóng lắp bắp: “Vậy vậy vậy… Vậy nô tỳ hồi Phù Phù Phù Phù…Phù Hoa cung trước.”

“Chờ chút!” Tiểu Thất ngáp dài. “Ngươi còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì.”

A hoàn kia lắp bắp: “Có có có… có người xuất ra Bích Ly Châu cầu kiến cung chủ…”

Tiểu Thất vừa nghe, toàn bộ cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tán. “Lập tức phái người gọi cung chủ trở về, việc này ta cũng không thể tác chủ, phải nàng mới được.”

A hoàn vội vã lên tiếng: “Vâng!” Sau đó nhanh như chớp chạy mất. Động tác kia cực kỳ nhanh khiến Tiểu Thất cùng Tiểu Khuyết càng chẳng hiểu gì.

“Nàng đây là làm sao?” Tiểu Khuyết trông Tiểu Thất, cắn cắn cán bút.

“Không biết.” Tiểu Thất cũng gượng mở miệng.

Sau cùng, một trận gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, thổi trúng khiến Tiểu Thất hắt hơi một cái.

Hắn cúi đầu nhìn, a, vạt áo khai mở, lộ ra hai điểm tiểu hoa trước ngực. Sách, thảo nào từ lúc tỉnh lại đã thấy có chút lành lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui