Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Bởi vì trước lao phòng bị hỏa hoạn, phụ cận nơi Dậu Vô Ngân ngụ ở gần như cháy sạch, vài tên ngục tốt đem Dậu Vô Ngân từ sau song gỗ đi ra, rồi cầm vật liệu đi vào tu bổ. Dậu Vô Ngân được đưa tới cách vách phòng giam của Liễu Thành Phi.

Tù phạm bên cạnh Dậu Vô Ngân cũng được di chuyển phân tán đến những lao phòng khác còn có thể giam giữ.

“Chủ tử!” Liễu Thành Phi vừa thấy Dậu Vô Ngân liền cấp bách đứng lên rồi lại vội vàng quỳ xuống.

“A Phi, ngươi làm gì vậy?” Dậu Vô Ngân hỏi.

“A Phi không hoàn thành trọng trách cứu chủ tử khỏi chỗ này, liên lụy chủ tử phải chịu khổ, A Phi tội vạn lần đáng chết, thỉnh chủ tử trách phạt!”

Liễu Thành Phi vẻ mặt ảo não xót xa nhìn chủ tử hắn thần tình đen đúa bởi vết máu, mặc tù y rách nát, bộ dáng chịu đủ loại tra tấn.

Dậu Vô Ngân vươn tay qua song gỗ vỗ vai Liễu Thành Phi, sau đó khoanh chân ngồi xuống đối diện hắn. Liễu Thành Phi có chút kinh hỉ bởi vì chủ tử lại tự hạ thấp mình ngồi trước mặt hắn.

Dậu Vô Ngân ảm đạm cười: “Ngươi tới cứu, ta vạn phần cảm kích. Còn có tội gì?”

“Chủ tử…” Liễu Thành Phi cảm động.

Lúc nhỏ khi còn là một cô nhi, Liễu Thành Phi đã được đưa vào Vô Ngân Hiên, luôn bị hạ nhân khác khinh thường, sau có một ngày hắn phản kháng lại, thiếu chút nữa bị những kẻ đó đánh chết. Chủ tử đi qua không những cứu giúp còn đem bọn hạ nhân trừng phạt một trận rồi đuổi khỏi Vô Ngân Hiên.

Chủ tử khen ngợi hắn có cốt khí liền điều hắn đến bên cạnh, cho hắn đọc sách, dạy hắn hết thảy đạo lý làm người. Trong lòng Liễu Thành Phi, chủ tử chính là bầu trời của hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để chủ tử xảy ra chuyện.

Lệ quang trong mắt Dậu Vô Ngân chợt lóe, sau lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

“Người của Quy Nghĩa huyện nha xem ra không bỏ qua cho ta. Để ngươi bị liên lụy, ta thật sự mắc nợ ngươi rồi.”

“Chủ tử ngàn vạn lần đừng nói như vậy!” Liễu Thành Phi vội vàng nói.

Dậu Vô Ngân thở dài: “Đều cũng đã phiền hà ngươi, vậy chuyện này liền nói với ngươi vậy. Năm đó ta vì điều đình phân tranh giữa Hoàng Sơn lão yêu cùng võ lâm quần hùng, một mình đến Hoàng Sơn cùng lão yêu đọ sức, ai ngờ không may trúng phải độc Mệnh Tại Đán Tịch của lão yêu.”

“Lão tổng quản vì cứu ta đã mấy lần thương lượng cùng Tang gia hy vọng mua được Hàn Địa Thiềm. Nhưng Tang gia coi Hàn Địa Thiềm là truyền gia chi bảo, vô luận thế nào cũng không chịu bán. Lão tổng quản không đành lòng để ta ly khai, trong một phút sai lầm (câu của nó là nhất niệm chi soa, nghĩ sai thì hỏng bét), hắn dẫn người nhân đêm tối lẻn vào Tang gia đoạt Hàn Địa Thiềm, không dự đoán được Tang gia thề sống thề chết kháng cự, dẫn tới bi kịch kia.”

“A Phi, ngươi vì ta làm những chuyện như vậy, ta thực cảm kích. Nhưng Dậu Vô Ngân ta vận số đã hết, đừng tiếp tục uổng tâm. Người không phải ta giết, nhưng hết thảy là do ta gây nên. Sau ngươi lại vì bảo trụ tính mạng ta mà giết quá nhiều người, như thế không đáng.”

“Chủ tử vì võ lâm nhân sĩ làm không biết bao nhiêu việc, A Phi vì chủ tử làm bất cứ chuyện gì đều đáng.” Liễu Thành Phi vội nói, nhưng lúc sau ý thức được thanh âm chính mình quá lớn, vội vàng quay đầu nhìn quanh.

Chung quanh cũng không có người, chỉ có một lão đầu nhi cách vài gian lao phòng đang quay lưng về phía bọn họ nghiêng người ngủ.

Liễu Thành Phi quay đầu lại, Dậu Vô Ngân bắt gặp ánh mắt liền biết hắn lo lắng cái gì, vì thế nói: “Ta thấy ngục tốt kể lão nhân kia già cả lãng tai, hơn nữa ở trong lao phòng cả ngày cũng chỉ ngủ mà thôi. Khoảng cách xa như vậy, cho dù hắn tỉnh cũng không nghe được chúng ta nói chuyện. Ngươi yên tâm!”


Liễu Thành Phi gật đầu liền nhỏ giọng nói: “Chủ tử yên lòng, huyết án Tang gia năm đó cũng không phải ngài làm mà do lão tổng quản gây ra, Chu Vu Thái Hàm Lâm mấy người cũng đều do ta giết, không có quan hệ đến ngài. Lão tổng quản đã chết, bọn chúng không thể bắt được. Nay nếu muốn tìm người định tội, người đó cũng là ta, không phải chủ tử ngài. Chuyện ngài cần làm còn rất nhiều, nhất thiết không thể bởi vì Quy Nghĩa huyện này mà tánh mạng bị cắt đứt.”

“Ta cũng không tin Quy Nghĩa huyện là nơi đầm rồng hang hổ, có thể vây khốn chủ tử. Cho dù phải dốc hết tất cả, A Phi cũng nhất định cứu chủ tử ra. Nếu thật sự không được, cái mệnh này liền cho bọn hắn. Đám người kia bất quá chỉ đòi hỏi một cái công đạo bàn giao cho trên dưới, chỉ cần A Phi gánh vác hết thảy, chủ tử tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

“A Phi… Ngươi sao lại khổ như vậy…?” Dậu Vô Ngân hít một hơi thật sâu.

“Đây đều là việc A Phi nên làm.” Liễu Thành Phi hướng Dậu Vô Ngân khẳng định, trên mặt hiện rõ quyết tâm thấy chết không sờn.

Ở trên giang hồ, chủ tử của hắn hết sức quan trọng, môn phái khắp nơi nếu có chút ân oán gút mắt đều cần chủ tử điều đình. Ba chữ Dậu Vô Ngân kia ở trong võ lâm phân lượng không nhỏ, mà chủ tử Dậu Vô Ngân tuy là thương nhân nhưng cũng là thương nhân được người người nhất mực tôn kính.

Dậu Vô Ngân cùng Liễu Thành Phi còn nói một hồi lâu, nội dung đều là chủ tử kia đối với hạ nhân tốt thế nào, còn hạ nhân cũng nguyện tận trung báo đáp chủ ân.

Không bao lâu sau, lối vào lao phòng thình lình truyền đến một trận heo kêu, lao đầu ở bên ngoài la ó: “Ai nha, ai nha, Tiểu Đầu Nhi, ngươi không có lệnh bài sao lại chạy tới nơi này?”

Tiếp theo thanh âm Lan Khánh vang lên: “Chắn đường! Tránh ra! Tránh ra!”

“Ai nha, Tiểu Đầu Nhi, không được vào!”

“Hầu hầu hầu…” Tiểu Trư kêu.

“Ầm” Tiếng trọng vật va chạm vọng lại, sau đó tuyệt không nghe thấy nửa điểm thanh hưởng.

Lan Khánh dắt Tiểu Trư từ hành lang âm u đi tới. Tiểu Trư ở đằng trước hắn ngửi qua ngửi lại, từng bước tiếp cận lao phòng của lão nhân, sau đó heo con đứng ở trước song gỗ hầu hầu hai tiếng.

Nhãn tình Lan Khánh sáng lên, tay vừa nhấc lên ngân quang chợt lóe, xiềng xích trước song gỗ liền rơi xuống. Tiếp theo, Lan Khánh xông vào, đá lão nhân đang làm bộ đưa lưng về phía một người một heo ngủ mấy cái.

Nhưng mà lão nhân không có phản ứng, Lan Khánh lại ngồi xổm xuống, lấy tay chọc chọc lưng người nọ, hô lớn: “Này, gà a, ngươi đang  đùa cái gì, có phải đang chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý” không?”

Tiếp theo liền tự mình khanh khách cười.

Tiểu Thất dịch dung thành lão đầu tù phạm nhẹ nhàng ngẩng đầu cau mày, vươn ngón tay thủ thế “chớ có lên tiếng” với Lan Khánh. “Xuỵt xuỵt xuỵt…”

“Xuỵt cái gì?” Lan Khánh hỏi.

Tiểu Thất thấp giọng nói: “Đang giúp đỡ Nam tiên sinh. Ngươi sao biết ta ở trong này?”

Lan Khánh vừa nghe, nhãn tình lại phát sáng, ôm Tiểu Trư nằm xuống bên người Tiểu Thất. Bị kẹp ở giữa Lan Khánh cùng Tiểu Thất, Tiểu Trư không thoải mái giật giật, hầu hầu vài tiếng, Lan Khánh vỗ đầu Tiểu Trư rồi lấy từ trong lồng ngực một cái chân gà cho nó, heo con lúc này mới yên lặng.


Lan Khánh nheo mắt cười nói: “Bởi vì ta muốn tìm ngươi, chỉ là tìm hoài không thấy. Tiểu Trư nói nó có thể giúp ta tìm, cho nên ta đem tiết khố của ngươi cho nó ngửi, nó sẽ ngửi ra ngươi.” Trong lúc nói, vẻ mặt kia đắc ý phi thường.

Tiểu Thất nghe thấy sắc mặt tối sầm. “Nó có thể nói chuyện với ngươi,vậy cực tốt a!”

“Tiên sinh bảo ngươi làm gì?” Lan Khánh tò mò dựa đầu vào Tiểu Thất.

Tiểu Thất vội vàng lui đầu ra sau, giữ một khoảng cách với Lan Khánh. Hắn liếc nhìn Dậu Vô Ngân cùng Liễu Thành Phi đột nhiên an tĩnh, thở dài nói: “Đến thám thính địch tình, nhưng hiện nay địch nhân vì ngươi ồn ào nên không thật bụng nói nữa.”

Lan Khánh trừng mắt nhìn, tiếp theo kéo đầu Tiểu Thất trở lại, cố gắng thu nhỏ âm giọng nói: “Vậy ta nói chuyện nhỏ thôi, ngươi tiếp tục thám thính đi!”

Tiểu Thất vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng bộ dạng Lan Khánh khờ dại như vậy khiến hắn như thế nào cũng giận không nổi. Hắn đành thuyết: “Địch nhân đã hưu binh chuẩn bị ngủ, đại gia ta cũng chuẩn bị ngủ, ngươi ôm Tiểu Trư về phòng ngủ đi, đừng ầm ĩ!”

Tiểu Thất nói xong, nhưng Lan Khánh vẫn không có rời đi.

Thấy Tiểu Thất nhắm mắt, Lan Khánh dùng ngón trỏ chọc chọc con mắt Tiểu Thất, hy vọng có thể chọc cho người tỉnh.

“Này, gà a, chớ ngủ!”

Không ngờ lực đạo quá lớn, mới chọc một chút, Tiểu Thất đã bắt lấy tay Lan Khánh, thấp giọng phẫn nộ nói: “Ngươi muốn chọc mù mắt ta sao? Lão ngài cũng nhẹ tay chút đi!”

Thấy Tiểu Thất tức giận, con ngươi mở rộng, Lan Khánh chẳng những không động giận, ngược lại còn cười toe.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh tươi cười đến ngơ ngẩn. Người này ở bất cứ đâu, trong bất cứ dung mạo nào, những lúc hai khóe môi hơi hơi cong lên đều luôn mị hoặc động lòng người như vậy.

Tiểu Thất ngây ngốc một lúc, sau đó khò khè hút nước miếng trở lại, hung tợn nói: “Người còn sống chính là phải ngủ, không ngủ sẽ thành người chết.”

“Trước sao không thấy ngươi?” Lan Khánh hỏi. “Ta rất nhiều ngày đều tìm không thấy ngươi.” Thanh âm có chút chỉ trích.

“Ách… Này… Cái kia…” Tiểu Thất nhẹ dời ánh mắt đi, nhìn lên trên lại nhìn vách tường.

“Là Nam tiên sinh phái ngươi tới nơi này ngủ để tra xét địch tình hả?” Lan Khánh hỏi.

“Ân… A” Tiểu Thất gãi đầu gãi cằm.

“Nam tiên sinh không phải phái ngươi đi theo ta, giúp ta chiếu cố Tiểu Trư cùng bắt phạm nhân sao? Nhưng ngươi mấy ngày nay mất hút, ta vừa muốn lưu heo vừa muốn bắt tặc, lại chỉ có hai tay, Tiểu Trư cũng không biết đưa ai dắt.” Lan Khánh oán giận.


“…” Tiểu Thất nhớ tới hôm nay nhìn thấy màn này trên đường, vội vàng nói: “Ngươi có thể giao cho mấy người bán đồ ăn bán thịt rong bên đường chiếu cố Tiểu Trư.”

“Không được, một lần còn có thể, nhưng tuyệt không có lần hai, gần đây Tiểu Trư càng ngày càng dài càng ngày càng lớn…” Nói xong đổi lại là Lan Khánh sụt sịt hút nước miếng. “Nếu nhờ người khác, không cẩn thận để bị ăn mất thì phải làm thế nào?”

Tiểu Thất lập tức nói: “Lý nào lại vậy. Ngươi không phải treo một khối “danh bài” trên cổ Tiểu Trư sao? Mọi người nhìn thấy mấy chữ trên đó sẽ không lớn gan đến mức dám cắn Tiểu Trư. Huống hồ hiện giờ toàn bộ nha môn, toàn bộ Quỹ Nghĩa huyện, có người nào không biết Triệu Tiểu Trư là heo tâm can bảo bối ngài dưỡng lớn để ăn. Kẻ nào không có mắt mới có lá gan ăn heo của ngài.”

“Nói cũng đúng.” Cảm thấy Tiểu Thất nói vạn phần có đạo lý, Lan Khánh liền vui vẻ cười.

Kết quả, thật tâm địch nhân mới chỉ nghe được một nửa, Tiểu Thất lại cùng Lan Khánh ở trong lao phòng nhỏ giọng nói chuyện tới vài canh giờ.

Thẳng đến lúc Tiểu Thất thật sự khó cưỡng lại sự câu dẫn của cơn buồn ngủ, cả người hắn mê man thiếp đi.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, vốn muốn chọc mắt, bất quá lại nhớ mới nãy Tiểu Thất đau đến nước mắt vòng quanh, vì thế mới giảm nhẹ lực đạo tựa như gãi ngứa quấy nhiễu hắn vài cái.

“Tiểu Kê, Tiểu Kê, gà a!” Lan Khánh nhỏ giọng gọi.

Tiểu Thất vẫn là mở to miệng ngủ, kêu thế nào cũng không đáp.

Ngón tay Lan Khánh dời đến trên môi Tiểu Thất, nhẹ nhàng điểm vài cái, sau đó thu hồi ngón tay nhìn nhìn, thì thào nói: “Mềm mềm!”, vươn đầu lưỡi liếm một chút, nghĩ: “Ngọt!”

Cuối cùng lại nhìn Tiểu Thất “bất tỉnh nhân sự”, dứt khoát buông ý niệm đánh thức người này, cùng hắn ngủ trên đống cỏ khô.

Mà Tiểu Trư ngay từ đầu đã bị kẹp giữa hai người, bên miệng là một mẩu xương gà còn thừa lại, cũng đang say sưa.

***

Hôm sau là ngày phán xét án tử của Tiểu Lan Hoa. Buổi sáng, tất cả mọi người trong nha môn dậy thật sớm, mỗi người tinh thần hưng phấn đứng vững vàng ở vị trí của bản thân.

Cho đến khi tam bang trong nha môn vang lên, biểu lộ bắt đầu thẩm án, đại đường nha dịch đánh trống lớn vang dội, hai hàng trạm ban nha dịch oai phong đập gậy hô to: “Thăng đường…”

Không khí lập tức túc mục phi thường, lúc này Thi Vấn chậm rãi từ sau rèm đi ra, bước đến ngồi lên án bàn trên đài cao đặt trước bình phong thanh thiên bạch nhật phía trên công đường.

Thi Vấn nhập tọa xong, thanh âm nha dịch ngưng lại.

Một đôi mắt hắc bạch phân minh quét xuống đường hạ, Thi Vấn đập kinh đường mộc, trầm ổn quát: “Người đâu, dẫn phạm nhân Dậu Vô Ngân vào!”

“Tuân lệnh!” Tiếp theo, Dậu Vô Ngân lập tức được đưa vào. Nhưng hắn thẳng lưng đứng, cho dù máu me đầy mặt nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Thi Vấn không chút kinh sợ.

“Phạm nhân lớn mật, thấy bản quan còn không quỳ xuống?” Thi Vấn quát.

“Ta không có tội, cần gì quỳ?” Dậu Vô Ngân hừ lạnh.

Đột nhiên hai viên đạn tử mang theo kình phong bay ra nhất nhất đánh trúng hai gối sau của Dậu Vô Ngân khiến cho hắn mất đi khí lực quỳ xuống đất.

Dậu Vô Ngân giận dữ quay đầu lại, cho tới bây giờ không ai dám đối xử với hắn như vậy. Hắn nhìn theo hướng kình phong đã thấy Lan Khánh ngẩng đầu hanh hanh hai tiếng. “Đại nhân bảo ngươi quỳ, thế nhưng đầu gối của ngươi còn dám đứng thẳng, cẩn thận ta đập nát chúng.”


Lan Khánh cho tới lúc này không hề vui đùa, vẻ mặt như thể Dậu Vô Ngân thiếu nợ hắn, căm tức đưa đầu về vị trí cũ.

Dậu Vô Ngân nói: “Thi Vấn, ngươi cũng biết ta là người như thế nào, ngay cả tri phủ ngũ phẩm thấy ta đều phải khách khí. Thất phẩm tép riu như ngươi mà cũng dám quá đáng với ta sao?”

Thi Vấn cả giận nói: “Phạm nhân lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của bản quan. Người đâu, đánh hắn mười bản!”

Thi Vấn ném hỏa ký lên công đường, lập tức có vài tên nha dịch cười đến méo miệng vọt ra. Nguyên nhân bởi vì họ trước đây ăn phải “quả đắng” của Dậu Vô Ngân, ở trong ngũ hành bát quái trận bị quay chóng mặt đã thakhông được, lại còn thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng mất, lúc này có thể báo thù còn không thống khoái sao được.

Thi Vấn vừa ra lệnh, lập tức một vài ngươi tuyển mấy cái bản tử bằng tre bương mới tinh, càng mới đánh càng đau, tiếp theo cũng không thèm quan tâm tới ý nguyện của Dậu Vô Ngân, trực tiếp cởi quần, hướng cái mông già bóng loáng đánh mười bản. “Ba…ba…ba…ba…” Lực đạo hạ xuống đầy đủ mười phần, đánh cho mông Dậu Vô Ngân nở hoa luôn.

Bị đánh xong, Dậu Vô Ngân tức giận đến cả khuôn mặt đều chuyển đen, nhưng hắn cũng đã biết Thi Vấn là một người không dễ chọc, uy hiếp hay cám dỗ đều không ăn thua.

Thi Vấn lại đập kinh đường mộc, hỏi: “Người đang quỳ dưới công đường kia là ai?”

Dậu Vô Ngân vốn định đáp: “Ngươi biết rõ còn hỏi.” nhưng sau lại không muốn mông mình bị “gây khó dễ” liền quay đầu hừ lạnh một tiếng: “Vô Ngân Hiên Dậu Vô Ngân!”

Thi Vấn phán: “Dậu Vô Ngân, ngươi nhiều năm trước trúng phải Mệnh Tại Đán Tịch độc của Hoàng Sơn lão yêu, vì giải độc nên đã lẻn vào Tang gia ở An Dương thành, thừa dịp đêm tối cướp Tang gia truyền gia chi bảo Hàn Địa Thiềm, nhưng bị người Tang gia phát giác cho nên tuyệt diệt Tang gia một nhà mười ba nhân khẩu, rồi cướp sạch mọi tài vật, tạo thành ấn tượng sai là kẻ trộm quấy nhiễu, cũng gây cho bộ khoái An Dương thành kết án lầm.”

“Vài năm sau, huyết án vật từ Vô Ngân Hiên được bán ra, nữ nhân Tang gia duy nhất năm đó còn tồn tại, Tang Lan Hoa, dùng bí danh phi tặc Tiểu Lan Hoa không ngừng truy tra. Ngươi phát hiện huyết án năm đó còn người sống sót, đầu tiên là mưu toan hạ độc thủ giết Tiểu Lan Hoa, rồi giết đám người Thủy Dương huyện Chu Trường, Thường Đồ huyện Vu Lân Văn, Quang Minh huyện Thái An, Tống Nghiêu huyện Hàn Hiểu Sinh, Song Hỉ huyện Lâm Mạnh Tông, cùng Liên An huyện Thẩm Đại Lang, Thẩm đại mụ.”

“Sau đó, nguyên bởi vì bản quan thụ lý vụ án Tiểu Lan Hoa, ngươi rốt cuộc đối với Quy Nghĩa huyện bộ khoái bản quan phái tới Vô Ngân Hiên ra sức hạ sát, suýt đoạt đi tánh mạng tất cả bộ khoái bản huyện.”

“Dậu Vô Ngân, bản quan đã kể ra tất cả tội trạng của ngươi, ngươi có nhận không?”

Dậu Vô Ngân đợi Thi Vấn nói xong cũng là lạnh lùng trả lời: “Không nhận. Những việc đó không phải tại hạ gây nên, huống chi không có nhân chứng vật chứng, tại hạ sao có thể thừa nhận.”

“Hảo!” Thi Vẫn giận dữ đập kinh đường mộc, nộ khí kia đường hạ tất cả mọi người đều cảm thụ được. Thi Vấn quát: “Người đâu, mang Liễu Thành Phi lên công đường thẩm vấn!”

Liễu Thành Phi lập tức bị nha dịch kéo lên, hắn nghi ngại khẩn trương nhìn Dậu Vô Ngân, Dậu Vô ngân liếc hắn, điểm đầu trấn an.

“Người ở dưới công đường kia là ai?” Thi Vấn hỏi.

“Thảo dân Liễu Thành Phi.” Liễu Thành Phi quỳ gối cách một khoảng ở sườn tây Dậu Vô Ngân.

“Liễu Thành Phi, ngươi “trợ Trụ vi ngược” (giúp Trụ vương làm điều ác), thay chủ tử ngươi, Dậu Vô Ngân, sát hại Tiểu Lan Hoa, Chu Trường, Vu Lân Văn, Thái An, Hàn Hiểu Sinh, Lâm Mạnh Tông, Thẩm Đại Lang, Thẩm đại mụ. Ngươi có biết tội hay không?”

Liễu Thành Phi dừng một chút mới nghiến răng nói: “Huyện thái gia, ngươi nếu có chứng cứ thì lấy ra đây, đừng ngậm máu phun người!”

Liễu Thành Phi cũng giống Dậu Vô Ngân, thề thốt phủ nhận.

Bọn họ có chủ ý ở trên công đường hết thảy đều chiếu theo quy củ. Thi Vấn nếu không có nhân chứng vật chứng định tội bọn họ, như vậy vô luận thực tình ra sao, bọn họ đều vô tội.

“Hảo! Bản quan liền cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Thi Vấn cả giận nói: “Người đâu, dẫn nhân chứng Trương Tam, Lý Tứ cùng vật chứng đại đao và Tiền quản sựlên đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui