Lâm Hiên trừng lớn hai mắt, cơ hồ cho rằng mình đang nhìn lầm, tuy nhiên một màn trước mắt lại vô cùng rõ ràng, chắc chắn tinh hạch của Dương Chi Điểu đã bị hòa tan hoàn toàn. Kiến thức Lâm Hiên cũng coi như rộng rãi nhưng chuyện như vậy, đừng nói tận mắt thấy chứ trước kia đến nghe hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Ngoại trừ kinh ngạc vẫn chỉ có kinh ngạc.
Vốn dĩ Lâm Hiên dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất chỉ là tùy tiện thử một lần mà thôi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy. Tinh hạch đã bị hòa tan thì Thiên Phượng Chân huyết chẳng phải cũng trở thành bọt nước hay sao?
Lâm Hiên không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù sao so với chân huyết bình thường thì Phượng Hoàng chân huyết trân quý hơn nhiều lần. Nhưng việc đã đến nước này thì hối hận ảo não cũng chỉ thêm vô dụng mà thôi, Lâm Hiên lần nữa cúi đầu nhìn xuống dòng chất lỏng thần bí trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy chất lỏng này sáng lóng lánh, tỏa ra ánh sáng màu bạc chói mắt. Không, cũng không hoàn toàn là màu bạc, chính xác mà nói thì chất lỏng có hai tầng, đại bộ phận tầng bên ngoài là màu bạc mỹ lệ, nhưng ở bên trong lại là một loại chất lỏng hoàn toàn khác.
Đỏ thẫm như máu!
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, trái tim bỗng nhiên đập dồn dập, chẳng lẽ lại là…
Bất quá bây giờ, hắn cũng không có tâm tình từ từ suy đoán, liền trực tiếp đem thần thức thả ra. Rất nhanh sau đó Lâm Hiên đã ngẩng đầu lên, vẻ ảo não cùng uể oải trên mặt biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó chính là sợ hãi lẫn vui mừng đến cực điểm.
Thật đúng là mèo mù vớ cá rán, chính mình còn đang tưởng rằng lần này đã phá huỷ bảo vật, nhưng không ngờ cơ duyên xảo hợp lại chiết xuất thành công Thiên Phượng chân huyết.
Nhìn kĩ lần nữa dòng chất lỏng đỏ thẫm bên trong tầng dịch thể màu bạc kia, Lâm Hiên nhẹ gật đầu khẳng định, đây tuyệt đối là Chân huyết Phượng Hoàng - Bách Điểu Chi Vương.
Thiên Phượng Chân huyết đã được chiết xuất ra, nhiệm vụ kế tiếp thì dễ dàng rồi, thậm chí có thể nói là vô cùng quen thuộc, chỉ cần dùng Mặc Ngọc chân linh quyết đem luyện hóa là tốt rồi. Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Hiên liền hít sâu một hơi chuẩn bị luyện hóa Chân huyết, nhưng sự tình ngoài dự đoán lại một lần nữa xảy ra.
Chỉ thấy dòng chất lỏng màu bạc cùng Thiên Phượng Chân huyết lóe lên một cái rồi lũ lượt chui vào trong thân thể của hắn. Không sai, phảng phất như nước gặp phải bùn đất vậy, nhẹ nhõm dị thường từ từ thấm vào trong.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng Lâm Hiên sợ hãi vô cùng, sắc mặt cơ hồ đã hoàn toàn tái nhợt. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải Chân Linh chi huyết, nhưng trước kia chưa từng có loại tình huống này xảy ra. Thậm chí Lâm Hiên cũng chưa dùng tới Mặc Ngọc chân linh quyết mà Phượng Hoàng chân huyết đã tiến nhập vào trong thân thể. Dị biến này rốt cục là thế nào?
Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy sự tình này chỉ sợ cùng việc mình sử dụng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất tinh hạch có quan hệ, vì vậy hắn vội vàng thi triển Nội Thị Thuật quan sát bên trong cơ thể.
Quả nhiên đã có manh mối! Chỉ thấy sau khi Phượng Hoàng chân huyết nhập vào cơ thể lập tức hóa thành vô số sợi tơ máu nhỏ li ti, dọc theo kỳ kinh bát mạch tiến về phía đan điền. Bạn đang đọc truyện được tại
Lâm Hiên cau mày lại, khí hải chính là chỗ trọng yếu nhất của thân thể tu sĩ, một khi chân linh chi huyết lẫn vào thì sẽ mang lại hậu quả gì đây?
Lâm Hiên không thể biết được, trong vô số điển tịch hắn đã đọc cũng không hề thấy nhắc tới. Nếu không biết là phúc hay họa thì đương nhiên Lâm Hiên phải tận lực ngăn trở, với tính cách chú ý cẩn thận của hắn thì ghét nhất chính là việc mình không khống chế được.
Đáng tiếc cũng chỉ vô dụng mà thôi, Lâm Hiên liên tiếp thử rất nhiều phương pháp nhưng cũng không có cách nào ngăn cản nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng chân huyết chậm rãi tiến tới Đan điền Khí hải. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nguyện ý buông tha.
Trong đan điền.
Ma Anh cùng chủ Nguyên anh đang một mực khoanh chân ngồi bỗng nhiên mở mắt ra, nhất là chủ Nguyên Anh, bởi vì Lâm Hiên đã tấn cấp thành công nên hôm nay rõ ràng so với đệ nhị Nguyên Anh thì nó cường tráng hơn một chút.
Những sợi tơ máu nhỏ bé kia vừa tiến vào đan điền thì chủ Nguyên Anh liền khoát tay một cái, thanh mang nổi lên hóa thành một đạo quang hà hướng về những sợi tơ máu thổi quét đi.
Tuy nhiên một màn trước mắt lại khiến Lâm Hiên kinh ngạc không nói nên lời. Những tơ máu này rõ ràng không ai điều khiển mà giờ phút này lại tựa hồ như có sinh mệnh, chỉ một thoáng đã tụ lại thành huyết cầu nhỏ cỡ ngón cái. Sau đó nó liền quay tít một vòng rồi tràn ra bốn phía, cuối cùng biến thành một đoàn hỏa diễm hừng hực, đạo thanh hà kia nhào tới phảng phất như nước gặp lửa vậy, hoàn toàn bị bốc hơi mất, không thấy đâu nữa.
Biến cố như vậy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của chủ Nguyên Anh hiện lên vài phần kinh nghi, nó do dự một chút rồi không tiếp tục xuất thủ nữa.
Đoàn hỏa diễm kia ngày càng bùng lên mãnh liệt hơn. Sau đó một tiếng thanh minh truyền tới, một đầu Phượng Hoàng xinh xắn từ trong hỏa vân bay vút ra.
Phượng Hoàng Niết Bàn, Dục Hỏa Trọng Sinh. (*)
Sắc mặt Nguyên anh đại biến, tuy trong nội tâm vẫn kinh nghi như trước nhưng lúc này, nếu còn chần chờ thì chắc chắn sẽ mất đi cơ hội tốt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia lo lắng, chỉ thấy hai cánh tay nhỏ bé nâng lên, một đạo pháp ấn thần bí dị thường từ lòng bàn tay lan ra bốn phía.
Theo động tác của nó, hồ nước phẳng lặng dưới chân lập tức giống như có cuồng phong thổi qua, sóng to gió lớn ghê người bỗng nhiên nổi lên ầm ầm. Từng cột nước xen kẽ lẫn nhau phóng lên trời, chỉ trong mấy tức, một mạng lưới khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt, hướng về phía Phượng Hoàng nho nhỏ kia bắn đi.
Địa bàn của ta ta làm chủ, trong đan điền khí hải thì thực lực của Nguyên Anh càng lớn hơn vài phần so với trước kia.
Song một màn kế tiếp lại làm Lâm Hiên trừng mắt líu lưỡi, khí thế những cột nước bàng bạc nhìn thế kia nhưng lại không thể ngăn cản tiểu Phượng Hoàng một chút nào. Quả thực màn nước giống như tường làm bằng đất vậy, bị tiểu Phượng Hoàng kia dễ dàng phá vỡ, sau đó nó không trì hoãn chút nào bay về phía sâu trong Đan điền.
"Tiểu gia hỏa chết tiệt!"
Trên mặt Nguyên anh tràn đầy vẻ ảo não, nhưng rất nhanh tựa hồ đã phát hiện điều gì đó, sắc mặt của nó bỗng nhiên đại biến: "Không... Không ổn."
Cũng khó trách Lâm Hiên lại thất kinh như vậy, bởi vì giờ phút này, phương hướng Phượng Hoàng bay đi chính là Lam Sắc Tinh Hải. Nếu như chỉ là trùng hợp thì cũng không có gì, nhưng nếu nó có ý định làm như vậy từ trước thì sao?
Trong lúc nhất thời, hai mắt Lâm Hiên đều đỏ ngầu, trong lòng hắn kinh sợ đến tột đỉnh, mình đi luyện hóa Phượng Hoàng chân huyết làm cái gì cơ chứ! Bách Điểu Chi Vương Chân huyết tuy trân quý vô cùng nhưng nếu so với Lam Sắc Tinh Hải thì quả thực không đáng nhắc tới.
Phải biết rằng, sở dĩ Lâm Hiên có thể đi xa trên tiên đạo như bây giờ thì cơ duyên và vận khí của hắn đương nhiên không thể không nhắc tới, nhưng lại càng không thể bỏ qua công lao của Lam Sắc Tinh Hải, nếu không có nó thì năm đó tại Phiêu Vân Cốc, hắn có thể đột phá bình cảnh Linh Động kỳ hay không cũng rất khó nói, chứ đừng nói đến là đại năng Phân Thần kỳ như bây giờ.
Lam Sắc Tinh Hải là bí mật trọng yếu nhất của Lâm Hiên, chỉ sợ Ngũ Long Tỳ cũng không thể bì kịp, bất luận như thế nào thì hắn cũng không thể để Lam Sắc Tinh Hải có sơ xuất gì được.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì Lâm Hiên đã nhanh như điện chớp bổ nhào về phía đối phương. Tuy hắn đã dùng tốc độ cực hạn, gần như chỉ thấy tàn ảnh mà thôi, thế nhưng Lâm Hiên vẫn chậm một bước.
PHỐC. . .
Tiểu Phượng Hoàng đã kịp giơ móng vuốt ra, không gian lập tức xuất hiện một khe hở. Trong tất cả các chân linh thì Phượng Hoàng vốn dĩ am hiểu thần thông không gian, Lâm Hiên muốn đuổi kịp nó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
Chỉ thấy thân hình Phượng Hoàng lóe lên một cái đã xuất hiện sâu bên trong Lam Sắc Tinh Hải, sau đó nó lập tức nhào về phía Ngũ Long Tỷ.
(*) – Theo truyền thuyết thì Phượng Hoàng là loài vật bất tử, sẽ từ trong lửa hồi sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...