Nhưng nói thì như thế, nhưng Thiên Nguyên thánh tổ không dám mảy may khinh thị. Hai tay hắn hợp lại rồi tách ra, trước mặt liền xuất hiện một bảo vật hình dáng kỳ lại. Mới nhìn thấy có chút giống vòng tròn, nhưng mặt ngoài lại đâm lên những lưỡi dao sắc bén.
"Hừ, ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của Thiên tinh bàn đi!"
Thiên Nguyên thánh tổ hét lớn một tiếng, nếu là tứ tượng kiếm thật sự thì hắn còn có chút kiêng dè nhưng chỉ là hàng phỏng chế, hắn chẳng coi ra gì.
Mắt hắn lóe những tia ác lạnh, pháp bảo trước mặt lập tức vọt lên. Chỉ thấy lam quang không ngừng lan tỏa, mặt ngoài thiên tình bàn hiện lên vô số phù văn phiêu tán, chúng tụ lại trên những lưỡi dao sắc bén rồi chém về phía hư ảnh tứ linh.
Oanh!
Âm thanh bạo liệt kinh thiên động địa truyền ra, nhất thời khiến gió mạnh quét qua tứ phương, nhưng đến tột cùng ai thắng ai thua, Lâm Hiên vốn không quan tâm.
Hắn dùng đến phệ linh kiếm vốn là để che dấu hành tung mà thôi. Không nói đến việc mình vốn không đánh lại cỗ hóa thân thánh tổ này, dù vừa rồi cân tài ngang sức nhưng Lâm Hiên không có tí hứng thú sống mái với đối phương lúc này.
Mục đích hấp dẫn sự chú ý của đối phương đã đạt được, giờ ba mươi sáu kế, chuồn êm là thượng sách.
Lâm Hiên nâng tay kết ấn, trong mồm không ngừng truyền ra những chú ngữ cổ xưa, âm tiết kỳ quái.
Trên người hắn chợt nổi thanh mang, sau đó toàn thân lại biến thành màu đỏ rực… Quang mang ngũ sắc không ngừng xoay chuyển, hết sức thần bí.
Những linh quang đó đột nhiên tăng vọt, tựa hồ như có sinh mạng, chúng mở rộng ra phạm vi gần mẫu, bao phủ lấy cả người Lâm Hiên.
"Ồ?"
Thiên Nguyên thánh tổ chợt thấy không ổn nhưng công kích mà Phệ linh kiếm mang đến đâu phải chuyện đùa. Trong lúc cấp thiết, Thiên Tinh bàn chẳng thể nào đánh tan bốn đạo hư ảnh kia được nên chỉ có thể trợn mắt mà không làm gì được.
"PHỐC…"
Tiếng bạo liệt nặng nề truyền ra. Từ trung tâm vụ nổ xuất hiện gần trăm tên Lâm Hiên. Động tác mỗi người tuy không hề giống nhau nhưng tướng mạo lại khiến người khác chẳng thể phân biệt được.
Sắc mặt nho bào tu sĩ hiện vẻ khó tin nhưng chút ảo thuật nhỏ đó chẳng thể làm khó được hắn. Sau khi hư ảnh tứ linh bị đánh tan, ma vụ cuồn cuộn chui ra khỏi tay áo hắn, tiếp đến, vô số mũi tên che trời phủ đất công kích tới Lâm Hiên, bất kể thật giả. Tưởng chừng Lâm hiên muốn thoát cũng khó.
Nhưng…thật sự không trốn được ư?
Chưa hẳn!
Ngươi có kế Trương lương, ta bày mưu Hàn Tín, Lâm Hiên trước khi động thủ đã tính đến mọi khả năng. Ngay khi mũi tên được bắn ra, không gian phụ cận chợt trở nên vặn vẹo.
Sụp đổ!
Ngay sau đó, gần trăm tên Lâm Hiên lập tức biến mất khỏi đó.
"Ồ?"
Thiên Nguyên thánh tổ khẽ nhíu mày lại, tất nhiên hắn sẽ không cho đối phương chạy mất trước mắt mình như thế. Lão ta nhắm mắt, thả thần thức ra lục soát xung quanh, tuy chỉ là hóa thân nên thần thông cùng pháp lực đều bị hạn chế nhưng cường độ thần thức vẫn y hệt như bản thể, vừa quét qua một lượt liền phát hiện ra tung tích Lâm Hiên.
"Chạy được vạn dặm, độn thuật này cũng huyền diệu đấy, lấy tiêu chuẩn Phân Thần kỳ thì làm được như vậy là rất giỏi rồi, trách không được Thiên Lam song ma lại chịu thiệt trong tay hắn."
Nho bào tu sĩ nhìn về hướng Lâm Hiên biến mất, trên mặt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Tiểu tử này xem ra còn khó giải quyết hơn tưởng tượng nhiều, nhưng chính bởi vì thế nên ý muốn diệt sát Lâm Hiên của hắn càng thêm mãnh liệt. Mọi nguy hiểm tiềm ẩn đều phải bị bóp chết ngay lập tức, tuyệt không thể để phát triển nữa.
Thiên nguyên thánh tổ thu hồi lại Thiên Tinh bàn vào túi trữ vật bên hông sau đó bước tới phía trước một bước, cả quá trình như nước chảy mây trối không nhuốm chút khí tức nhân gian nào, nhưng thân ảnh bỗng nhiên biến mất.
Bí thuật không gian! Hắn dù gì cũng là Cổ ma thánh tổ, tất nhiên nắm giữ loại thần thông này.
Tại nơi cách đó vạn dặm, thân hình Lâm Hiên hiện ra, nhưng còn chưa kịp buông lỏng một thời thì bên trai chời truyến đến tiếng xé gió bén nhọn.
Đồng tử Lâm Hiên co lại, thật không hổ là cấp bậc thánh tổ, tốc độ nhanh thật. Tuy vẫn chưa đuổi kịp nhưng khoảng cách giữa hai bên đã không còn xa. Lâm hiên tất nhiên không dám trì hoãn, hai tay liên tục kết ấn rồi lại lần nữa thi triển ảo ảnh độn…
Cứ như vậy, một đuổi một chạy, hai người dịch chuyển đã được hơn mười vạn dặm. Bạn đang đọc truyện được tại
Tốc độ của Thiên nguyên thánh tổ cực nhanh nhưng so với ảo ảnh độn của Lâm Hiên vẫn kém hơn một chút.
Nhưng trên mặt Lâm hiên vẫn không có chút thư thả nào, bởi chỉ cần trì hoãn một chút đối phương sẽ lập tức bắt kịp. Nói cách khác, dù ảo ảnh độn huyền diệu cũng không thể thoát khỏi lão ma này.
Trừ phi…dùng Tùy cơ truyền tống phù.
Nhưng Lâm Hiên không làm như vậy, bởi trong lòng hắn còn có tính toán khác…
Bên dưới là một mảnh rừng nhiệt đới rậm rạp, trong không khí vương đầy hương hoa, hai gã cổ ma một cao một thấp đang ngồi đánh cờ trên chiếc bàn đá. Tên cổ ma bên trái tay cầm quân cờ, nét mặt lộ vẻ suy nghĩ xem nên đi nước tiếp theo thế nào.
Nhưng đúng lúc này không gian đột nhiên chấn động.
Chỉ nghe thấy âm thanh xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, không khí tại nơi cách người hơn mười trượng đột nhiên mơ hồ rồi hiện ra một gã thiếu niên mặc thanh bào.
"Cái này..."
Hai gã cổ ma sợ ngây người, ẩn ẩn thấy người thiếu niên này có chút quen mắt, tựa hồ… hôm qua mới dùng truyền tống trận ở chỗ này.
Bọn hắn từng chính tai nghe ba gã Ly Hợp kỳ xưng hô hắn là sư thúc.
Nghĩ đến đây, hai gã liền lộ vẻ cung kính, đang muốn tiến lên thi lễ thì Lâm Hiên đột nhiên hành động trước, hắn như một trận gió vọt vào thạch thất.
Ở đó trơ trọi một tòa truyền tống trận.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng. Tính toán của hắn chính là nhằm vào tòa truyền tống trận này, nếu phụ cận đã có một thứ như thế này thì cần gì phải tiêu hao Tùy Cơ truyền tống phù chứ. Thép tốt phải được dùng trên lưỡi đao.
Đương nhiên Lâm Hiên làm ra lựa chọn như vậy cũng bởi vì theo tu vi tăng trưởng thì khoảng cách thi triển ảo ảnh độn cũng tăng lên, hơn nữa không phải như trước kia, chỉ có thể đi thẳng. Giờ hắn đã có thể khống chế phương hướng như khi thi triển độn quang bình thường.
Chỉ cần chuyển dời hơn mười lần, Lâm Hiên liền bay tới nơi này. Hắn không hề do dự mà đi thẳng tới truyền tống trận.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, trận pháp liền lập tức vận chuyển, quang mang màu trắng sữa bỗng nhiên vọt lên, trùm lấy người Lâm Hiên.
Đúng lúc này từ phương xa truyền đến tiếng xé gió, Thiên Nguyên thánh tổ đã đuổi tới nơi.
Về phần hai gã trông coi truyền tống trận, bọn họ chỉ có thể nghẹn họng trợn mắt chứ không biết chuyện gì xảy ra.
Thiên Nguyên nhìn thấy Lâm Hiên định làm gì, sắc mặt không khỏi đại biến, nhưng giờ muốn ngăn đã không kịp. Vầng sáng ngà sữa dần mơ hồ, Lâm Hiên biến mất vô tung vô ảnh.
Truyền tống hoàn thành.
"Đáng giận!"
Vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Nguyên lập tức biến mất, toàn thân lập lòe ma quang đánh tới truyền tống trận.
Bản thân đường đường là Thánh tổ, sao có thể để một tiểu tử phân thần kỳ thoát ngay trước mũi được, nếu truyền ra ngoài thì mình chẳng phải sẽ thành trò cười cho cả tam giới sao.
Tiểu gia hỏa chết tiệt, ta nhất định rút hồn luyện phách ngươi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, sự thật lại vô cùng tàn khốc, hắn dù sao cũng chậm một bước, vừa tới bên truyền tống trận liền phát hiện vầng sáng của tòa trận pháp này đã ảm đạm xuống rồi.
"Hừ…Đáng giận!"
Thiên nguyên tức phát điên, tên tiểu tử ghê tởm kìa đã phá hủy truyền tống trận ở đầu bên kia.
Mình dù bản lĩnh thông thiên giờ cũng không cách nào truy tìm được nữa.
Ánh mắt hắn hóa màu huyết hồng, vừa động tay liền biến cả tòa thạch thất thành bột phấn. Hắn quay đầu nhìn hai gã cổ ma đang sợ ngây người kia, đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo, đường đường là thánh tổ Độ Kiếp kỳ sao có thể làm những việc nhàm chán như vậy.
"Tiền… tiền bối, ngài có gì phân phó . . ."
Hai người quá sợ hãi, lắp bắp nói nhưng lời còn chưa dứt thì Thiên Nguyên thánh tổ đã động thủ.
Một đạo ma phong cuốn lấy hai gã cổ ma, hắn không chút khách khí liền thi triển sưu hồn thuật. Hắn tuy không muốn để ý tới mấy con kiến này nhưng muốn dò xét hướng đi của Lâm Hiên thì phải làm thế. Di bảo của Cửu Thiên huyền nữ còn nằm trên trường tiểu tử kia, vô luận thế nào Thiên Nguyên cũng không muốn bỏ qua.
Ở bên kia, Lâm Hiên xuất hiện trong Tuyết Nha thành.
Chỗ đặt truyền tống trận đầu này đương nhiên không hoang vắng như bên kia, nó được đặt trong một tòa cung điện rộng lớn, cực kỳ nguy nga.
Số lượng ma tu bên trong cũng không ít, khoảng vài chục người. Bộ phận nhỏ là chấp sự bổn thành, mà tuyện đại đa số là người mộ danh mà tới, muốn mượn truyền tống để di chuyển tới nơi khác.
Lâm Hiên từng tới đây, đương nhiên hiểu rõ bố cục nơi này. Ngay khi bạch quang tán đi, Lâm Hiên không chút do dự liền bắn ra một đạo kiếm khí sắc bén chia truyền tống trận dưới chân thành hai nửa. Động tác hắn mau lẹ, chúng tu sĩ đứng cạnh đều sợ ngây người.
Sau một khắc, tiếng quát mắng lập tức vang lên.
"Cuồng đồ lớn mật phương nào, dám đến Tuyết nha thành chúng ta quấy rối."
"Truyền tống trận cự ly xa hỏng rồi, mau bắt lấy hắn giao cho thành chủ xử lý."
"Đồ ngốc, thành chủ đang bế sinh tử quan, đã mấy ngàn năm chưa từng lộ diện, nhưng chuyện thế này nên báo cho đại trưởng lão là được rồi."
Đột biến vừa sinh, những tên trông coi truyền tống trận xung quanh đều bị kinh sơ mà đồng loạt xuất hiện, chúng một bên quát mắng một bên vọt tới chỗ Lâm Hiên.
Mấy tên lỗ mãng này thậm chí còn không kịp tra xét tu vi Lâm Hiên như thế nào nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...