Bách Luyện Thành Tiên

Lâm Hiên nâng tay phải lên, một thanh trường qua theo phong cách cổ xưa có kiểu dáng kỳ lạ xuất hiện trong hư không. Mỗi một kiện bảo vật không nhất định phải hoa lệ mới có tác dụng. Ít ra Đảo Hải Qua này nhìn qua rất thô sơ song uy lực nó có thể phát ra lại vô cùng cường đại.
Ma điểu trước mắt không phải am hiểu không gian bí thuật, vậy hãy để cho nó thử một chút xem pháp bảo không gian của mình như thế nào.
Khóe miệng Lâm Hiên cười lạnh một cái, nhưng hắn cũng không tùy tiện ra tay. Nhìn hắn như một tên thợ săn đang ẩn núp một bên nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy. Chờ đợi rất cần kiên nhẫn, Lâm Hiên đang tìm kiếm thời cơ, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì phải long trời lở đất.
Đương nhiên, ngoại trừ chờ đợi thì Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi chút nào, bảo vật và Huyễn Linh Thiên Hỏa đều cần hắn thao túng, đối phương cũng không hề tự lộ ra sơ hở của mình, tất cả đều phải tự mình nắm chắc, Lâm Hiên dùng những công kích này buộc nó phải phạm sai lầm.
Lâm Hiên nhìn ra chỉ số thông minh(IQ ^^) của ma cầm mặc dù không tệ, nhưng nếu so với nhân loại thì vẫn có chênh lệch, linh trí không thể hoàn toàn mở ra được. Vậy nên Lâm Hiên tin tưởng cố gắng lần này của hắn nhất định sẽ không uổng phí, chắc chắn có thể bức nó tự nhảy vào bẫy rập mình đã bố trí.
Quả thực là thỉnh quân nhập úng(1) a!
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ nhưng đối với tình cảnh gian nan của Dương Chi Điểu hiện tại mà nói thì so với trăm năm còn muốn khổ sở hơn nhiều.
Thủ đoạn của Lâm Hiên quá mức khủng bố, tám mươi mốt chuôi Cửu Cung Tu Du Kiếm tung hoành phi vũ, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao hơn ngàn thanh, hơn nữa Huyễn Linh Thiên Hỏa biến thành trên trăm ma xà, tất cả khiến Dương Chi Điểu kinh hồn đáng tởm. Sóng âm Thất Hồn Cổ nếu bình thường thì nó căn bản không thèm chú ý, nhưng lúc này thực sự làm nó không thể tiến một bước nào.

Đột nhiên, thần sắc Lâm Hiên khẽ động, đồng tử hơi co lại, Dương Chi Điểu ứng phó vội vàng đã phạm sai lầm, sơ hở chờ đợi đã lâu rốt cục mới xuất hiện.
Thời cơ tốt như vậy Lâm Hiên đương nhiên không muốn bỏ qua, đây chính là cơ hội thật vất vả mới có được.
Lâm Hiên rót toàn bộ pháp lực vào Linh Bảo trong tay. Mặt ngoài Trường qua hiện lên những phù văn hỗn tạp, ánh sáng màu xanh lập loè càng phát ra chói mắt, hắn nâng tay phải lên rồi hung hăng trảm xuống phía dưới.
Thanh âm Xoẹt xẹt đại phóng, một cỗ khí tức hung lệ tràn ra, nương theo đó là vô số phù văn theo mặt ngoài trường qua như ẩn như hiện phun ra nuốt vào. Sau đó, những phù văn kia lóe lên làm thành một vòng tròn, một pháp trận quỷ dị tinh xảo xuất hiện trước mặt.
Nguyệt nha hình quang nhận ngay sau đó hiện ra!
Quang nhận này rất khác các quang nhận bình thường khác, thậm chí nó còn có những tiểu pháp trận huyền diệu bám vào trong. Uy lực của nó đương nhiên không phải chuyện đùa, công kích bình thường không có khả năng so sánh được. Không gian những nơi quang nhận kia đi qua cũng bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, góc độ càng chuẩn xác vô cùng, hung hăng chém tới chỗ hiểm yếu của đối phương.
Dương Chi Điểu mặc dù không thể so sánh cùng nhân loại, song bằng bản năng cũng biết rằng giờ phút này nó đang gặp nguy hiểm vô cùng, âm thanh bén nhọn nổi lên, ma viêm toàn thân càng bùng lên mãnh liệt. Nó hoàn toàn không để ý tới các công kích khác, lúc này nó chỉ muốn thoát khỏi uy lực của Đảo Hải Qua mà thôi, uy lực một kích này mới là nguy hiểm trí mạng. Về phần những bảo vật khác, nó có thể dùng bí thuật, chịu tổn thất một ít nguyên khí thì vẫn có thể ngăn cản được.

Suy nghĩ không tệ song đáng tiếc hết thảy động tác của Dương Chi Điểu đều nằm trong dự liệu của Lâm Hiên.
"Phốc!"
Lâm Hiên sớm đã có chuẩn bị, hắn nâng tay phải lên điểm về phía trước một cái. Vốn dĩ tiên kiếm đang tung hoành phi vũ thì đột nhiên chúng bay vút ra bốn phía, lấy chín thanh tiên kiếm làm trung tâm, những thanh tiên kiếm khác dung hợp cùng chúng, sau đó chín đóa hoa sen trong mây mù hiện ra. Vầng sáng hỏa hồng xoay tròn phun ra nuốt vào, trông sống động vô cùng. Sau đó từng cánh hoa sen dần dần tản ra.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, vô số sợi tơ hỏa hồng mỏng như cánh ve từ trung tâm những đóa hoa sen dâng lên. Chúng giăng khắp nơi, một cái lưới lớn rậm rạp chằng chịt từ từ thành hình.
Nếu có kiếm tu ở chỗ này, nhất định sẽ nghẹn họng trân trối. Thần thông trước mắt tuy rất quen mắt, nhưng lại có rất ít người đem hóa kiếm vi ti vận dụng thành thục như thế. Không phải là không muốn. Mà là không có khả năng làm được như vậy.
Lâm Hiên lấy kiếm ti làm võng, trói buộc mọi hành động của đối phương!
Giờ khắc này, Dương Chi Điểu phảng phất như côn trùng rơi vào trong tơ nhện vậy, cho dù nó có giãy dụa như thế nào đi nữa đều vô dụng. Thời gian còn lại dành cho nó cũng không còn nhiều lắm.

Quang nhận đáng sợ kia đã chém vào cổ của nó, trong mắt ma điểu này toát ra một tia tuyệt vọng, nhưng nó đương nhiên không bó tay chịu trói. Thanh âm bạo liệt truyền vào lỗ tai, tất cả ma viêm tập trung lại rồi hóa thành một tấm thuẫn ngăn quang nhận phía trước lại.
"Viêm thuẫn sao? Hừ, không có chỗ hữu dụng đâu, xem Lâm mỗ trảm phá hư không đây."
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt thì nguyệt nha hình quang hồ và hỏa thuẫn đã hung hăng lao vào nhau. Không có mảy may một chút tiếng động nào phát ra, chỉ thấy ngân quang lóe lên, hỏa thuẫn dường như bị phân thành hai nửa. Sau đó huyết hoa bắn tung toé, Dương Chi Điểu muốn tránh cũng không được nữa, đầu của nó đã bị gỡ xuống.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui mừng, không uổng công hắn trước sau phí nhiều công sức như vậy, tuy có chút khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng chỉ một chiêu là xong. Trong nội tâm Lâm Hiên lúc này vô cùng thoải mái.
Nhưng sự tình chưa kết thúc ở đây, một tinh hạch nhỏ cỡ nắm tay từ bên trong huyết hoa vọt ra, hóa thành một đạo độn quang hỏa hồng hướng phía xa bay vút đi. Bạn đang đọc truyện được tại
"Hừ, muốn chạy trốn sao. Nằm mơ đi!"
Cường địch đã bị diệt trừ, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để cho tinh hồn nó đào thoát, tránh lưu lại một mối hậu họa.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, vài đạo kiếm quang bay vút ra vây quanh tinh hạch, sau đó hắn nâng tay phải lên, một bàn tay khổng lồ màu xanh nhanh như thiểm điện lăng không chụp xuống phía dưới. Năm ngón tay nắm chặt lại, tinh hạch kia đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Lâm Hiên. Bên trong tinh hạch có một ma điểu đẹp mê ly, lớn chỉ hơn một tấc, hình dáng tướng mạo so với Dương Chi Điểu giống nhau như đúc, hiển nhiên đây chính là tinh hồn ma cầm.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một hộp ngọc bay vút ra. Hắn đem tinh hạch cất vào đó rồi dán lên một trương Cấm Chế Phù. Sau đó Lâm Hiên thu hộp ngọc vào Tu Du Đồ. Trên mặt hắn lộ ra vài phần hài lòng, Dương Chi Điểu có khả năng kế thừa không ít huyết thống Phượng Hoàng, có thể từ trong tinh hạch này tinh luyện ra Thiên Phượng chân huyết hay không?

Lâm Hiên đương nhiên không hiểu được! Bất quá sâu trong nội tâm hắn lại tràn đầy chờ mong.
Đáng tiếc hôm nay hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, nếu không thì Lâm Hiên quả thật muốn lập tức ở chỗ này mở động phủ, sau đó tinh luyện Thiên Phượng chân huyết.
............ Mở động phủ…?
Ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Hiên khiến đồng tử của hắn hơi co lại, tựa hồ đã nghĩ tới điều gì, nhưng nhất thời không cách nào nắm bắt được. Hắn chỉ có thể tĩnh tâm chậm rãi suy tư, ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, Lâm Hiên rốt cuộc mới biết mình phiền não vì cái gì.
Tại sao ở đây đột nhiên lại xuất hiện Dương Chi Điểu? Ma cầm này khẳng định không phải sinh trưởng ở Linh Nguyên Cốc, theo truyền thuyết thì khi linh mạch xuất hiện, nhất định sẽ có tỷ lệ ma cầm đáng sợ xuất hiện.
Chẳng lẽ đi mòn thiết hài tìm không thấy, mà khi gặp được chẳng chút công phu, linh mạch mình khổ sở đi tìm lại ở chỗ này sao?
(1) Tự chui đầu vào rọ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui