Bách Luyện Thành Tiên

Thấy kết quả như vậy khiến Lâm Hiên cũng phải hít một ngụm lãnh khí. Nữ tử kia thật cường hãn! Hậu kỳ cùng trung kỳ chênh lệch nhau rất nhiều, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân liền diệt sát một tên trung kỳ. Những động huyền kỳ bình thường không thể làm được điều đó. Chẳng lẽ nàng này là hậu nhân của Bảo Xà Thánh Tổ ?
Lão giả đuôi bọ cạp vốn định xuất thủ giúp đại hán nhưng không kịp, sắc mặt hắn liền lộ vẻ âm tình bất định, thấy nữ tử liếc nhìn tới thì không khỏi rùng mình: "Lâu mỗ ra mắt đạo hữu, không biết phương danh của Tiên tử là gì… tiên tử xưng hô với Bảo Xà Thánh Tổ như thế nào.. ?"
"Đó là gia tổ" Nữ tử thần bí nhàn nhạt trả lời, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Về phần phương danh bổn cung ngươi không xứng được biết"
Vừa nghe những lời này, sắc mặt lão giả phi thường đặc sắc, sợ hãi, phẫn nộ, lưỡng lự,... lúc trắng lúc hồng biến đổi liên tục. Bị đối phương nhục mạ như vậy khiến mặt mũi hắn mất hết, song nếu ra tay thì sợ rằng phải lưu cái mạng nhỏ lại nơi này. Nhiều ý niệm hiện lên tron đầu lão giả đuôi bọ cạp nhưng sau một lúc đành cố nén lửa giận cười bồi.
"Nguyên lại Tiên Tử là hậu duệ của thánh tổ đại nhân, tiên tử đã ở đây làm việc thì tại hạ cũng không muốn quấy rầy nữa, tại hạ xin cáo từ" Lão giả nói xong liền xoay người muốn rời đi. Bất quá lúc này chợt có tiếng cười truyền tới. :
"Rời đi ? Nào có dễ dàng như vậy, đã tới đây thì hãy đem tính mạng lưu lại đi" Lời này còn chưa dứt đã thấy nàng động thủ, tay trái nâng lên, ngón tay thon dài hướng phía trước điểm nhẹ một cái.
Phốc xuy một tiếng, một đạo bạch quang theo đầu ngón tay nàng kích bắn ra.

Bành!
Lão giả đuôi bọ cạp tất nhiên sớm có chuẩn bị, vừa thấy đối phương ra tay liền xoay người tránh né, song đạo bạch quang quá nhanh, nhoáng cái đã lướt qua trên đầu hắn, biến một nửa búi tóc của hắn thành bụi phấn, chỗ tóc còn lại xõa xuống che nửa khuôn mặt. Lão giả nhắm chặt hai mắt, qua hai nhịp thở mới lần nữa mở ra, biểu lộ trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
"Đạo hữu muốn đuổi tận giết tuyệt ư, đừng quên lão phu cũng là động huyền hậu kỳ, đánh không lại nhưng cá chết lưới rách thì còn có thể làm được, đạo hữu cần phải hiểu rõ."
"Cá chết lưới rách ?" Nữ tử thần bí nở nụ cười, lấy tay che miệng, phảng phất như nghe thấy chuyện gì quá mức hoang đường "Khoác lác vừa thôi, muốn cùng bổn cung cá chết lưới rách sao, ngươi còn chưa có tư cách đó."
"tốt, tốt !!" Lão giả giận tím mặt. Nàng kia thật là khinh người quá đáng, bản thân mình nếu toàn lực đánh một trận chưa hẳn không có nửa điểm cơ hội bảo mệnh. Tiên hạ thủ vi cường !
Lão giả tay phải nâng lên hướng bên hông chộp xuống, một kiện bảo vật liền bay vút ra. Đó là một chiếc hồ lô đen thui như mực. Gương mặt lão giả hiện lên một tia dữ tợn, ném mạnh hồ lô lên. Ánh sáng từ Hồ lô chợt lóe lên, biến thành một đạo hắc khí tĩnh mịch, hướng đối thủ chộp xuống.
Nữ tử thần bí thấy đối phương động thủ trước, thoáng chút ngẩn ngơ bất quá sau đó liền cười lạnh, bàn tay như ngọc khẽ phất liền có hai đạo hàn mang bay vút tới đạo hắc khí kia.
Phanh Phanh ! hai tiếng trầm đục vang lên, không ngờ hắc khí vừa va chạm đã bị đánh thành mảnh nhỏ. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc !
Lão giả thấy vậy cũng không gấp, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Hắc khí vốn bị đánh cho tan nát một lần nữa tụ lại biến thành một đầu yêu xà đem hai đạo hàn mang cuốn lấy. Hàn mang liều mạng dãy dụa nhưng vô dụng, chốc lát sau đã hiện nguyên hình là hai ngọn phi đao, lưỡi đao không ngừng chớp lóe quang mang lam sắc, xem ra có tẩm kịch độc.
"Hừ, tiện tỳ khẩu khí thật lớn, nguyên lai cũng chỉ như vậy mà thôi." Lão giả lạnh lùng mở miệng không hề khách khí.
"Ngươi muốn chết!" Nữ tử thần bí bị lão giả châm chọc khiêu khích liền giận tím mặt, miệng quát khẽ một tiếng, bàn tay run lên, một thủ trạc màu bích lục đeo trên cổ tay lập tức rới xuống rồi điên cuồng biến lớn, ngoài mặt xuất hiện vô số ma vân. Bảo vật đó không chút chần chừ hung hăng hướng lão giả nện tới.
Lão giả sắc mặt trầm xuống, hai tay xé toạc chiếc áo trên người để lộ ra một cái vòng cổ được kết thành từ khô lâu ở trước ngực, mỗi khỏa khô lâu đều có màu đen khịt, số lượng chừng mười tám khỏa.
Lão giả giật mạnh chiếc vòng cổ xuống rồi phun một búng máu, sắc mặt hắn thoáng chốc liền trở nên trắng bệch. Đám khô lâu kia sau khi hấp thu tinh huyết xong cũng điên cuồng biến lớn, miệng phun ma hỏa dữ tợn hướng thủ trạc nghênh đón.

Hai kiện ma bảo tựa hồ đều có uy lực không nhỏ, nhưng mới tiếp xúc không được bao lâu, bảo vật của lão giả đuôi bọ cạp liền rơi xuống hạ phong, sau một khắc liền bị càn quét không còn.
Kết quả như vậy làm sắc mặt lão giả đại biến, nhưng còn chưa đợi hắn kịp hành động thì thủ trạc đột nhiên biến mất. Ngay sau đó tiếng thanh minh chợt vang lên, thủ trạc không ngờ đã quấn quanh cổ lão giả rồi nhanh chóng siết chặt lại. Trong phút chốc, pháp lực toàn thân Lão giả phút hoàn toàn ngưng trệ, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Thời cơ tốt như vậy, nữ tử thần bí đương nhiên sẽ không bỏ qua, bàn tày trắng như ngọc lại nâng lên, theo động tác của nàng một đạo cột sáng thô to liền hiện ra, nó dùng tốc độ cực nhanh bắn thủng ngực lão giả. Vị trí bị xuyên thủng đó đúng là huyệt đan điền, nguyên anh đối phương cũng trực tiếp bị đánh tan nát.
Hai hiệp liền giải quyết xong động huyền hậu kỳ. Lâm Hiên có chút chấn kinh !
Xem ra việc vượt cấp khiêu chiến với nàng này cũng không quá khó.
Lâm Hiên ẩn nấp ở một bên nói thầm, bất ngờ một tiếng nói ngang ngược càn rỡ chợt vang lên bên tai "Đạo hữu đã nhìn lâu như vậy, xem ra cũng muốn đầu thai sớm phải không ?"
Hai mắt Lâm Hiên thoáng nheo lại, trên mặt có chút hoảng sợ. Nàng kia không ngờ lại có thể phá được liễm khí thuật và ẩn thân thuật của hắn, chẳng lẽ thần thức của đối phương cường đại đến mức có thể so với phân thần kỳ? Mà ánh mắt nàng ta đúng là đang hướng về nơi hắn ẩn thân. Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên âm trầm.
Bất quá hắn cũng không thực sự sợ hãi, cũng không tiếp tục ẩn nấp mà thân hình khẽ động liền trực tiếp bay ra ngoài.

"Tiên tử thật nóng tính thật, tại hạ bất quá là đi ngang qua mà thôi, chẳng lẽ đạo hữu thực cho rằng mình là thánh tổ đại nhân có thể nắm quyền sinh sát trong tay ?" Ngữ khí Lâm Hiên có vài phần trêu chọc.
Nàng này nghe hắn nói thế quả nhiên nổi giận, nhưng mà ánh mắt vừa đảo qua Lâm Hiên lại thoáng chốc sợ ngây người, vẻ giận dữ biến mất mà thay vào đó là giật mình kinh ngạc, miệng lắp bắp "Ngươi ! ... ngươi ngươi ngươi..."
Màn này khiến Lâm Hiên dù có thông minh cũng thấy hơi hồ đồ.
"Ta cái gì?" Lâm hiên như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lo lắng đến cực điểm, chẳng lẽ nàng kia chỉ liếc qua liền nhận ra thân phận tu tiên giả của hắn, sơ hở ở đâu a?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Hiên chợt phát lạnh, sát tâm cũng nổi lên, bất kể như thế nào quyết không để nàng này còn sống rời khỏi đây, bất quá câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến Lâm Hiên giật mình
"Ngươi... Ngươi là Lâm Hiên?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui