Bách Luyện Thành Tiên

Nơi đây bình thường vô cùng, cũng không có thứ gì khiến người ta chú ý.Bất quá điều này không qua mắt được Lâm Hiên.Hắn nhắm mắt lại rồi thả ra thần thức quan sát xung quanh,rất nhanh liền có thu hoạch.Ở một chỗ sau trong lòng núi có dấu vết pháp lực ba động,nếu như không đoán sai thì hẳn là cấm chế rồi.
Lâm Hiên cũng không vội tế ra kiếm khí "phá núi mở đường", nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần thiết phải sử dụng man lực a. Mang trên mặt vẻ do dự, Lâm Hiên quay đầu đánh giá cảnh vật phụ cận.
Nhưng thời gian trôi qua chừng một tuần trà mà hắn vẫn không phát hiện được điều gì khả nghi.Còn lão giả tóc đen thì khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ cung kính.Hiện tại hắn chỉ sợ mắc phải sai lầm gì đó mà mất mạng nên cũng không dám nhiều lời.
Nguyên bản Lâm Hiên cũng không cần phải cẩn thận như vậy,nhưng thông qua Sưu hồn hắn biết được một thông tin quan trọng:nếu dùng cường lực bài trừ cấm chế thì bảo vật bên trong cũng lập tức bị phá hủy.Hắn không biết thông tin này có mấy phần là thực nhưng thà tin là có chứ không nguyện ý đi thử.
Chần trừ trong chốc lát, Lâm Hiên vỗ tay vào bên hông đồng thời mở miệng :"Tuyền Nhi, thiên kiếp đã qua, ngươi không cần phải trốn trong Thiên Cơ Phủ nữa."
"Vâng, sư tổ." một thanh âm cung kính vang lên, linh quang chợt lóe hiện ra một thiếu nữ mỹ lệ,dáng người mảnh khảnh,đúng là Trịnh Tuyền người ái đồ của Nguyệt Nhi.Nàng so với Lâm Hiên thì áo mũ chỉnh tề hơn nhiều.Dù sao thì trong suốt quá trình Lâm Hiên độ kiếp,nàng một mực ở trong Thiên cơ phủ nên không gặp điều gì nguy hiểm.
Sau khi hiện thân, nàng liền dịu dàng hướng về Lâm Hiên hành lễ: "Tham kiến sư tổ."
"Nha đầu này,cứ đa lễ như vậy làm gì.Ngươi thử tìm xem xung quanh có cơ quan nào không. "

"Vâng,Tuyền Nhi đã rõ."Thiếu nữ gật gật đầu,rồi bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh.
Lâm Hiên làm vậy là có mục đích, dù sao thì nữ hài tử luôn cẩn hơn.
Lão giả tóc đen thấy đột nhiên có một thiếu nữ từ hư không hiện ra liền nghẹn họng nhìn trân trối, bất quá rất nhanh liền nghĩ đến Thiên Cơ Phủ.Hắn dù sao cũng là tu tiên giả Nguyên anh hậu kỳ nên vẫn có thể cảm nhận được tu vi của Trịnh Tuyền,chính vì thế mà hắn càng kinh ngạc hơn.
Thiếu nữ này vậy mà lại là tu sĩ Ly Hợp kỳ,nàng còn gọi vị tiền bối kia là sư tổ.Chẳng nhẽ lão quái vật thần bí trước mắt có tu vi Phân thần kỳ ?
Ý niệm Trong đầu xoay chuyển , lão giả tóc đen lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ ,lại càng tỏ ra cung kính cẩn thận hơn trước. Phân Thần kỳ,đó là cấp bậc mà mình không thể với tới a,là cấp bậc có thể bóp chết mình như bóp chết một con kiến hôi.
Lão giả hiểu lầm như vật cũng là bình thường. Bối phận của Tu tiên giả vốn chính là dùng thực lực để phân cao thấp.Nhưng tình huống giữa Trịnh Tuyền và Lâm Hiên lại có chút đặc thù.Cha mẹ nàng gọi Lâm Hiên là sư thúc nên nàng đương nhiên phải gọi Lâm Hiên là sư tổ chứ không phải Lâm Hiên cao hơn nàng hai đại cảnh giới.Nhưng lão giả đâu biết được điều này, vốn trong lòng có chút tính toán cũng bị lão ném lên chín tầng mây rồi.Chênh lệch giữa song phương như thế thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở thành vô dụng.
Quyết định của Lâm Hiên không nhầm, nữ hài tử quả nhiên là tâm tư tinh tế. Rất nhanh thanh âm Trịnh Tuyền đã truyền vào tai hắn: "Sư tổ, người xem cái kia..."
Lâm Hiên theo thanh âm của nàng mà quay đầu lại.Hắn liền nhìn thấy một tảng đá đang đứng lẻ loi trơ trọi ở đó.
"Làm sao vậy?"
Lâm Hiên cũng không nhìn ra có gì không ổn, bất quá hắn không thèm suy đoán nhiều mà trực tiếp đến bên tảng đá rồi ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu.Hai tay nắm lấy viên đá rồi nhẹ nhàng xoay về phía bên trái.Thanh âm Ầm ầm lập tức vang lên,trước vách núi đột nhiên xuất hiện một cái động lớn đủ cho hai người song song đi qua cũng không vấn đề gì.
Lâm Hiên thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng, khen ngợi Trịnh Tuyền hai câu rồi không chút do dự đi vào bên trong.
Kẻ tài cao gan cũng lớn,ngay cả Nguyên khí chi kiếp đã được gia cường mà Lâm Hiên cũng vượt qua thì hắn lo gì chút nguy hiểm trước mắt.
Trịnh Tuyền vội theo sát phía sau. Lão giả tóc đen lộ nụ cười khổ, cũng cất bước đi vào.

Huyệt động rất sâu,ba người đi mất ba tuần trà mới đến được điểm cuối cùng. Hiện ra trước mắt ba người là một đại sảnh rộng lớn,sáng sủa.Bất quá chỗ cửa vào có một tầng quang tráo nhiều màu.Cái này hẳn là cấm chế Hỏa lão quái bố trí a .
Lâm Hiên mặc dù có nghiên cứu trận pháp nhưng không thể so với Trận Pháp Sư được.Trong lúc nhất thời,hắn cũng không nhận ra đây là loại trận pháp gì. Lâm Hiên quay sang nói với lão giả bên cạnh:"Đạo hữu, hiện tại đến phiên ngươi xuất thủ.Chỉ cần bài trừ được cấm chế này thì Lâm mỗ sẽ bỏ qua cho ngươi, tuyệt không nuốt lời."
"Đa tạ tiền bối."
Lão giả tóc đen bán tín bán nghi, bất quá lúc này nhiều lời cũng vô ích,hắn khom người thi lễ với Lâm Hiên một cái rồi đi thẳng đến tầng sáng kia.Một màn kế tiếp đơn giản đến mức Lâm Hiên chỉ biết im lặng đứng nhìn.Mọi thứ đều giống với tin tức hắn thu được thông qua sưu hồn lão giả tóc bạc:Chỉ cần người có cùng huyết mạch với Hỏa vân lão quái liền có thể đi qua cấm chế trước mắt mà không bị ngăn trở.
"Sư tổ, hắn bây giờ đang ở bên kia cấm chế, ngươi xem có thể hay không..."
"Yên tâm, hắn không dám đâu." Lâm Hiên tất nhiên minh bạch ý tứ của Trịnh Tuyền, bất quá trong lòng hắn hắn đã có nhận định.Quả nhiên lời Lâm Hiên vừa dứt, màn sáng phía trước liền chớp động không ngừng, từng vòng sóng gợn hiện lên,linh quang cũng nhạt dần. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ân...
Một âm thanh tựa như cuồng phong thổi qua vang lên,màn sáng lập tức hóa thành hư vô. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, chậm rãi đi qua.
Trong đại sảnh, lão giả tóc đen đang khoanh tay đứng một bên,thấy Lâm hiên đi qua liền cung kính thi lễ: "Tiền bối, không biết vãn bối có thể rời đi được chưa?"
Nói tới đây, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp,hiện rõ sự khẩn trương trong lòng,sống hay chết chỉ phụ thuộc vào một lời nói của đối phương.

"Đương nhiên có thể." Lâm Hiên mỉm cười nhẹ nói.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối."
Lão giả lập tức đại hỉ, vốn trong lòng hắn đang tâm thần bất định cho rằng đối phương tám chín phần sẽ nuốt lời,nhưng không nghĩ tới đối phương lại thả mình đi như vậy.Hắn vui sướng vô cùng,liên tục hướng Lâm Hiên hành lễ cảm ơn…Nhưng đột nhiên Lâm Hiên nâng tay điểm một chỉ về phía mi tâm lão giả.
Bạch quang lóe lên, một đạo linh quang liền chui vào đầu đối phương.Lão giả lập tức quỵ xuống, bất tỉnh nhân sự.
"Sư tổ, người..." trên mặt Trịnh Tuyền lộ ra vẻ kinh ngạc.Nàng tương đối hiểu có tính cách Lâm Hiên không phải loại tráo trở nuốt lời,vì cái gì…
"Buông tha người này cũng không vấn đề gì, bất quá ta cũng không hy vọng hắn nói ra sự tình nơi đây."Lâm Hiên thì thào tự nói, sau đó tay áo phất lên, một đạo quang hà bay ra bao lấy lão giả tóc đen, bắt đầu loại bỏ bộ phận trí nhớ của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui