Lâm Hiên nghe cũng thở phào một hơi.
"Thanh nhi, bây giờ nàng cảm giác ra sao?"
"Khá tốt. Bởi pháp lực bị giam cầm nên không thể thi triển Nội Thị Thuật, bất quá vẫn cảm giác được thân thể một chút" Khổng Tước mỉm cười nói, không muốn để cho hắn quá mức lo lắng.
"Thật sao?" Lâm Hiên nghe xong thì vẻ lo lắng không giảm. Tàn hồn kia tuy không thể thôn phệ nguyên thần của Khổng Tước nhưng vẫn có thể cắn nuốt từng điểm theo thời gian.
"Thanh nhi, phải chăng nàng cảm giác nguyên thần nhỏ hơn so với trước một chút."
Nghe trượng phu nhắc tới điều này, vẻ mặt Khổng Tước cũng âm trầm xuống, thật lâu mới thở dài: "Phu quân nói không sai..."
"Sợ còn không chỉ như thế, nguyên thần của nàng bị suy yếu thì tàn hồn Kim Sí Đại Bằng Điểu càng lớn mạnh từng điểm..." Lâm Hiên chậm rãi lên tiếng nhưng ánh mắt đã lộ sát khí. Đối phương muốn đoạt xá Thanh nhi, hắn không phẫn nộ mới là lạ.
Khổng Tước vốn thông minh băng tuyết, trước kia đã nghĩ ra điều này nhưng cũng vô kế khả thi. Im lặng một lát, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Vậy phu quân có cách gì chăng?"
Lâm Hiên nhíu mày, thật lâu mới áy náy lên tiếng: "Tạm thời còn chưa, bất quá Thanh nhi, nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Thiếp quả thực không lo lắng gì. Nhiều năm như vậy đã chịu được, hiện có phu quân ở bên cạnh, còn sợ không thể luyện hóa một đám tàn hồn sao?" Khổng Tước mỉm cười nói.
Lâm Hiên khẽ gật đầu. Ái thê gặp sự, tình cảm nam nữ cũng chỉ có thể đè ép xuống, đừng nói có tâm tư mà tầm bảo gì nữa.
Những ngày tiếp theo, hắn bắt đầu đọc tìm trong các điển tịch. Đây toàn là những cuốn thư điển thu thập được khi ngang qua các phường thị.
Khổng Tước cũng lẳng lặng ở bên cạnh tìm hiểu. Pháp lực của nàng tuy bị phong ấn nhưng vẫn có thể dụng thần thức.
Hơn một tuần trăng chậm rãi đi qua, tuy chưa tìm được phương pháp giải quyết nhưng hai người đoàn tụ bên nhau thì Khổng Tước cảm thấy rất bình an vui sướng.
Lâm Hiên thì có điểm ảo não. Phương pháp luyện hóa chân linh chi huyết há có thể tùy tiện đề cập trong một bản điển tịch nào đó sao?
Bất quá ngẫm lại cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Khổng Tước phát hiện chân huyết của Kim Sí Đại Bằng Điểu trong tế đàn, phải chăng nơi đó sẽ có manh mối!
Sao trước đây hắn lại ngu ngốc không nghĩ ra điểm này, Lâm Hiên bỗng nhiên đứng lên.
"Phu quân, sao vậy?" Khổng Tước ngạc nhiên nhưng cũng theo sau trượng phu.
Lâm Hiên thả ra thần thức quan sát mọi nơi di tích, đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là tế đàn.
Khổng Tước do bị áp chế pháp lực nên không giúp được, bất quá khi ánh mắt nàng đảo qua trong đại điện thì khẽ la lên một tiếng.
"Phu quân, chàng xem đó là gì?"
Lâm Hiên quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ. Đó một cái đỉnh lô chỉ cỡ hơn một tấc ở chính giữa đài ngọc. Trên mặt hắn lộ vẻ mờ khó hiểu.
"Thiếp nói không phải đỉnh lô mà là văn tự phía trên" Khổng Tước vừa nói vừa bước tới. Thân hình Lâm Hiên lóe lên cũng theo đằng sau.
Chỉ thấy có sáu văn tự cổ xưa nhỏ cỡ hạt đậu khắc trên đỉnh lô nọ.
Lâm Hiên vốn biết qua văn tự Mặc Nguyệt Tộc nhưng cổ văn trước mắt lại hoàn toàn lạ lẫm với hắn.
"U hỏa xuất, bí bảo hiện! Lời này có ý gì..." Khổng Tước chợt lên tiếng.
"Thanh nhi, nàng hiểu những văn tự này?"
"Vâng, thiếp đã từng học qua, Nhưng mấy chữ này rốt cuộc có nghĩa gì?" Khổng Tước nhíu nhíu đôi mày đen láy.
Ánh mắt Lâm Hiên chợt hiện tinh quang, tiến lên trước một bước: "Thanh nhi, nàng lui lại một chút"
"Phu quân, chàng hiểu ý nghĩa của những lời này sao?" Khổng Tước có điểm kinh hỉ nói.
Lâm Hiên khẽ gật đầu, tay phải nâng lên rồi ngửa lòng bàn tay ra.
"Phốc" một tiếng, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà hiển hiện, bốn màu lưu chuyển. Ánh mắt Khổng Tước lộ vẻ giật mình, cho dù pháp lực đang bị phong ấn nhưng nàng vẫn cảm ứng được chỗ đáng sợ của nó. Bên trong ẩn chứa lực lượng, chỉ cần tiếp xúc có thể làm nàng tan thành mây khói.
Nhìn vào Huyễn Linh Thiên Hỏa, Lâm Hiên hít vào một hơi. Hỏa diễm lóe lên thì ba màu sắc khác nhau nhạt dần. Chỉ còn lục sắc trở nên thâm thúy.
"Đi!"
Lâm Hiên rung tay thì Bích Huyễn U Hỏa liền bay tới bao phủ đỉnh lô. Nhất thời tế đàn trở nên yên tĩnh, chỉ có hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt.
Thời gian trôi qua, đỉnh lô dần dần bị hòa tan.
"Cái này..."
Khổng Tước hé mở đôi môi anh đào, đang muốn nói điều gì thì Lâm Hiên khẽ khoát tay ra hiệu. Lại qua một lát thì tiếng ầm ầm truyền ra, mặt đất bên cạnh rung lên rồi sụp xuống, lộ ra một cái động sâu không đáy. Bên trong thổi ra từng cơn hàn phong, lại có những bậc thang bằng đá kéo xuống dưới sâu.
Lâm Hiên thả ra thần thức thì bị bắn ngược trở về, không khỏi kinh ngạc. Với cảnh giới hiện tại của hắn mà còn gặp phải tình huống này ở Nhân giới, thực là có điểm khó tin.
Không biết bên trong có nguy hiểm hay không? Ý niệm hiện lên, bất quá kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn. Lâm Hiên chậm rãi đi vào mà Khổng Tước cũng theo sát phía sau.
Qua thời gian một bữa cơm, một cái hang hình bầu dục xuất hiện trước tầm mắt hai người. Trên bốn vách khảm nạm nguyên một đám dạ minh châu cỡ nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu ngà sữa.
Ánh mắt Lâm Hiên nhìn lại giữa hang. Chỗ đó có một trận pháp thần bí cổ xưa nho nhỏ mà phi thường thâm ảo.
Mà ở trung tâm trận pháp có bốn pho tượng đứng thành hai hàng. Hai nam hai nữ khí vũ phi phàm, khi còn sống chắc chắn không phải là tu tiên giả bình thường.
"Bốn người, chẳng lẽ là Tứ đại tiên sư Mặc Nguyệt Tộc?"
"Tứ đại tiên sư?" Lâm Hiên quay đầu lại: "Thanh nhi, nàng biết bọn họ sao"
Khổng Tước vốn khá âm hiểu về Mặc Nguyệt Tộc, từng nghe Diệu U Tiên Tử nhắc qua một số truyền thuyết bổn tộc. Lúc này nàng êm tai thuật lại cho trượng phu.
"Mặc Nguyệt Tộc hiện tại đã lụi bại nhưng cực thịnh tại thời thượng cổ, nghe nói khi đó bọn họ có tứ đại tiên sư đều là tồn tại Độ Kiếp hậu kỳ đáng sợ. Thực lực của Thiên Vu thần nữ càng khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Chỉ là về sau, không biết nguyên nhân nào mà khiến cả tộc suy tàn như vậy"
Lâm Hiên nghe thì trong tâm khẽ động. Thời thượng cổ rất hưng thịnh, về sau lại suy tàn. Chẳng lẽ có liên quan đến trường đại chiến các giới năm xưa sao?
Hồi tưởng lại thì Mặc Nguyệt Tộc thật đúng rất thần bí. Liền cả công pháp Tiểu La Yêu Pháp Tướng cũng là truyền thừa của tộc này, không biết tại sao Cầm Tâm lại có được nó.
Ý niệm chợt lóe, bất quá hiện không phải lúc tìm hiểu điều này. Lâm Hiên lần nữa ngẩng đầu nhìn về trận pháp.
Tứ đại tiên sư nọ khiến người cảm giác giống như là những hộ vệ. Ở giữa còn có thêm một cái bệ nữa nhưng pho tượng trên đó đã không cánh mà bay.
Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ nghiền ngẫm.
"Phu quân, phải chăng những pho tượng này khóa mở, chỉ cần kiếm đủ thì có thể khởi động trận pháp, sau đó không chừng có bí bảo hiện ra" Khổng Tước thăm dò nói.
"Ừm. Ta cũng nghĩ như vậy" Ánh mắt Lâm Hiên chợt lóe dị quang.
"Có điều không biết pho tượng còn thiếu ở nơi nào, thiếp đã tìm tòi qua toàn bộ di tích, chắc chắn là không có" Khổng Tước có điểm khó khăn nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"Thật sao, Thanh nhi, vậy nàng cảm thấy pho tượng kia là ai?"
"Đương nhiên là Thiên Vu thần nữ" Khổng Tước không cần nghĩ ngợi mở miệng: "Ngoại trừ đệ nhất nhân của Mặc Nguyệt Tộc, còn ai để tư cách thống ngự tứ đại tiên sư?"
"Thiên Vu thần nữ…Ừm, vậy thì đã có biện pháp."
Lâm Hiên nở nụ cười rồi phất tay áo một cái. Một hộp ngọc bay vút ra, bên trên có dán vài cấm chế phù lục kim ngân sắc có những họa văn rất kỳ lạ, xem ra không phải vật ở nơi Nhân giới
Lâm Hiên bấm tay thì phù lục không gió tự cháy. Chỉ thấy những tia điện hồ chớp lóe thì hộp ngọc vô thanh vô tức vỡ ra.
Một pho tượng nữ tử cỡ một tấc hiển hiện. Sau một khắc thì tỏa ra linh quang, thể hình của nó ào ào tăng vọt lên như một người bình thường.
"Cái này..." Khổng Tước lấy tay che miệng, mặt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy pho tượng trông vô cùng sống động, dùng một loại đá màu đen kỳ lạ điêu khắc mà thành nhưng khó dấu được ngọc dung tuyệt sắc.
Nữ tử này có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thon thả nhưng lại có tới chín đầu mười tám cánh tay cực kỳ quỷ dị, tương tự cùng Tiểu La Yêu Pháp Tướng của Lâm Hiên.
"Thiên Vu thần nữ!"
"Nàng nhận ra sao?"
"Vâng, thiếp từng thấy qua trong khuê phòng của Diệu U Tiên Tử, có điều nàng cung phụng chỉ là một tượng thần bình thường mà thôi, không cách nào so sánh được với cái này" Khổng Tước tò mò mở miệng: "Phu quân có được nó từ đâu?"
"Ha ha, là ta xảo hợp phát hiện được ở di tích Mặc Nguyệt Tộc Linh giới" Lâm Hiên tự nhiên không giấu diếm, nói giản lược vài câu rồi phất tay áo một cái. Một đạo thanh hà bay vút ra, cuốn lấy đem tượng thần Thiên Vu thần nữ bay tới cái bệ.
Cạch một tiếng truyền ra, cái bệ kết hợp hoàn mỹ cùng tượng thần. Hiển nhiên cả hai vốn là một.
Lâm Hiên thấy thì vui vẻ, đồng thời cũng lấy làm may mắn vì lúc trước đã tiện tay thu lấy pho tượng kia.
Lúc này quả nhiên trận pháp vận chuyển. Nguyên một đám phù văn liên tiếp sáng lên như ánh thủy ngân, đồng thời một luồng linh áp đáng sợ ầm ầm tỏa ra, nếu không phải huyệt động có trận pháp gia trì thì đã sụp đổ xuống.
Sau đó, không ngờ Thiên Vu thần nữ giơ cánh tay lên.
Tại một sát na này, Khổng Tước cho là nàng đang nhìn lầm. Rõ ràng tượng thần lại có thể cử động, hơn nữa động tác vô cùng linh động, biến ảo ra những pháp ấn đánh tới trận pháp.
Oanh!
Sau một tiếng vang thật lớn, một cột sáng kim sắc từ trong trận pháp phóng lên cao, đến đỉnh thạch động thì tản ra thành vô số đạo kim quang. Sau đó cả đám chớp động vài cái, hóa thành năm sáu văn tự kim sắc cỡ nắm tay.
Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi cuồng hỉ, ngẩng đầu chăm chú quan sát.
Đây tuy là cổ tự nhưng hắn đã nhận ra. Chỉ là chúng vô cùng thâm ảo, có thể nói chữ chữ đều chứa đựng huyền cơ.
Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết!
Lâm Hiên chỉ nhìn hai câu đã biết rốt cuộc là vật gì. Hơn nữa nếu không lầm thì đây chính là hạ thiên dành cho cảnh giới Phân Thần kỳ.
Lâm Hiên không khỏi đại hỉ, lần này đúng là cầu được ước thấy. Hắn liền bắt đầu dụng tâm ghi nhớ.
Vẻ mặt Khổng Tước có điểm mờ mịt, tuy nàng cũng nhận biết cổ văn tự này nhưng với cảnh giới Ly Hợp, lại chưa từng học qua Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết, muốn lĩnh ngộ công pháp Phân Thần kỳ chỉ là người si nói mộng.
Chỉ nhìn hai câu thì tâm thức đã cháng váng, Khổng Tước rất quyết đoán, biết đây là công pháp bất phàm nhưng nàng phúc duyên nông cạn nên không cưỡng cầu. Dù sao phu quân học được thì cũng không khác nàng là mấy.
Vì vậy nàng không hề dụng tâm tìm hiểu mà quay đầu đánh giá cảnh vật trong động.
Cứ như vậy thời gian dần trôi qua.
Số lượng kim tự hiện ra phải tới bảy tám vạn, toàn bộ đều bị Lâm Hiên ghi nhớ rồi đem ghi lại vào một cái ngọc giản.
Sau đó hắn cùng Khổng Tước lại kiểm tra khắp cả huyệt động một lần, xác định không có sơ sót thì mới vươn tay tế ra năm cái hộp ngọc.
Hắn không chỉ thu hồi pho tượng Thiên Vu thần nữ, liền cả Tứ đại tiên sư cũng không buông tha.
Thà lấy thừa còn hơn bỏ sót. Lâm Hiên vừa mới nếm chỗ tốt như vậy, thời khắc này đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Phu quân, những văn tự kia là gì, xem biểu hiện của chàng tựa hồ đã nhận ra" Khổng Tước tò mò hỏi.
"Ừm, là một thiên công pháp, có thể nói là trấn tộc chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc. Tổng cộng có bốn thiên mà trong tay ta đã có đến ba, cũng là chủ tu công pháp của ta bây giờ" Lâm Hiên trả lời.
"Mặc Nguyệt Tộc trấn tộc chi bảo, được phu quân coi trọng chắc hẳn phi thường lợi hại?"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó thở dài: "Ừm. Đáng tiếc nàng là linh cầm chi thể, không thể tu luyện, nếu không..."
"Ha ha, phu quân không cần để tâm, Khổng Tước nhất tộc chúng ta cũng có công pháp của mình, dù thiếp không thích hợp tu luyện nó cũng không có gì đáng tiếc." Khổng Tước dường như không để tâm nói.
"Ừm. Công pháp này thích hợp cho cảnh giới Phân Thần kỳ, hiện tại ta cũng xem không hiểu lắm. Bất quá bên trong có một bí thuật không quan hệ đến cảnh giới, có thể nói là đại hữu dụng đối với hai ta trong hoàn cảnh hiện tại" Lâm Hiên đột nhiên vui vẻ ra mặt.
"A, phu quân nói gì?" Khổng Tước hiểu Lâm Hiên sẽ không bắn tên không đích nên lộ vẻ hứng thú.
"Bí thuật này có liên quan đến việc luyện hóa chân linh chi huyết, nhưng vừa rồi ta chỉ mới xem qua. Hiện còn khó mà nói, cần tìm hiểu kỹ rồi mới định đoạt."
Cũng khó trách hắn mặt mũi tràn đầy mừng rỡ. Trong thiên công pháp Phân Thần kỳ này còn có một bí thuật có thể giải trừ nguy hiểm cho Thanh nhi.
Ai nói phúc vô song chí, họa bất đan hành. Lần này với hắn không phải là song hỷ lâm môn sao?
Sau khi hai người rời động. Lâm Hiên liền bắt đầu tập trung tìm hiểu bí thuật Mặc Nguyệt Tộc trong ngọc giản.
Vừa nhập định đã qua hơn nửa tuần trăng.
Mặc Ngọc Chân Linh Quyết! Bí thuật luyện hóa chân linh chi huyết có điều kiện thập phần hà khắc.
Một người không thể tu luyện mà chính là một công pháp song tu cần hai người nam nữ.
Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên về điểm này nhưng không quá để tâm. Dù sao tu tiên giới vốn có không ít song tu đạo lữ cùng truy tìm trường sinh chi lộ.
Chỉ cần chàng hữu tình, thiếp cố ý là có thể kết thành đạo lữ. Như vậy, hai phu thê sẽ cùng đối mặt khiêu chiến cùng nguy cơ nơi tu tiên giới. Không chỉ có niềm hoan lạc nơi chốn khuê phòng mà tu vị có thể tăng lên.
Cái khó chính là Mặc Ngọc Chân Linh Quyết cần một tồn tại Nhân tộc cùng một Yêu tộc đã ngoài Hóa Hình kỳ song tu.
Nhân yêu vốn khác đường. Cho dù hảo hữu chí giao cũng không nhiều chứ đừng nói kết làm song tu đạo lữ.
Huống chi dù có hữu tình thì Hỗn Độn yêu khí cũng sẽ cản trở song phương. Giống như Lâm Hiên cùng Khổng Tước khi trước hữu duyên nhưng đành phải tách rời.
Chỉ là điểm yêu cầu này, dù những tồn tại chí cao Nhân giới cũng không ai có đủ yêu cầu vượt qua.
Cuối cùng bí thuật này còn yêu cầu một bên phải có huyết thống chân linh. Tại thời khắc luyện hóa chân linh chi huyết của chủng tộc khác cần dùng huyết mạch của bản thân để ngăn chặn chân linh chi huyết kia cắn trả, nếu không cả hai người tu luyện sẽ bạo thể mà vong.
Yêu cầu như vậy hà khắc đến tột đỉnh, từ khi sáng lập đến nay chỉ có một cặp song tu thỏa mãn.
Chẳng qua, Lâm Hiên xem hết các điều kiện thì còn lấy làm mừng rỡ. Hiện hắn đã là tồn tại Động Huyền kỳ, không còn phải sợ Hỗn Độn yêu khí làm hại thân thể. Thanh nhi lại là hậu duệ của Khổng Tước Đại Minh vương, lại có một chút huyết mạch của Phượng Hoàng.
Nói một cách khác, hai người không chỉ thỏa mãn tất cả điều khiện mà càng thêm phần ưu dị so với yêu cầu.
Lâm Hiên thập phần vui mừng. Còn lại đương nhiên phải xem tâm ý Khổng Tước rồi. Chẳng qua hai người tình thâm ý trọng. Năm xưa tuy Lâm Hiên trúng độc nhưng dù sao hai người đã từng động phòng. Hiện tại lại để giải trừ sự uy hiếp của tàn hồn cùng tăng tiến tu vị, nàng sao có thể cự tuyệt đây?
Vì vậy Lâm Hiên trong lòng rạo rực cầm bí thuật này đi tìm Khổng Tước. Nghe lời trượng phu thì Thanh nhi vừa thẹn vừa mừng.
"Thế nào, Thanh nhi, nàng cảm thấy sao?" Lâm Hiên lại mày dạn mặt dày lên tiếng. Từ biệt mấy trăm năm, tuế nguyệt đã sớm lắng đọng quá nhiều tưởng niệm. Khi tình nồng đến, hắn đương nhiên hi vọng cùng thân mật cùng nàng,
Khổng Tước đỏ bừng cả khuôn mặt, rốt cục vẫn phải lên tiếng: "Chàng đem bí thuật cho ta xem rồi nói, ta sao biết chàng đang dối gạt hay không"
Lời này đúng là vẽ đường cho hươu chạy. Lâm Hiên không khỏi đại hỉ. Dấu diếm dị sắc trên mặt, hắn nghiêm trang mở miệng: "Đúng thế, nàng cứ xem xét công pháp, ta không chút ý kiến."
Nói rồi vươn tay vỗ vào bên hông. Linh quang lóe lên, một cái ngọc giản xanh biếc xuất hiện trước mặt. Khổng Tước cũng không chậm trễ, vươn tay ngọc ra thu về rồi vội chạy đi.
Nửa tuần trăng sau, một cung điện lộng lẫy đã được dựng lên tại di tích Mặc Nguyệt Tộc, đây là Lâm Hiên bỏ ra mấy ngày công phu hoàn thành. Chuyện như vậy với phàm nhân thật khó tin nhưng tu tiên giả sở trường về ngũ hành pháp thuật, không có gì mà không làm được.
Lâm Hiên biến đá thành ngọc, lại thu thập mộc nguyên khí dùng Hóa Hình Thuật làm thành đủ loại đồ dùng mỹ lệ trong nhà.
Khổng Tước tuy úng ấp e thẹn nhưng cuối cùng vẫn gởi truyền âm phù đáp ứng song tu.
Đây chính là thiên đại chi hỉ mà Lâm Hiên mong đợi thật lâu.
Tuy hai người đã từng động phòng nhưng thú thật khi đó hắn cũng mơ hồ mơ hồ, đã để Thanh nhi phải chịu ủy khuất. Ngẫm lại hắn thật xấu hổ không thôi. Quả thực phải xin lỗi nàng, khi đó nếu nàng không quay lại thì không biết hắn có ngày hôm nay không?
Lâm Hiên dù không thể làm cho ái thê một song tu điển lễ lớn đến tất cả đại thế lực Nhân giới đến dự nhưng cũng phải tiêu tốn một phen tâm tư.
Luyện hóa chân linh chi huyết không đơn giản, không mất đến nửa năm cố gắng thì đừng mong hoàn thành. Như vậy không thể để hai người ở trong đống phế tích mà làm một đôi song tu đạo lữ đáng thương cho được.
Lúc này sắc trời đã dần tối, Khổng Tước ở trong cung điện bày một bàn yến tiệc.
Kỳ thật không gian này sớm đã hoang tàn, bên trong không còn bóng dáng chim thú. Nói là yến tiệc nhưng chủ yếu chỉ là các loại trái cây. Rượu lễ cũng là linh tửu khôi phục pháp lực Lâm Hiên lấy từ trong Tu Du túi.
Tiệc rượu đơn sơ, càng không có khách mời nhưng những cây nến đỏ thực sự thêm sắc hồng cho hai khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Khổng Tước một thân y phục màu đỏ thắm. Hôm nay tựa hồ càng thêm phần xinh đẹp. Mặt mũi tràn đầy vui mừng cùng thẹn thùng.
Thời khắc phu thê giao bái, dùng ánh mắt thâm tình mà thệ ước, tâm hai người hòa cùng một chỗ.
"Ái thê, đời này kiếp này ta sẽ yêu thương che chở cho nàng, cùng đi trên tiên đạo không hề rời xa" Lâm Hiên bưng chung rượu trịnh trọng nói.
"Phu quân." Trên mặt Khổng Tước cũng đầy tình ý, ôn nhu như nước càng thêm mê người: "Ta cũng yêu chàng, chỉ cần được ở cùng một chỗ với phu quân, dù là cùng trời cuối đất, dù rơi vào cửu u, thiếp cũng sẽ không rời xa chàng."
Lâm Hiên cảm động vô cùng, sau đó hai người liền uống chung rượu giao bôi. Không phải say rượu mà người tự say. Uống chung linh tửu thì khuôn mặt xinh đẹp Khổng Tước nổi lên hai đóa mây hồng, mê người vô cùng.
Lâm Hiên nhịn không được cúi đầu hôn xuống. Sắc mặt Khổng Tước càng trở nên đỏ bừng. Bao nhiêu nhu tình mật ý đều hòa tan trong nụ hôn này. Có ngọt ngào có tương tư, có hồi tưởng có ước mơ.
Không biết bao lâu, Lâm Hiên mới ngẩng đầu rời môi.
"Phu quân"
"Ái thê, ta yêu nàng." Lâm Hiên liền ôm lấy Khổng Tước.
"A!"
Khổng Tước nhịn không được la hoảng một tiếng, vươn ngọc thủ khẽ đẩy Lâm Hiên: "Phu... Phu quân, chàng tính làm gì?"
"Làm gì, đương nhiên là ôm nương tử của đi động phòng hoa chúc." Lâm Hiên cười mà nói.
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì, chẳng lẽ nàng không thích sao?" Lâm Hiên có vẻ bá đạo mười phần, căn bản không để cho Khổng Tước giãy dụa.
"Chàng… vô lại." Khổng Tước cười hi hi rồi rúc đầu vào lòng ngực hắn.
Lâm Hiên ôm nàng vào phòng tân hôn. Tình chàng ý thiếp, ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu cành, một đêm này nhất định là mê người. Chẳng qua Khổng Tước không biết rằng, trong một thoáng ánh mắt trượng phu của nàng trở nên xa xăm, như không quên được một bóng hình nào đó.
Một đêm mưa móc không nghỉ. Ngày hôm sau khi thái dương đã lên, Khổng Tước mới cựa mình trong ngực Lâm Hiên.
"Phu quân."
"Ừm?"
"Tối hôm qua chúng ta quên không tu luyện Mặc Ngọc Chân Linh Quyết!"
Quyển 7: Chu du tam giới
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...