Vân Châu Hải Ngoại vô cùng rộng lớn nhưng với độn quang hiện tại của Lâm Hiên. Khoảng cách trăm vạn dặm bất quá chỉ là lộ trình một ngày một đêm.
Khi vầng thái dương ửng hồng vừa ló trên mặt hải dương, một tòa Linh sơn hùng vĩ rộng rãi hiện vào trong tầm mắt.
Trọng du chốn cũ, trên mặt Lâm Hiên lộ vài phần hoài niệm.
Lần trước tới đây hẹp lộ đụng độ Thiên Sư thượng nhân, trải qua một phen khúc mắc càng khiến tình nghĩa hắn cùng Thanh nhi thêm thắm thiết.
Vừa nghĩ tới ái thê, trống ngực Lâm Hiên cũng bồi hồi nhảy dựng lên.
Cảm nhận được tâm ý của hắn. Trong Thiên Cơ phủ Nguyệt nhi thầm thở dài. Nói không ghen có thể gạt người nhưng nào gạt được bản thân.
Nếu như đổi thành Tu La Vương quả quyết đã lập tức rút đao trở mặt. Nhưng Nguyệt nhi là một nữ tử ôn nhu như nước, tình nguyện thầm thương tâm khổ sở.
May mắn là tiểu Đào đã ngủ, bằng không khi thấy tiểu thư thương tâm sẽ không quản Lâm Hiên có phải là tu sĩ Ly Hợp hay không, nhất định sẽ liều mạng cùng hắn.
Khác với nữ tử, nam nhân vốn không để tâm nhiều những chuyện nhỏ. Lâm Hiên không chú ý tới tâm tình Nguyệt nhi. Lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ kích động.
Lúc trước Lâm Hiên đã thu liễm khí tức khiến độn quang ảm đạm hơn nhiều. Tuy thế tu sĩ cường đại như hắn hàng lâm mà Ngũ sắc Linh Sơn há không có phản ứng sao.
Tại một vùng núi cảnh vật mỹ lệ thanh tao. Trong một động phủ thanh tĩnh, một cung trang mỹ phụ đang ngồi đột nhiên mở mắt, trên mặt hiện vẻ kinh nghi bất định.
Có Ly Hợp kỳ lão quái vật tới đây bất quá khí tức khá quen thuộc.
Lâm Hiên!
"Mới chỉ là trăm năm. Không ngờ hắn thật đã tiến giai Ly Hợp kỳ."
Trong mắt Ngũ sắc hiện tia hâm mộ. Điều này không chỉ linh căn ưu ưu dị mà cơ duyên mới là trọng yếu nhất. Vận khí tiểu tử này tốt đến mức khiến người ghen ghét.
Nghe nói trăm năm trước tại Doanh Châu đảo hắn đã biến mất tung tích, không biết có kỳ ngộ gì? Ngũ Sắc Tiên Tử từ bồ đoàn đứng lên.
Kỳ thật mấy ngày trước nàng đã nhận được phi kiếm truyền thư của Mộng Như Yên mời làm khách quý đi thăm nhập tông đại điển của Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Xem ra đối phương quả thực đã tiến giai Ly Hợp. Luận thực chỉ e không dưới nàng. Ngũ Sắc Tiên Tử hóa thành một đạo kinh hồng bay ra động phủ.
Lúc này Lâm Hiên cách Linh sơn khoảng mười dặm. Đột nhiên thần sắc vừa động dừng độn quang lại.
Chỉ nghe từ đàng xa bầu trời bao la một hồi tiên nhạc phiêu diêu tới. Sau đó hương khí xông vào mũi, trên bầu trời lại phiêu tán vô vàn cánh hoa đủ mọi màu sắc.
Một đội thị nữ mỹ miều duyên dáng yêu kiều ra hiện trong tầm mắt. Trong tay đều cầm những chiếc cung đăng.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Một đóa ngũ sắc tường vân ánh vào trong tầm mắt, đứng trên là một trang nữ tử niên kỷ chừng đôi bảy đôi tám khí độ vô cùng ung dung.
Trong mắt Lâm Hiên hiện tia kinh ngạc. Nàng đã tiến giai Ly Hợp trung kỳ.
"Chúc mừng tiên tử, trăm năm không gặp, không chỉ tiên tử phong thái càng phi phàm hơn trước hơn nữa đã tiến giai Ly Hợp trung kỳ, chắc hẳn sớm phi thăng Linh giới."
Lâm Hiên ôm quyền thi lễ một cái.
"Lâm đ*o hữu quá khách khí, Ngũ Sắc có thể tiến giai là nhờ đó đan dược đạo hữu tặng cho, hơn nữa sao có thể sánh với đạo hữu chỉ cần trăm năm đã đột phá bình cảnh Ly Hợp."
Ngũ Sắc Tiên Tử có vẻ vô cùng khách khí. Song phương lại hàn huyên vài câu sau đó tiến nhập đại điện, đều có thị nữ đưa lên rượu trái cây và linh quả lên.
Ngũ Sắc phất tay, lại một đội nữ tu ca hát nhảy múa. Lễ khách xem như thập phần chu đáo nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ kỳ quái.
Biết hắn đến đây sao Thanh nhi còn chưa tới?
Ngũ sắc liên tiếp mời rượu, Lâm Hiên cũng đáp lễ. Hai người trao đổi một chút tu luyện tâm đắc, Lâm Hiên tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết còn Khổng Tước có huyết mạch phượng hoàng. Sở học hai bên có vài phần tương tự. Lần này trao đổi Lâm Hiên thu được khá nhiều ích lợi.
"Đa tạ tiên tử chỉ điểm. Lâm Hiên ghi khắc thịnh tình."
"Lâm đ*o hữu quá khách khí, ta cũng vỡ ra không ít bến mê." Ngũ Sắc Tiên Tử mỉm cười nói.
"Ha ha." Lâm Hiên cười cười bưng chén ngọc uống một ngụm: "Lâm mỗ còn có một việc muốn thỉnh giáo tiên tử."
"Đạo hữu muốn hỏi Thanh nhi sao? "
"Không sai. . "
"Thanh nhi hiện đang tĩnh tu tại hậu sơn."
"Vậy... sao nàng không đến gặp ta?" Lâm Hiên thật sự có chút ngoài ý muốn, vốn cho là ái thê xuất ngoại du ngoạn hoặc bế quan đột phá bình cảnh. Chứ còn tĩnh tu thì có thể dừng lại tới gặp hắn.
"Điều này... Ngũ sắc thở dài: "Ta cũng rất khó giải thích. Đạo hữu tự đi xem sẽ biết "
"Được. Làm phiền tiên tử".
"Đạo hữu, ta đã giải trừ cấm chế trên đường" Ngũ Sắc phất tay áo một cái. Linh quang cuốn qua đem một cái ngọc giản tới trước người Lâm Hiên: "Vị trí động phủ của Thanh nhi đã khắc ở bên trong" Lâm Hiên đem thần thức rót vào, rất nhanh ôm quyền hóa thành một đạo kinh hồng bay ra đại điện.
"Ai, Thanh nhi... khổ nha đầu" Ngũ Sắc Tiên Tử thở dài, trên mặt hiện lên vài phần đau lòng.
Lâm Hiên nhanh như điện chớp rời đại điện, đang muốn bay đi thì bạch quang lập lòe. Nguyệt nhi đã rời Thiên Cơ phủ. Trên mặt nàng lộ vẻ do dự muốn nói lại thôi.
"Nguyệt nhi, làm sao vậy" Lâm Hiên có chút ngạc nhiên mở miệng.
"Thiếu gia, ngươi tới thăm Thanh nhi tỷ, tiểu tỳ vốn không nên theo".
"A".
Lâm Hiên ngẩn ngơ không khỏi xấu hổ. Bình tâm mà nói có chút quá tham hoa: "Nguyệt nhi. Ta xin lỗi."
"Tiểu tỳ không trách thiếu gia, người cùng Thanh tỷ trăm năm không gặp. Tiểu tỳ ở chỗ này chờ vậy." Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ ngọt ngào nhưng đáy mắt ánh lên vài phần thương tâm.
Lâm Hiên thở dài: "Nguyệt nhi. Thực xin lỗi." Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu rồi mới bay đi.
Ngũ sắc Linh sơn cao lớn nguy nga. Tại một sơn cốc thanh u bao phủ bởi một tầng sương nhàn nhạt.
Lâm Hiên mới dừng độn quang thì sương vụ cuồn cuộn một hồi. Sau đó liền có thanh âm thiếu nữ thánh thót truyền ra:
"Phu quân đã đến rồi thì mời trở về cho. Thứ cho phận làm thê tử không ra gặp được"
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc mở miệng: "Thanh nhi. Xảy ra chuyện gì với nàng?"
"Không. Thanh nhi rất ổn, chỉ là ước nguyện của ta trước khi phi thăng Linh giới sẽ không gặp mặt phu quân. "
"A?" Lâm Hiên trợn mắt há hốc mồm nhưng bất quá biết rõ Thanh nhi nhất định sẽ giải thích.
"Phu quân, ngươi không nên hiểu lầm. Thanh nhi làm vậy bởi vì Hỗn độn yêu khí, chúng ta đành tạm thời chia lìa đến khi tiến giai Động Huyền Kỳ. Phu quân là rồng trong loài người, Thanh nhi quả nhiên không nhìn lầm. Chàng nhanh như vậy đã tiến giai Ly Hợp, kế tiếp nhất định phi thăng Linh giới, thiếp há lại cản trở ... "
"Ngốc nha đầu nói hưu nói vượn cái gì. Không phải nàng nói chỉ cần có một người tiến giai Động Huyền là có thể sao. Nàng có chậm hơn ta một chút thì có sao!" Lâm Hiên thở dài. Hắn sao không biết tính tình ái thê cực kỳ kiêu ngạo.
"Phu quân, ngươi hiểu lầm Thanh nhi. Phu quân được như vậy, thiếp vốn vô cùng mừng rỡ. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì..." Lâm Hiên nghe thì thầm nóng giận, Thanh nhi ấp a ấp úng khiến người nóng ruột muốn chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...