Nhất thời trung niên túc nho im lặng, sư huynh chủ trương hành sự tàn khốc nhưng cũng có lý, tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé. Nếu coi trọng nhân nghĩa đạo đức sớm đã bị thế lực khác thôn tính.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Thiếu niên tú tài thả ra thần thức quét qua bốn phía, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc:
"Phụ cận quanh đây đã không còn người sống, chúng ta hiện tại liền đi sơn cốc tiêu diệt trưởng lão Ma U môn kia."
"Được!"
Hai người hóa thành hai đạo độn quang bay về phía tây nam.
...
Lại nói Mã đại thiếu gia lần này đạt được ý nguyện, tâm tình của hắn cực tốt đang tính quay trở lại bế quan tăng tiến tu vị, đột nhiên một cảm giác sợ hãi vô hình truyền tới khiến tim hắn đập thình thịch. Nhất thời sắc mặt Mã Thiên Minh đại biến, chẳng lẽ gia tộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Mã Thiên Minh dừng độn quang, khuôn mặt đầy vẻ do dự. Quay lại cầu trợ trưởng lão hay không, làm như vậy mặc dù ổn thỏa nhưng vạn nhất hắn cảm ứng sai thì trưởng lão sẽ trách mắng hắn vô cớ quấy rầy sao có thể đảm đương nổi. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Trong lòng thấp thỏm đang do dự thì hai đạo kinh hồng trắng đã xuất hiện trên bầu trời phía xa, cực kỳ nhanh chóng bay tới bên này.
"Ồ, chỗ này còn có một con cá nhỏ lọt lưới."
Âm thanh băng hàn truyền vào tai, độn quang kia chậm lại rồi dừng hẳn hiện ra hai người.
"Tu tiên giả Nho môn, là tu sĩ Ngưng Đan kỳ" Sắc mặt Mã Thiên Minh tái mét hít sâu một hơi. Toàn Không Đảo song hùng cùng tồn tại, hiện nay song phương dù bên ngoài tỏ ra hòa hảo nhưng vẫn ngấm ngầm tranh đấu vô cùng kịch liệt.
Đối phương vô cớ xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào cảm giác không tốt ban nãy có liên quan đến hai người này?
Trong lòng ý nghĩ xẹt qua nhưng bây giờ nào có thời gian. Mắt thấy sắc mặt đối phương bất thiện, Mã Thiên Minh vội vung hai tay lên tế ra một tấm phù lục vàng nhạt tựa hộ muốn sử dụng bí thuật chạy trốn nào đó.
Đáng tiếc đã chậm!
Sắc mặt trung niên túc nho kia chợt lóe một tia trào phúng, tay trái hơi phẩy, một chùm sáng màu đỏ từ trong tay áo bay vút ra, phát sau mà đến trước đã đem Mã Thiên Minh vây lại.
"Tiền bối cứu ta!"
Lúc này Mã Thiên Minh mặt mũi trắng bệnh, song quay đầu lại phát hiện một đạo kinh hồng màu xanh từ hướng sơn cốc bay vụt tới, tám chín phần là Lý trưởng lão đã phát hiện chuyện khác thường.
Trong lòng hắn vui mừng quá đỗi vội lớn tiếng cầu viện, đồng thời khu động thần niệm tế ra một thanh tiểu kiếm.
Tiếc là tu vị song phương chênh lệch quá xa, linh khí của hắn dù là phẩm chất không thấp nhưng vừa chạm vào vòng sáng đỏ tức khắc bị chấn vỡ thành vô số mảnh.
"Đây chính là là pháp bảo sao?" Mã đại thiếu gia trừng to mắt không cam lòng, trước đây dù đã nghe qua sự đáng sợ của tu sĩ Ngưng Đan kỳ, nhưng bản thân còn chưa được thể nghiệm.
Vòng sáng kia trở nên lòe loẹt lóa mắt, rốt cục là bảo bối gì hắn không rõ nhưng đã bay đến mơn man trên người. Cảm giác thật dễ chịu không có nửa điểm đau đớn nhưng ý thức lại trở nên mơ hồ...
"Ồ, Tử Dương thần công của sư đệ đúng là tiến xa!" Gã thiếu niên vỗ tay cười nói trong khi đang thu thập nhân mạng, tâm tư người này quả thật độc địa không thua kém lão quái vật ma đạo.
"Sư huynh quá khen rồi" Trung niên túc nho cũng lộ ra vẻ đắc ý.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hai người đã biến thành vẻ ngưng trọng nhìn đạo kinh hồng đang từ xa bay đến. Xóa bỏ Mã gia chỉ là thuận tay, mục đích thực sự của bọn họ là vì vị trưởng lão Ma U môn này.
Khoảng cách mấy dặm mà nháy mắt đạo sáng màu xanh đã bay qua đây.
Quầng sáng xanh tản đi hiện ra một thiếu niên tướng mạo bình thường nhưng hai tu tiên nho môn đều kinh ngạc.
Nhất là gã thiếu niên tú tài, công pháp của hắn cũng có thần thông trú nhan nhưng dấu hiệu của năm tháng trên người vẫn không thể che dấu được.
Song hình dáng tướng mạo phong thái của trưởng lão ma đạo này thật sự chỉ như hai mươi tuổi.
Đối phương tu luyện thần thông kỳ dị nào vậy?
Trong lòng hai gã thầm kinh ngạc nhưng khi thần thức quét qua thì yên tâm trở lại, cảnh giới của đối phương cũng là Ngưng Đan hậu kỳ, hai người liên thủ dư sức để ứng phó.
Quan trọng là không thể để y chạy thoát, nếu không dẫn tới chiến tranh giữa hai phái ma nho thì được không bù nổi mất.
"Người vừa rồi là do hai người các ngươi giết?" Âm thanh lành lạnh của thanh y thiếu niên vang lên.
"Không sai, chẳng lẽ hắn là hậu bối của các hạ sao, ngươi muốn thay hắn báo thù? há há" Trung niên túc nho cười to mở miệng, toàn thân lại ẩn hiện sát khí.
"Hừ, lời của đạo hữu chỉ nói đúng một nửa."
"Một nửa?" Tu sĩ túc nho hơi cau mày, có chút ngạc nhiên nói.
"Hắn không phải là hậu bối của Lý mỗ, nhưng ta xác thực sẽ tống tiễn hai vị xuống địa phủ làm bạn với hắn."
"Khẩu khí của các hạ thật lớn, không sợ đau đầu lưỡi sao." Gã thiếu niên tú tài cười lạnh một tiếng. Cũng không thấy có động tác gì mà trên đỉnh đầu đã xuất hiện pháp bảo ánh vàng, Lâm Hiên chăm chú nhìn có vẻ giống như một Thư quyển.
Tu sĩ trung niên lắc mình một cái đã xuất hiện phía sau Lâm Hiên, nhìn điệu bộ của hai người là muốn tiền hậu giáp công, đề phòng hắn có ý chạy trốn.
Lâm Hiên với điệu bộ thong dong chỉ cười lạnh, rồi bắt đầu thả ra linh áp ngút trời.
Ầm!
Lâm Hiên vẫn chưa ra tay mà khí thế hình thành áp lực khiến sắc mặt hai tên tu sĩ đột nhiên trắng như tờ giấy, cả người run rẩy không ngừng như đang đối mặt với thiên quân vạn mã.
Cảm giác khí độ này, tu tiên giả Nguyên Anh kỳ!
Nhất thời hai người trở nên hoảng hốt vô cùng, vốn muốn chiếm tiện nghi lập công nào biết lại đụng phải một gốc rạ cứng vô cùng khó nhổ thế này.
"Hai vị đạo hữu, thế nào? Hiện tại các ngươi còn cho là tại hạ vừa đao to búa lớn gì không?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng cũng chưa vội xuất thủ.
"Ta..." Nhất thời hai người này còn nói được lời nào, hai hàm răng không ngừng đánh vào nhau, Lâm Hiên từ nâng tay phải lên. Trong mắt thiếu niên tú tài hiện ra sự hoảng sợ vô cùng, đột nhiên hai đầu gối nhũn ra ở giữa không trung quỳ xuống.
"Tiền bối, tất cả chỉ là hiểu lầm, dù có thêm mấy lá gan bọn vãn bối cũng nào dám mạo phạm hổ uy!"
"Đúng đúng, tiền bối xin thủ hạ lưu tình, bất kể người có yêu cầu gì, vãn bối đều nhất định đáp ứng." Tu sĩ túc nho thấy sư huynh đã quỳ xuống đâu còn dám cứng rắn, cũng khom lưng uốn gối.
"Hừ!" Lâm Hiên thấy cảnh này cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Tu vị của đối phương không thấp, nhưng mắt thấy chuyện không ổn đã không do dự quỳ gối như nô dịch, có được da mặt dày cỡ này khiến người không khỏi bội phục.
Nhân từ với địch há chẳng phải là tàn nhẫn với bản thân à? Với tâm cơ của Lâm Hiên há lưu lại hậu họa cho mình?
Khóe miệng cười nhạt Lâm Hiên nâng tay khẽ vẫy một cái. Từ trong tay áo bay ra một quầng sáng lớn quay tròn một vòng mưa gió sấm dậy, biến ra hơn mười đạo kiếm quang lăng lệ.
Các đạo kiếm quang phát ra tiếng xé gió nối thành một đường, thanh thế lớn đến cực điểm, rung lên dữ dội như đang bị một luồng cự lực kìm nén, có thể phá không lao đi bất cứ lúc nào.
Hai tên tu tiên giả nho môn sắc mặt cuồng biến, uy phong cùng khí thế này, trong đầu bọn họ thậm chí không có nổi một tia phản kháng.
"Chạy mau!"
Gã thiếu niên kia kêu to một tiếng như quỷ khóc sói gào, hóa thành một đạo độn quang màu trắng bắn nhanh về hướng chân trời.
Sắc mặt tu sĩ túc nho cực kỳ khó coi song muốn chạy trốn cũng đã muộn, thế tới đáng sợ như thủy triều của kiếm quang đã tới trước mặt. Đối diện lão quái Nguyên Anh kỳ, hắn hiểu không phải đối thủ nhưng đâu chịu ngồi chờ chết.
Chỉ thấy trung niên túc nho vung tay lên vỗ sau ót một chưởng, một đạo hồng quang chói mắt từ trong miệng bắn ra, là hai thanh tử mẫu phi kiếm dài ngắn khác nhau.
"Đi!"
Y chỉ vào pháp bảo đồng thời trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết, dưới sự thúc dục bí pháp, hai thanh phi kiếm hợp lại thành một rồi hóa thành một con quái vật thân rắn đầu hổ, trong mồm phun ra đám sương đỏ cuồn cuộn tới phía Lâm Hiên.
"Sư huynh chạy nhanh, sau này báo thù cho ta!"
Đến phút cuối người này thật dũng cảm, mắt thấy bản thân đã chạy không nổi liền muốn tranh thủ thời gian cho đồng bọn.
Đáng tiếc là uổng công!
Hiện tại Ma anh của Lâm Hiên đã đại thành, thần thông không thua kém lão quái Nguyên Anh kỳ sơ kỳ, há lại để một tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ nho nhỏ ngăn cản?
Lấy thí dụ là châu chấu đá xe là hình dung tốt nhất, chỉ thấy kiếm quang màu xanh kia cùng quái vật đầu hổ thân rắn va vào nhau. Ánh sáng chói lòa cùng với tiếng nổ như sấm vang mạnh, quái vật đầu hổ thân rắn trước kiếm quang lại như hổ giấy cơ hồ trong nháy mắt đã bị đánh trở về nguyên hình.
Tu sĩ túc nho cực kỳ hoảng sợ, vội quơ tay vào ngực muốn móc ra bảo bối khác nhưng kiếm quang đã tới người, vòng bảo hộ dễ dàng bị rách tan.
"Không..."
Lẫn trong tiếng kinh hô, thân thể hắn đã bị kiếm quang xoắn thành mảng sương máu đầy trời. Lâm Hiên đưa tay phóng ra một quả cầu lửa đưa vị cao thủ Hạo Nhiên tông này về nơi âm tào địa phủ. Đúng là nằm mơ y cũng không ngờ kết quả của lại như Mã Thiên Minh kia.
Thiên lý tuần hoàn báo ứng quả không sai.
Lợi dụng chốc lát này, gã thiếu niên kia đã chạy ra xa mấy dặm. Với thần thức của hắn tự nhiên cũng biết phía sau đã phát sinh chuyện gì, trong lòng kinh sợ tức giận đan xen lại càng sợ hãi hơn.
Tại sao lại như thế này?
Khi trước không phải là đối phương tu luyện ma công quỷ dị mà là thiên tượng ngưng kết nguyên anh?
Trong lòng trần ngập nghi hoặc cùng sợ hãi, nhưng hiện tại phải chạy mau chạy để bảo toàn cái mạng nhỏ.
Nghĩ đến đây hắn mở miệng phun ra một đạo tinh khí. Tinh khí kia cũng không phải là linh lực tụ thành mà là hạo nhiên chi khí chỉ có tu tiên giả nho môn mới sở hữu.
Sau đó hắn lại bấm pháp quyết, cả người linh quang chói lòa, xen lẫn hạo nhiên chi khí tốc độ chạy trốn bạo tăng.
Nơi xa Lâm Hiên nheo mắt không động thân đuổi theo, đối phương chạy trốn rất nhanh cũng sao thoát khỏi phạm vi thần thức của hắn.
"Cũng không tệ, tiện thể thử nghiệm Bích Huyễn U Hỏa mới tu luyện."
Lâm Hiên cười lạnh nâng tay nhẹ nhàng lật một cái, một ngọn hỏa diễm xanh tím cỡ trứng gà xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Đi!"
Cổ tay hơi rung, hỏa diễm kia tức thời hóa thành một đường cong ưu mỹ, như cá kình nhả nước đuổi theo gã thiếu niên.
Tốc độ nhanh tới cực hạn, dùng ngôn ngữ không đủ để miêu tả một phần vạn của nó.
Sắc mặt gã thiếu niên cực kỳ khó coi, trong lòng thoáng hiện một tia tuyệt vọng, vốn hắn tin tương mười phần vào độc tốc của mình nhưng tốc độ ma hỏa của đối phương càng nhanh hơn đến quỷ dị.
Cắn răng một cái, hắn duỗi ngón tay chỉ về phía trước. Thư quyển đang lượn trên đỉnh đầu tức thì biến thành lớn ra chặn ở phía sau.
Người này cũng quả quyết, không có trà thì đành nốc tửu giải khát, ngay cả bổn mệnh pháp bảo cũng bỏ được.
Khóe miệng Lâm Hiên hiện ra một tia cười nhạt, không hiểu là đang tán thưởng hay trào phúng. Dưới sự điều khiển của thần niệm, Bích Huyễn U Hỏa lóe lên, hóa thành một mũi tên dài hơn thước bắn thẳng tới Cự quyển kia.
"Phốc!"
Hồng quang chợt lóe trong tiếng vỡ vụn, phía trước Thư quyển đã xuất hiện một lỗ nhỏ cỡ đầu ngón tay, mũi tên sau khi xuyên qua phòng ngự vù vù thoáng cái trở lại thành ma diễm, lúc này nó đã cách mục tiêu không xa.
Sắc mặt gã thiếu niên trắng bệch. Thư quyển này ở trong thân thể của hắn đã bồi dưỡng gần hai trăm năm, thần thông không nhỏ, luận về lực phòng ngự đủ để làm người líu lưỡi, vậy mà dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Càng đáng sợ chính là đối phương còn chưa lấy pháp bảo ra, mới chỉ tiện tay dùng pháp lực ngưng tụ kiếm quang cùng ma hỏa đã bức hắn đến đường cùng. Thực lực này ngay cả thái thượng trưởng lão trong môn cũng chưa chắc bằng.
Đối phương quá mạnh, xem ra muốn chạy thoát chỉ là hy vọng xa vời.
Cắn răng một cái trong mắt hắn lóe qua một tia quyết tuyệt, sâu trong mắt mơ hồ còn có vẻ điên cuồng.
Bùm một tiếng hắn đã chọn cách tự bạo thân thể, nhất thời mưa máu đầy trời nhưng bên trong lại có một điểm màu vàng rất nhạt.
Nếu không phải thần thức Lâm Hiên đã tương đương tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ e rằng còn không nhận ra. Hắn nhíu mày trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, nhưng không chút do dự tiếp tục khu động thần niệm.
Thanh quang lóe lên, linh lực xung quanh bắt đầu uốn khúc tập trung, biến thành một Đại Thủ màu xanh bóng sáng chộp lấy đạo sáng màu vàng kia.
"Tiền bối hạ thủ lưu tình."
Bên trong quầng sáng lại truyền ra tiếng hoảng sợ của gã thiếu niên nhưng vẻ mặt của Lâm Hiên lạnh như băng, Cự thủ màu xanh khẽ dùng lực đã nắm sợi sáng vàng trong tay.
Hít vào một hơi, Bích Huyễn U Hỏa ngoan ngoãn bay trở về.
Lâm Hiên vô cùng hài lòng. Cho dù là uy lực của Anh Hỏa lão quái Nguyên Anh kỳ cũng còn kém hơn.
Thu túi trữ vật của hai người xong, sắc mặt Lâm Hiên có vẻ ngưng trọng nhìn lại. Trong đại thủ, quầng sáng vàng không ngừng dẫy dụa, đáng tiếc lại không có cách thoát khỏi cấm chế. Lâm Hiên có thể cảm giác được sự hoảng sợ và oán độc của hắn.
Chuyện này có chút kỳ quái, chúng nhân đều biết chỉ có lão quái Nguyên Anh kỳ, nguyên anh mới có thể rời khỏi thân thể lâu như thế, tu sĩ bình thường dù đạt tới Ngưng Đan kỳ cũng không có bản sự như vậy.
Hồn phách một khi rời khỏi thân xác không cần một thời ba khắc liền hóa thành hư vô, vô ảnh vô tung biến mất khỏi thế giới này.
Nhìn sợi sáng vàng này rõ ràng là hồn phách của đối phương, lâu như vậy vẫn không thấy hắn suy yếu.
Chẳng lẽ gia hỏa này lại tu luyện loại thần thông nào đó tăng cường lực linh hồn?
Nhưng hiện tại Lâm Hiên cũng không có tâm tình nghiên cứu điều này. Tay áo phất một cái, một hộp ngọc nhỏ tinh xảo đã hiện ra trong tay, Lâm Hiên đem quầng sáng vàng nhét vào, lại dán thêm một tấm phù lục phía trên.
Không có bảo vật tu dưỡng hồn lực nếu như đối phương không có thần thông đặc thù, cứ mặc cho hắn tự sinh tự diệt đi.
Đương nhiên nếu như nguyên thần của đối phương có thể tồn tại một thời gian khá lâu, Lâm Hiên sẽ tìm cách thu lấy thần thông này.
Lâm Hiên lại phát ra thần thức quan sát, trong phạm vi hơn mười dặm tuyệt không có tu tiên giả. Hắn không khỏi thở dài, bất kể thế nào Mã gia cũng là vì hắn mới gặp phải tai họa, ít nhiều còn có chút thương cảm.
Hung thủ đã đền tội có thể xuống cửu tuyền bầu bạn với Mã gia cũng là hợp lẽ.
"Thiếu gia, chúng ta tiếp tục chỗ này tu luyện sao?"
"Đương nhiên không." Lâm Hiên lắc đầu: "Ta định ở đây thêm một thời gian để củng cố Ma anh, sau đó mới tìm kiếm linh hỏa có thể luyện chế Thiên Trần đan, nhưng xem tình thế bây giờ đành phải thay đổi…".
"Vì cái gì?" Trong mắt Nguyệt nhi thoáng qua một tia nghi hoặc.
"Nha đầu ngốc còn hỏi nữa sao, hai tên tu tiên giả nho môn ban nãy vì sao mà tới chỗ này?" Lâm Hiên cười khổ mở miệng.
"Hẳn là phát hiện thiên tượng khi thiếu gia hình thành Ma anh..." Nguyệt nhi nói đến đây sắc mặt cứng lại, đã hiểu lo lắng trong lòng Lâm Hiên.
"Hai tên đó đã có thể phát hiện thì những kẻ khác cũng có thể, nếu như tiếp tục lưu lại đây phiền toái dĩ nhiên sẽ nối tiếp mà tới." Lâm Hiên thở dài.
Nguyệt nhi gật đầu: "Thiếu gia lời này không sai, xem ra đã đến lúc rời đi."
Một lát sau Lâm Hiên quay lại sơn cốc thu lại trận pháp cùng những vật khác. Sau đó tay áo phất một cái một trận đao phong bắn ra, trong tiếng ầm ầm ầm hai vách đá cheo leo đã sụp đổ hơn nửa, vùi lấp dấu vết hắn từng ở qua nơi này.
Sau đó Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng xanh nhanh chóng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...