Bách Luyện Thành Tiên

Không phải chết, cái này vốn là chuyện tốt. Nhưng lúc ấy nàng dùng bí
thuật tạm thời áp chế kịch độc, giờ khắc này, hậu hoạn lại như độc thủy
mãnh liệt bùng phát.
Không thể vãn hồi.
Hiện tại đã xâm
nhập vào tận tâm phế, kỳ kinh bát mạch đều có độc tố. Lúc này linh lực
toàn thân đều được nàng điều động đến đan điền. Khí hải chính là cội
nguồn của thân thể tu sĩ, còn được gọi là linh lực chi nguyên, Nguyên
Anh cũng ở trong đó.
Nếu nơi này bị đánh phá, độc tố xâm nhập, kết quả của nàng chính là vạn kiếp bất phục.
Biết được điều này, Long thiếu niên cực kỳ lo lắng. Tuy là đại năng Phân
Thần kỳ, nhưng bởi công pháp sở tu chỉ chuyên về công kích, đối với độc
tố lại là dốt đặc cán mai.
Căn bản không thể giúp được gì.

Về phần đệ tử của hắn, tuy cũng có người am hiểu dùng độc. Nhưng chi giới
hạn trong tu vi, đối với độc dược của tồn tại Phân Thần kỳ, cũng là thúc thủ vô sách.
Đáng giận!
Chẳng lẽ chỉ biết trơ mắt nhìn sư tỷ vẫn lạc.
Trong cơn giận dữ, hắn xoay người phóng ra ngoài, đang muốn quát mắng một
hồi, có thể nói là giận chó đánh mèo. Bất quá, nếu đổi lại là người
khác, ai có thể không chế tâm tình lúc này?
Nhưng còn chưa kịp
phát tác thì bên tai đã truyền đến tiếng reo hò của chúng đệ tử. Nội
dung không giống nhau, nhưng rõ ràng đều vui sướng đến cực điểm: "Đệ tử
tham kiến Lâm sư tổ."
"Sư tổ thần thông cái thế, uy chấn tam giới."
"Đa tạ đại ân đại đức cứu mạng của sư tổ. Ngày sau đệ tử nhất đinh xông pha khói lửa, quyết báo đại ân này."
Sơn cốc nho nhỏ phía trước là nơi đám đệ tử Vân Ẩn tông tụ tập dưỡng thương.

Trên mặt mỗi người đều tràn ngập kích động cùng ngưỡng mộ. Lâm Hiên trong
suy nghĩ của bọn hắn quả thực chẳng kém thiên thần. Cho dù bậc tổ sư lập phái của Vân Ẩn tông có đến đây, chỉ sợ danh vọng cũng không thể so
sánh với Lâm Hiên.
Mà hết thảy đều lọt vào mắt Long thiếu niên,
nhưng hắn không thèm quan tâm. Cho dù thanh danh của Thái thượng trưởng
lão như hắn không bằng Lâm Hiên, nhưng cũng không hề cảm thấy có chút đố kị. Trái lại, giờ khắc này hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Hắn cũng chẳng thèm quan tâm khách sáo lễ nghi, bước thẳng đến, giữ chặt Lâm Hiên: "Lâm sư đệ, ngươi tới thực sự là quá tốt, nhanh đi theo ta."
Lời còn chưa dứt, không đợi đối phương trả lời, hắn đã kéo Lâm Hiên bay vào trong sơn cốc.
Động tác như vậy cũng khiến Lâm Hiên không khỏi sững sờ. Trong lòng thầm
nghĩ, Long sư huynh trước giờ đều cực kỳ ổn trọng, hôm nay sao lại...Bất quá hắn cũng không hề phản đối.
Khoảng cách như vậy, đối với bọn hắn đương nhiên chỉ chớp mắt là tới. Rất nhanh, Lâm Hiên đã tiến vào nơi hai người cư trú.
Quang cảnh cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn và vài cái ghế đá.
Bất quá Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để ý, mà gương mặt tiều tụy của Ngân Đồng nữ tử đã đập vào mắt.
"Sư tỷ, ngươi xem ta mang ai đến này."
Thanh âm của Long thiếu niên tràn đầy kinh hỉ, sau đó hắn quay đầu lại, trên
mặt lộ vẻ mong chờ: "Sư đệ, ngươi mau nhìn xem, sư tỷ trúng phải kịch
độc, đã xâm nhập vào tâm phế, sắp không chống đỡ được nữa rồi."
"Kịch độc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui