Bách Luyện Thành Tiên

Giờ khắc này, nàng cũng bị Huyết Hỏa nghĩ bao vây, nhưng rõ ràng không
có thủ đoạn hữu dụng để ứng phó. Chỉ là tế ra một bảo vật giống như
chiếc khăn gấm, đem che chắn toàn thân. Đồng thời tay phải giơ cao, nắm
chặt một khỏa Lôi châu lớn cỡ mắt rồng, từ bên trong bắn ra từng đạo lôi điện màu vàng.
Những nơi lôi điện đi qua, Huyết Hỏa nghĩ đều bị quét sạch không còn. Nhưng số lượng ma trùng này quá nhiều, lại căn bản không biết sợ chết, vì vậy mà hiệu quả của lôi châu kia đem lại cũng
không đáng kể.
Ít nhất không thể giúp nàng thoát khốn.
Trên mặt tràn đầy vẻ sầu thảm, chẳng lẽ mình thực sự phải vẫn lạc ở đây sao?
Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì đột nhiên bên tai đã vang lên tiếng
oanh minh. Tuy thanh âm này không lớn, hơn nữa dường như truyền đến từ
khoảng cách rất xa. Nhưng lại khiến vị phu nhân này ngẩn ngơ một hồi,
không nhịn được mà quay đầu lại.
Nhưng khi ánh mắt quét qua thì
phía sau lại trống không, nào có bất cứ thứ gì không ổn. Bất quá điều
này lại khiến nàng càng thêm lo lắng. Khẳng định là không nghe lầm, Lâm
tiểu tử kia đã tới rất gần, nên làm cái gì bây giờ?
Thời gian gấp rút, nàng đem pháp lực toàn thân rót vào Lôi châu trong tay.
Oanh!
Chỉ một thoáng, lôi điện bắn ra tứ phía.

Uy lực so với lúc trước đã tăng lên gấp mấy lần. Ma trùng trong phương
viên trăm trượng đều bị quét sạch không còn. Sau đó thân hình nàng xoay
một cái, hóa thành một đạo cầu vồng màu tím nhạt, hướng về phía xa lao
vút đi.
Nhưng chỉ vẻn vẹn bay được vài bước đã bị đàn Huyết Hỏa nghĩ một lần nữa bao vây.
Sắc mặt nàng "xoát" cái đã trở nên trắng bệch.
Đúng lúc nàng sắp tuyệt vọng thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng cười
lạnh của Lâm Hiên: "Trốn cũng vô ích, phải chăng đạo hữu nên đem tính
mạng giao cho Lâm mỗ?"
Vừa nói, Lâm Hiên vừa nâng tay phải lên.
Thần thông mà Thân Nội Hóa Thân tu luyện chính là Tuyết Ảnh Chân Ma
công, hoàn toàn khác so với bản thể. Chỉ thấy hắc mang lóe lên, cánh tay phải đột nhiên biến lớn một vòng. Móng tay dài ra, trở thành một hắc ma trảo đen thui.
Sau đó hắc trảo vung lên, tiếng xoẹt xẹt vang vọng, vô số móng vuốt màu đen nhọn hoắt bắn ra.
"Ah!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, màn sáng bảo vệ bị xé rách, toàn bộ thân thể
nàng bị đánh thủng lỗ chỗ giống như cái sàng. Ngay cả Nguyên Anh cũng
không kịp đào thoát, vẫn lạc tại chỗ.
Kết quả như vậy lại khiến Lâm Hiên không nói nên lời.
Cái này...Hình như quá dễ dàng thì phải.
Tuy thực lực của mình hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng một màn trước mắt đúng
là có chút không hợp thói thường. Chẳng cần sử dụng bảo vật mà cùng có
thể miểu sát tu sĩ cùng giai sao?
Bất quá hắn chỉ nghi hoặc
trong nháy mắt, rất nhanh, Lâm Hiên đã hiểu rằng không phải mình quá
mạnh mà do nàng ta quá yếu. Hơn nữa đối mặt với công kích, nàng còn
không có dũng khí mà chiến một trận, chỉ dốc sức liều mạng chạy trốn.
Thân hình Lâm Hiên lóe lên, đang chuẩn bị tiến đến mục tiêu kế tiếp.
Nhưng toàn thân chỉ run lên một chút, Lâm Hiên đã ngừng lại. Hắn chậm rãi
xoay người, nhìn chằm chằm vào một góc trống trải phía sau lưng.
"Không ngờ lá gan của hai vị đạo hữu cung không nhỏ, rõ ràng dám đi theo Lâm
mỗ. Rốt cục là có ý gì, hiện tại có thể hiện thân được rồi."
"Hắc hắc, Lâm đ*o hữu đúng là không chỉ có hư danh. Chỉ là một cỗ hóa thân

đã có thể phát hiện hành tung hai người chúng ta. Cũng nên ra diện kiến
đạo hữu một chút mới được."
Lời còn chưa dứt, không gian cách Lâm Hiên chừng mấy chục trượng bỗng lóe lên linh quang, một đám Yêu vân đã hiện ra trước mắt.
Sau đó Yêu vân kia xoay tròn rồi thu liễm, hai bóng người dần hiện ra. Bên
trái chính là một Yêu tộc mắt xanh tai dài, làn da đỏ tươi, trên trán
sinh ra một con mắt thứ ba quỷ dị, từ bên trong tràn ra khí tức hung lệ.
Bên phải lại mà một nữ tử Yêu tộc.
Nhìn thoáng qua có vài phần nhan sắc, nhưng trong mắt nàng lại tỏa ra ánh
sáng đỏ như máu. Hai bên gò má chi chít những cái vảy đỏ thẫm, toàn thân cũng vận đồ đỏ. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bình thường có chút đoan
chính xinh đẹp. Nhưng khi há ra lại để lộ cái lưỡi rắn không ngừng phun
ra nuốt vào.
Bản thể của nàng nhất định là một loài linh xà nào đó.
Nhị Yêu này đều là tồn tại Phân Thần kỳ, hơn nữa linh áp toàn thân đều
không như bình thường, hẳn là vượt xa tồn tại cùng giai. Bất quá cái này cũng chẳng có gì là lạ, nếu không có chút năng lực, sao lại dám đi theo phía sau mình?
Lâm Hiên đương nhiên không mảy may một chút sợ hãi: "Hai vị đạo hữu đến tận cửa như vậy, chẳng lẽ là muốn chết sao?"
"Muốn chết?"
Yêu tộc tai dài mắt xanh kia mỉm cười: "Khẩu khí của các hạ thật lớn, bất quá những lời này có lẽ nên dành cho ngươi mới đúng."
"Dành cho ta?"
Lâm Hiên có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Nữ Yêu lập tức tiếp lời: "Lâm đ*o hữu không cần phải phô trương thanh thế. Nếu như bản thể của ngươi ở đây, huynh muội ta có lẽ sẽ nhượng bộ lui
binh. Nhưng hiện tại chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, cho dù có mạnh mẽ

đến mức nào, với thực lực hai người chúng ta, chẳng lẽ còn chưa đủ để
tiễn người xuống suối vàng?"
"Ân."
Nghe khẩu khí tràn
đầy tự tin của nhị Yêu, Lâm Hiên lại không lập tức phản bác. Chỉ là khóe miệng lộ vẻ trào phúng: "Nếu hai vị đạo hữu đã cho là như vậy, tốt
thôi, chúng ta cùng chờ xem."
Biểu hiện của Lâm Hiên không có
một chút kiêng kị, tự nhiên khiến nội tâm nhị Yêu không khỏi dấy lên
nghi vấn. Chẳng lẽ sự tình đã đến nước này lại còn quay đầu chạy trốn.
Không thể nào, đối phương hơn phân nửa là phô trương thanh thế, chỉ một
cỗ hóa thân thì có bao nhiêu bổn sự?
Dường như muốn xác minh suy đoán trong lòng, Xà Yêu liền quát một tiếng rồi động thủ.
Chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc phất lên, một đạo hồng quang đỏ như máu bay vút ra, tốc độ cực nhanh, rõ ràng không hề thua kém Mặc Linh Toản.
Lâm Hiên tựa hồ như không kịp phản ứng, bỗng chốc bị đạo hồng mang này bắn
xuyên qua ngực. Lần tập kích này của đối phương vô cùng âm độc, đạo hồng mang kia chỉ vẻn vẹn bằng đầu ngón tay cái, nhưng nơi xuyên qua lại
đúng vị trí trái tim của hắn.
Cho dù là Tu Tiên giả thì vị trí này cũng là chỗ hiểm yếu.
Tuy không đến mức vẫn lạc, nhưng thân thể nhất định là bị phế bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui