Đương nhiên, theo uy lực của Cửu Cung Tu Du Kiếm tăng lên, thực lực của mình cũng tăng lên một trình độ mới.Nhưng cái trình độ mới này cũng chỉ trong phạm vi tu sĩ cùng giai mà thôi. Nhưng nếu cho hắn thêm một vài thủ đoạn khác, cảnh giới được nâng cao một chút, ví dụ như Phân Thần hậu kỳ, Lâm Hiên tin tưởng mình có thể đối phó với bản thể của một lão quái vật Độ Kiếp kỳ.Phân Thần chiến Độ Kiếp, bất kể từ góc độ nào cũng đều quá mức kinh thế hãi tục. Có thể nói từ thời Thượng Cổ đến giờ cũng chưa từng phát sinh lần nào.Nếu Lâm Hiên nói ra suy nghĩ của mình, chắc chắn sẽ bị vô số lời châm trọc, trào phúng.Tiên đạo mặc dù tối nghĩa, nhưng vì số lượng tu sĩ rất lớn nên ngẫu nhiên cũng có xuất hiện Thiên tài có thực lực hơn xa tu sĩ cùng cấp.Tuy nhiên, những Thiên tài này ngày thường ngang ngược càn rỡ, cũng tuyệt không dám nói mình tiến cấp tới Phân Thần hậu kỳ là có năng lực khiêu chiến Độ Kiếp.Điều này đã không còn gọi là cuồng vọng ...Dùng thiểu năng để hình dung mới là đúng nhất.Lão quái vật Độ Kiếp Kỳ, cho dù là sơ kỳ, cơ hồ đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng Lâm Hiên nhờ cơ duyên xảo hợp, đã từng gặp qua không chỉ một lần.Trong đó có Tu Tiên giả Đại Năng của Nhân Tộc, cũng có lão quái vật Yêu tộc, thậm chí cả Cổ Ma Thánh Tổ, cùng với tồn tại Chân Linh trong truyền thuyết.Lâm Hiên từng gặp qua nhiều lão quái vật trong Tam giới như vậy, làm sao có thể không biết trình độ bọn họ khủng bố tới mức nào?Nhưng Lâm Hiên cũng tự tin, dựa vào bảo vật huyền diệu dị thường và rất nhiều bí thuật uy lực cường đại của mình, nếu hắn thành công tiến giai đến Phân Thần hậu kỳ, có nhiều khả năng đối phó được những lão quái vật Độ Kiếp kỳ kia.Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hiên hưng phấn như có lửa đốt.Mặc dù khoảng cách tới ngày cử hà phi thăng còn rất xa xôi, nhưng thực lực của mình mơ hồ đã chạm đến cấp cao nhất của Tu tiên giả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vnĐương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, còn thực tế ra sao thì phải đợi đến lúc hắn thực sự tiến giai tới hậu kỳ mới biết.Vì vậy nên việc cấp bách lúc này là nâng cao cảnh giới và thực lực của bản thân.Nói tới tiến cấp, Lâm Hiên lật tay lấy ra một kiện bảo vật.Đó là một cái hộp ngọc, dài rộng chừng nửa thước, trên nắp có dán một trường phù lục phòng ngừa việc mất mát Linh khí.Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy ngẫm, sau đó hắn mở nắp hộp ngọc ra, đập vào mắt là một loại quả, nhìn qua có vài phần giống như quả Đào nơi thế tục.Quả này chính là quả Bàn Đào, là một trong ba kiện bảo vật áp trục cuối cùng mà Lâm Hiên đoạt được ở Phiêu Miểu Tiên Cung.Trong truyền thuyết, quả Bàn Đào là thánh vật nghịch thiên, tu sĩ Động Huyền kỳ trở xuống chỉ cần ăn một quả là tu vi có thể nâng lên một cảnh giới. Nếu là tu sĩ đã ngoài Động Huyền kỳ phục dụng, cũng có thể tiết kiệm được công sức vài ngàn năm khổ tu. Nếu hiện tại Lâm Hiên dùng vật này, có khả năng rất lớn sẽ thăng cấp trở thành Tu tiên giả Phân Thần trung kỳ.Đương nhiên, cài này cũng chỉ là có khả năng mà thôi.Tuy nhiên nếu thật sự quả Bàn Đào là vật nghịch thiên có thể làm cho tu vi tăng trưởng điên cuồng như vậy, các vị tiền bối tổ sư Phiêu Miểu Tiên Cung sao có thể không phục dụng, lại truyền thừa cho đám hậu bối sau này được.Nếu đã không biết nguyên nhân chính xác, đương nhiên Lâm Hiên sẽ không dại gì mà phục dụng kỳ vật này.Nếu không, giả sử có tồn tại một tai họa ngầm nào đó, chăng phải là hắn tự mang đá đập vào chân mình hay sao?Lâm Hiên nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt khẽ đảo, thần sắc đột nhiên khẽ động.Chỉ thấy ở đáy hộp ngọc có một dòng chữ rất nhỏ, nếu không phải thần thức Lâm Hiên mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ bỏ qua điểm này.Lâm Hiên nâng hộp ngọc lên, hơi cúi đầu xuống, thần thức như lũ tràn ra.Sau thời gian dùng cạn một chén trà, hắn mời ngẩng đầu lên, vẻ nghi hoặc suy tư đã không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là vẻ hưng phấn, ánh mắt lấp lánh như sao.Hơn ngàn chữ nhỏ xíu dưới đáy hộp ngọc đã giải thích chân tướng sự việc.Cây Bàn Đào, mỗi mười vạn năm mới chín, hơn nữa chỉ sống ở một vài địa phương đặc biệt trong Tam giới.Trong đó, ngoại trừ một cây ở Thanh Khâu Quốc của Cửu Vĩ Thiên Hồ, số còn lại đều sinh trưởng trong thế giới Man Hoang, có đủ loại dị thú cường đại bảo vệ. Cho dù là Tu tiên giả Đại Năng Độ Kiếp kỳ, muốn lấy quả Bàn Đào cũng không phải chuyện dễ dàng.Một lần nào đó, Tam đại Tán tiên cùng Tam đại Yêu Vương, còn có mấy vị Độ Kiếp hậu kỳ Linh giới, tụ hội trong cung điện của Cửu Vĩ Thiên Hồ tại Thanh Khâu Quốc.Quảng Hàn Chân Nhân trong Tam Tán tiên còn mang theo con gái mới sinh không lâu của mình - Công chúa Tân Nguyệt.Càng là tu tiên giả cấp cao, muốn có đời sau lại càng khó khăn. Quảng Hàn Chân Nhân cực kỳ chiều chuộng con gái của mình.Đọc tới đây, Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười, công chúa Tân Nguyệt có thể coi là người quen cũ. Hai người đã có rất nhiều ân oán dưới Hạ giới, nàng ta và Hạ Hầu Lan một thể hai hồn, cũng không biết hiện giờ nha đầu kia thế nào rồi.Quả Bàn Đào này lại có quan hệ với nàng sao?Đúng dịp các vị đại năng tụ hội, quả Bàn Đào lại chín. Quả thực, vật này trong mắt các vị Yêu tộc, tu sĩ khác là bảo vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhưng ở đây đều là những tồn tại đỉnh cao của Linh giới, Yêu Vương, Tán tiên, thực lực yếu nhất cũng là Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh phong.Tác dụng của quả Bàn Đào đối với bọn họ cũng không đáng kể. Vì vậy nên Cửu Vĩ Thiên hồ căn bản không nghĩ đến việc có người sẽ lẻn vào trong vườn Bàn Đào của mình.Nào ngờ thực sự lại có người đi vào, chính là con gái bảo bối của Quảng Hàn Chân Nhân, công chúa Tân Nguyệt.Năm đó, nha đầu Tân Nguyệt kia còn quá nhỏ tuổi. Cha của nàng là Tán Tiên, người người tôn sùng, ngay từ nhỏ, Tân Nguyệt đã được Quảng Hàn Chân Nhân yêu thương, nuông chiều hết mực, tính tình nàng kiêu căng, điêu toa khó có thể nói hết.Cha nàng mang nàng tới Thanh Khâu Quốc, nàng lại bướng bỉnh lẻn vào trong vườn Bàn Đào của Cửu Vĩ thiên hồ.Bàn Đào là thiên địa linh vật, mùi thơm sau khi chín vô cùng mê người, Tân Nguyệt đương nhiên không thể chống cự lại sự hấp dẫn chí mạng đó, tính tình không sợ trời chả sợ đất đã thành thói quen, mặc kệ là bảo vật của ai, cứ hái xuống là xong.Tuy nhiên quả Bàn Đào sao có thể lấy bằng cách này được.Bàn Đào là bảo vật hành Mộc cao cấp nhất trong Ngũ Hành, phải dùng tài liệu thuộc tính Mộc thuần khiết nhất luyện chế thành pháp bảo, sau đó mới có thể hái xuống. Nếu quả Bàn Đào chạm phải vật không phải thuộc tính Mộc, tạp chất từ Thiên Địa Nguyên Khí sẽ chảy ngược vào bên trong quả Bàn Đào.Vì có tạp chất nên hiệu quả của quả Bàn Đào sẽ phát sinh dị biến, nhưng rút cuộc sẽ phát sinh theo hướng nào thì chả ai biết được.Có một nửa khả năng, Linh lực tinh khiết bên trong áp chế tạp chất, như vậy thì quả Bàn Đào cũng không khác gì so với quả Bàn Đào dùng pháp bảo thuần Mộc hái xuống. Tu sĩ dùng nó có thể tăng tu vi lên một cảnh giới.Nửa còn lại chính là tạp chất áp chế Linh lực, nó sẽ hóa thành độc tố, tiến vào trong kinh mạch của tu sĩ. Nếu là như vậy, chẳng những không thăng cấp mà tu vi còn thụt lùi một cảnh giới.Tiểu công chúa nào biết được huyền ảo trong đó, há miệng định ngoạm một miếng. Cũng may Quảng Hàn Chân Nhân rất quan tâm đến con gái, ngay lúc phát hiện nàng đã lập tức ra ngoài tìm kiếm, lúc gặp nàng thì vừa vặn thấy cảnh con gái yêu cắn quả Bàn Đào.Quảng Hàn Chân Nhân kinh hãi, lập tức đoạt lấy quả Bàn Đào, ngăn cản con gái cắn một miếng kia.Ngay sau đó, vị Thanh Khâu Quốc Chủ cũng chạy tới đây, vườn Bàn Đào của mình bị người ta xông loạn, đương nhiên Cửu Vĩ Thiên Hồ không thích chút nào, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu, hơn nữa lại là con gái bảo bối của Quảng Hàn Chân Nhân, nàng cũng không trách móc nặng nề, còn dứt khoát đưa cho Quảng Hàn Chân Nhân quả Bàn Đào kia.Quảng Hàn Chân Nhân đương nhiên phải nhận lỗi một phen, dở khóc dở cười lấy ra một vài loại kỳ trân dị bảo đổi lấy quả Bàn Đào nhiễm tạp chất.Đương nhiên, Quảng Hàn Chân Nhân không thèm dùng, con gái bảo bối lại càng không. Về sau nhờ cơ duyên xảo hợp, không biết như thế nào đã đến tay một vị tiền bối tổ sư của Phiêu Miểu Tiên Cung.Mà vị tổ sư này, vì đủ loại nguyên nhân cũng không mạo hiểm dùng Linh quả này, lão dùng nó làm bảo vật truyền thừa, từng đời từng đời truyền xuống."Thì ra là thế!"Lâm Hiên vuốt vuốt Linh quả trong tay, trên mặt lộ ra vài phần do dự."Thật là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công phu."Một lát sau, vẻ trầm ngâm do dự đã bay biến đâu mất, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng, vận khí của mình đúng là không tệ mà.Tỷ lệ tiến giai thành công là một nửa. Nếu đổi lại là một gã Tu tiên giả khác, có quyết định dùng hay không cũng phải đau khổ suy tính một phen. Tạp chất trong Thiên Địa Linh khí cực kỳ khó trục xuất, nếu vận khí mà không tốt thì tu vi cả đời thậm chí không thể tăng trưởng được nữa.Nguy hiểm như vậy, chắc chắn có rất ít kẻ tình nguyện mạo hiểm.Nhưng đối với Lâm Hiên thì …Tạp chất?Hắc hắc, trực tiếp dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất chẳng phải xong rồi sao?Còn nhớ lần trước ở đảo Yêu Linh, mình nhờ cơ duyên xảo hợp đã từng dùng qua một quả Thực Tâm Ma Đào, tu vi tiến cấp từ Nguyên Anh sơ kỳ lên Nguyên Anh trung kỳ.Hôm nay quả Bàn Đào trong tay, lần này mình có thể lại tấn cấp Phân Thần trung kỳ hay không?Ồ ... đợi đã, có lẽ không chỉ chủ Nguyên Anh tấn cấp, vận khí không tệ một chút thì đệ nhị Nguyên Anh và Yêu Đan cũng có thể tấn cấp.Đương nhiên, có thực sự được như thế hay không còn phải đợi đến lúc dùng xong, nhưng Lâm Hiên rất tin tưởng vào khả năng thành công lần này.Vì vậy Lâm Hiên cũng không vội vã kiểm kê bảo vật, mà bắt đầu suy nghĩ xem có thể phục dụng luôn tại nơi này hay không?Linh khí nơi đây cũng coi như không tệ, hơn nữa lại vắng vẻ, chắc sẽ không có gia hỏa nào quấy rầy mình.Hơn nữa nếu mình tiến cấp thành công cũng sẽ nắm chắc luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm Chi Khí thay công chúa Viện Kha hơn một chút.Tuy nhiên điểm quan trọng nhất chính là thời gian sử dụng quả Bàn Đào này không nhiều lắm, ngắn thì mấy tháng, lâu cũng chỉ nửa năm.Nghĩ tới đây, Lâm Hiên không do dự nữa, quyết định dùng Linh quả tiến cấp ngay tại nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...