Bách Luyện Thành Thần

Không chỉ Lâm Canh, mà tất cả đệ tử nội môn đều biết những đệ tử ngoại môn theo bọn hắn đến đây, ngoại trừ có dũng khí thì căn bản không hề có năng lực đối kháng với Yêu tộc.

Những đệ tử ngoại môn này đều là phiền phức.

Chỉ là Thanh Vân Tông có quy định, năm đệ tử nội môn bọn họ phải mang theo năm tên phiền phức tham gia nhiệm vụ trảm yêu.

Cho nên khi ở Tiểu Vũ Phong, đám người Lâm Canh đã bàn bạc xem làm thế nào để cho năm tên phiền phức này không gây ảnh hưởng khi bọn họ chiến đấu.

Lâm Canh khi đó tuyệt đối không ngờ chính mình sẽ được một tên phiền phức cứu.

Đồng thời lại càng không nghĩ ra được, con yêu tướng kia ngay cả Cửu Nghi Phân Quang Kiếm của mình còn không sợ, vậy tại sao thanh phi đao của La Chinh lại làm cho nó kiêng kị như thế?

“Nếu ta rất đặc biệt, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?” La Chinh vừa nói vừa thu thanh phi đao nát lại.

Yêu tướng vươn đầu lưỡi ra khỏi cái miệng đầy răng nanh, liếm liếm: “Dĩ nhiên là không. Người càng đặc biệt, vị thịt càng tươi ngon! Khà Khà...”

Yêu tướng nói xong liền bỏ qua Lâm Canh không thèm để ý, đánh về phía La Chinh.

Lâm Canh thấy thế khẽ vươn tay, bắn ra một đường chân nguyên màu bạc, cuốn Cửu Nghi Phân Quang Kiếm đang cắm trên mặt đất trở về tay mình, lại giết về phía con yêu tướng kia. Hắn biết rất rõ, nếu không giết yêu tướng này thì tất cả mọi người sẽ chịu chết, cho nên hắn phải nắm chắc cơ hội.

Thế nhưng yêu tướng kia không thèm đếm xỉa gì đến công kích của Lâm Canh, chỉ bất ngờ vặn vẹo sau lưng, từ đó lại có mấy xương nhọn màu đồng cổ nhô ra, hóa giải hết công kích của Lâm Canh.

La Chinh đứng sừng sững tại chỗ, hai mắt mở to, trên mặt hiện vẻ thận trọng trước nay chưa từng có.

Hắn biết, bản thân chỉ cần sơ ý một chút thôi thì cũng rất có thể phải phơi thây tại chỗ!

Trong nháy mắt, yêu tướng đã xông tới, La Chinh cũng nhẹ nhàng ném phi đao nát ra sau đó kéo một cái, phi đao kia liền bay thành đường vòng cung, vọt về phía yêu tướng.

Thế nhưng tốc độ của yêu tướng vượt xa khỏi dự đoán của La Chinh. Chỉ thấy nó dùng một tốc độ cực kì quỷ dị, xoay tròn theo đường bay của phi đao, rất nhanh đã có thể tránh khỏi công kích.

Khó chơi đây!

La Chinh cắn răng một cái, hơn một trăm miếng vảy rồng trong đầu cùng lúc lóe ra màu xanh biếc, một quyền vô cùng uy lực nện mạnh về phía đầu yêu tướng.


Từ trong thân thể La Chinh phóng ra sức mạnh vô cùng mãnh liệt. Lượng sức mạnh khổng lồ này cũng chỉ có cơ thể linh khí của La Chinh mới chịu được. Nếu là người khác, chỉ cần vận chuyển luồng sức mạnh này, e là chưa kịp dùng đã bị sức mạnh của bản thân đè ép đến tan vỡ rồi.

“Oanh!”

La Chinh đụng độ ngay chính diện với con yêu tướng kia.

Hai luồng sức mạnh thuần túy giao tranh, tựa như có năng lực hủy thiên diệt địa. Nguồn năng lượng khổng lồ đó đã nghiền nát các tảng đá xung quanh thành bột mịn.

Sức mạnh của con yêu tướng kia cũng không đơn giản, phản lực lớn đến mức trực tiếp đánh bay La Chinh ra xa mấy chục trượng. Thân thể La Chinh đập mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố, một đống bùn đất chồng chất sau lưng La Chinh.

Từ khi cơ thể La Chinh trở thành linh khí, sức mạnh bình thường đánh vào hắn cơ bản đã không còn hiệu quả, thế mà một quyền này của yêu tướng lại khiến hắn được lợi cực lớn, luồng khí nóng trải rộng toàn thân, cả người được bao phủ trong một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Dựa theo con đường tu luyện của võ giả mà nói, người bình thường khi tiến vào Nửa Bước Tiên Thiên sẽ bắt đầu Cố Bản Bồi Nguyên.

Cái gọi là Cố Bản chính là cường hóa đan điền, làm cho sức chịu đựng của đan điền tăng lên một bậc, có thể chịu được sự ăn mòn của chân nguyên.

Mà Bồi Nguyên, đương nhiên là bồi luyện chân nguyên.

Luồng khí nóng sản sinh trong thân thể, xuôi theo các kinh mạch lớn chảy vào đan điền, La Chinh liền cảm thấy bụng của mình như có một ngọn lửa thiêu đốt. Hắn biết, những luồng khí nóng này đang trợ giúp hắn cường hóa đan điền.

La Chinh bị đấm một quyền, rồi văng xa mấy chục trượng, tình huống của yêu tướng bên kia cũng không kém, cả người bắn ngược vào rừng cây ở bên sườn sơn cốc, trực tiếp đụng gãy mấy cây vân sam.

“Ầm ầm!”

Những cây vân sam không biết đã mọc mấy trăm năm chậm rãi đổ xuống, ngã ra hai bên.

Thân thể Yêu tộc mặc dù không cường hãn như Ma tộc, nhưng tên Yêu tộc này dù gì cũng là yêu tướng, sau khi bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt nó cũng có chút khó coi.

Tuy yêu tướng này liếc mắt một cái liền thấy điểm đặc biệt của La Chinh, nhưng nó cũng không ngờ sức mạnh của La Chinh lại kinh người như vậy. Mới vừa rồi chỉ so đấu sức mạnh thuần túy, thực lực của tiểu tử kia so với mình thậm chí còn cao hơn ba phần.

Yêu tướng lại chậm rãi đi tới sơn cốc. Cây vân sam bên đường đều bị những xương nhọn của hắn cắt đứt, phát ra tiếng vang to lớn, yêu khí vô hạn phóng lên cao, gần như khiến gió mây cũng phải biến sắc.


Lúc này Lâm Canh là người bị chấn động nhất.

Lâm Canh là cường giả trong các cao thủ Tiên Thiên, hắn cũng tự nhận là sức mạnh kém yêu tướng kia xa tít tắp.

Khi thấy La Chinh đối đầu trực diện với yêu tướng kia, hắn còn cho rằng La Chinh chết chắc rồi.

Một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên bị yêu tướng trực tiếp đánh một quyền, sợ rằng thân thể đều phải vỡ nát?

Nhưng kết quả của một quyền này lại không giống như hắn tưởng.

La Chinh và yêu tướng, ai nấy đều bị sức mạnh khổng lồ đẩy lui xa mấy chục trượng.

Rốt cuộc La Chinh đã làm thế nào, Lâm Canh hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, dù sao thực lực vô cùng bá đạo của La Chinh làm cho hắn thấy được chút hy vọng.

Nhưng ngay sau khi thấy yêu tướng kia đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, còn đi về phía này. Mà La Chinh thì vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hy vọng mới được nhen nhóm lại biến mất sạch sẽ.

Lâm Canh cho là mình quá ảo tưởng rồi, bị yêu tướng trực tiếp đánh một quyền, dù là mình cũng phải bị thương nặng, làm sao còn có thể bò dậy được?

Nhưng Lâm Canh lại không biết, La Chinh không đứng dậy, không phải là hắn không bò dậy nổi.

Chờ đến khi đan điền hấp thu gần như toàn bộ luồng khí nóng kia, La Chinh lập tức nhảy ra khỏi cái hố đất, vận động cơ thể một hồi, xoay cổ một vòng.

Tuy sức mạnh của yêu tướng bá đạo, nhưng thân thể linh khí của La Chinh cũng kiên cường không gì sánh được.

“Sức lực rất mạnh! Thêm lần nữa!” La Chinh nói xong, cũng bước qua nghênh đón.

La Chinh tất nhiên hy vọng có thể đối đấu với yêu tướng kia thêm mấy quyền.

Mượn sức mạnh yêu tướng mà tạo ra luồng khí nóng, nhanh chóng cường hóa đan điền, giúp hắn sớm bồi luyện ra chân nguyên.

Thế nhưng sau lần đối đầu với La Chinh kia, yêu tướng cũng đã nhận thức rõ ràng thực lực của La Chinh. Lúc này chỉ thấy trên làn da màu nâu của yêu tướng, yêu khí dâng lên cuồn cuộn, nháy mắt trên tay hiện ra hai xương nhọn màu đồng cổ mọc ngược lên.


Yêu tướng hét lớn một tiếng, liền gập hai cánh tay lại, nhắm thẳng hai xương nhọn kia đâm về phía La Chinh.

La Chinh thấy vậy, dồn lực lại dưới chân, sau đó đột nhiên giảm tốc độ muốn mau chóng dừng lại, tránh khỏi công kích của yêu tướng.

La Chinh né tránh thành công. Hai xương nhọn trên tay yêu tướng không đâm trúng mục tiêu, chỉ xẹt qua sát hai bên người La Chinh.

Nhưng ngay khi đó, yêu tướng kia lộ ra ý cười tàn nhẫn, há cái miêng đầy răng bén nhọn rồi bắt đầu gào thét.

“Hu!!!!”

Từ ngực, lưng, bả vai, quanh thân yêu tướng kia bỗng nhiên có mười mấy mũi nhọn đâm ra.

Vừa thấy nụ cười quỷ dị ban nãy của yêu tướng, La Chinh đã biết không ổn. Tuy là hắn phản ứng cực nhanh, nhưng cũng đã muộn, một cây xương nhọn đã đâm về phía hắn.

Khi mà trông như La Chinh không còn cách nào để tránh né công kích, thì trong nháy mắt xương nhọn kia đâm vào ngực, hắn vặn người một cách quỷ dị, cố gắng tránh các bộ phận quan trọng.

“Phập phập!”

Tuy nói xương nhọn này không cắm trúng ngực La Chinh, nhưng vẫn xuyên qua bả vai hắn.

La Chinh bị xương nhọn xuyên thấu, chân không chạm đất, treo lơ lửng giữa không trung.

Con yêu tướng kia phát ra tiếng cười khặc khặc, vươn một bàn tay to sần sùi giống như vỏ cây, nắm lấy hai chân La Chinh: “Con người càng đặc biệt thì thịt càng thêm ngon. Ha ha...”

Không ngờ nó lại muốn kéo đứt đôi người La Chinh.

Các đệ tử Tiểu Vũ Phong đang ra sức đánh trả yêu binh thấy vậy, tâm trạng đều trở nên nặng nề.

Bọn họ đều biết rõ, đụng phải yêu tướng có ý nghĩa gì.

Chỉ cần Lâm Canh chết, những người khác đều không chịu nổi một đòn của con yêu tướng kia.

Toàn bộ đệ tử Tiểu Vũ Phong đều sẽ bị những Yêu tộc này xé xác ra ăn.

Mới vừa rồi La Chinh trực tiếp đối đầu cùng con yêu tướng kia, mọi người có ngạc nhiên, nhưng cũng có một chút hy vọng.

Chỉ là hy vọng này lại bị nghiền nát nhanh như vậy.


Đúng lúc này, trên mặt La Chinh lại lộ ra nụ cười quỷ dị.

Linh trí của Yêu tộc cũng không thấp hơn so với con người. Thấy La Chinh mỉm cười, con yêu tướng kia cũng nảy sinh một chút hoài nghi. Nhưng lần này thằng nhãi loài người đó đã bị khống chế hoàn toàn, không có khả năng lật ngược tình thế. Nó đang định dùng sức, kéo đứt La Chinh thành hai đoạn.

“Viu!”

Bên phía sườn của con yêu tướng, phi đao nát bắn tới từ một góc vô cùng xảo quyệt.

Trước khi La Chinh bị xương nhọn đâm trúng thì đã ném phi đao nát ra ngoài, rồi lại âm thầm kéo phi đao trở lại, bắn ngược về hướng yêu tướng.

“Hử?”

Tốc độ phản ứng của yêu tướng cũng cực nhanh, trong nháy mắt liền phát hiện phi đao, nó đang chuẩn bị vặn người, lợi dụng xương nhọn trên người để ngăn phi đao lại.

Nhưng cùng lúc đó, giữa ấn đường của La Chinh ngưng tụ ra một luồng ánh sáng vàng nhạt, hóa thành mũi nhọn, hung hăng đâm về phía đầu yêu tướng.

“Ặc ặc ặc!”

Bị hồn châm của La Chinh đâm trúng, con yêu tướng gào lên một tiếng cực kì thống khổ. Linh hồn nó bị Kinh Thần Thứ của La Chinh đâm cho bị thương nặng, nhất thời không thể để ý đến thanh đao kia.

“Xoẹt!”

Phi đao nát xẹt qua ngực yêu tướng, cùng lúc ấy, hai tay La Chinh giữ chặt xương nhọn của nó, hơn một trăm tấm vảy rồng trong đầu nháy mắt lại sáng lên, một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ truyền ra từ trong thân thể hắn.

“Răng rắc!”

Cái xương nhọn này cứ như vậy bị La Chinh dùng sức bẻ gãy.

Trong khoảnh khắc mà La Chinh bẻ gãy xương nhọn, hắn lập tức rút nó từ bả vai mình ra, rồi lại thừa dịp thần trí con yêu tướng còn chưa hoàn toàn khôi phục, dùng chính cái xương nhọn đó đâm thật mạnh vào đầu yêu tướng!

“Ặc ặc ặc ặc...”

Con yêu tướng khổ sở vùng vẫy, không ngừng ôm đầu lăn lộn.

Ngược lại tâm tình La Chinh không bị ảnh hưởng chút nào, ngón cái nhẹ nhàng móc một cái, phi đao nát liền bay trở về trên tay. Hắn nhảy lên, cầm phi đao điên cuồng chém xuống người Yêu tộc.

Nhất thời, máu Yêu tộc văng tung tóe khắp nơi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui