“Bịch, rầm!!!”
Võ giả Hư Kiếp Cảnh kia bị ném ra ngoài vòng tròn đỏ, ngã thật mạnh trên mặt đất.
So với những võ giả Hư Kiếp Cảnh khác, có người bị thương, thậm chí còn bị trọng thương thì tình trạng của gã đã tốt hơn rất nhiều. Với trình độ của gã, chỉ bị quăng mạnh một cú thì cũng không hề có chút ảnh hưởng nào.
Quan trọng là thể diện khi bị ném kia.
Võ giả Hư Kiếp Cảnh này thà bị thương, bị người ta đá ra ngoài còn hơn bị người ta ném2ra như vậy. Với gã, việc này thực sự vô cùng nhục nhã.
Nhưng sau khi bò dậy, gã đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong thần quốc, kiến thức của các võ giả thường cao hơn hẳn võ giả ở Trung Vực và đại lục Hải Thần một bậc. Chính xác thì hắn biết tốc độ vừa rồi của La Chinh không tầm thường. Dù là khoảng cách hay góc độ, kể cả khi ra tay thì cũng được tính toán vô cùng chuẩn xác!
Vừa rồi đúng lúc gã vừa mới súc thế xong, chuẩn bị lập8tức tấn công La Chinh nên mới không kịp phản ứng, để tên nhóc này dễ dàng đến gần.
La Chinh có thể phán đoán được như vậy thì chỉ có một cách giải thích. Đó là tốc độ phản ứng của La Chinh nhanh đến kinh người, năng lực phán đoán cũng thuộc hạng nhất, hơn nữa đã trải qua vô số cuộc chiến nên mới có thể luyện được loại bản năng chiến đấu này. Một tên nhóc như thế, thực sự rất đáng sợ.
Nghĩ đến đây, gã ta bèn hít sâu một hơi, ánh6mắt âm u lạnh lẽo quét qua La Chinh. Tuy nhiên, trong mắt hắn lại không có thù hận, chỉ có kính sợ. Chỉ người có kinh nghiệm mới có thể hiểu rõ, La Chinh đáng sợ tới mức nào.
Ngoài gã ta ra, mức độ khiếp sợ của những người khác cũng không thấp.
Tuy gã đã mất hết thể diện, việc bị người ta cưỡng chế ném ra ngoài thực sự rất mất mặt, chẳng qua thực lực của bản thân gã cũng không thấp, nhân vật có thể vững vàng xếp vào đội ngũ thứ3ba thì làm gì có ai yếu? Hầu hết mọi người ở đây đều không có tư cách cười nhạo hắn!
Nhưng đa số mọi người chỉ kinh ngạc với việc hắn bị ném ra chứ không hiểu vừa rồi làm sao La Chinh có thể làm được như vậy. Tốc độ thật sự quá nhanh.
Trái lại, trên mặt ba đại năng Thần Hải Cảnh lại là vẻ nghiêm trọng.
“Đã đánh giá thấp tên nhóc này rồi. Thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ ở đội ngũ thứ ba!”
“Thực lực như vậy, có lẽ cũng đủ5để đứng đầu đội ngũ thứ hai!”
“Nếu ta không nhìn lầm, thứ hắn vừa mới vận dụng chính là cương nguyên, chẳng lẽ hắn song tu pháp thể?”
Dù có là ở đâu đi nữa thì võ giả song tu pháp thể cũng rất hiếm thấy. Trước kia, trong đại lục Hải Thần còn có có võ giả song tu pháp thể, chứ trong Trung Vực thì hầu như không thấy có, mà các võ giả có thể song tu pháp thể trong thần quốc cũng chẳng có mấy người.
Vừa nãy La Chinh chỉ nghĩ phải mau chóng chấm dứt trận chiến này, bởi nếu kéo dài thời gian quá thì sẽ càng lộ ra nhiều chiêu át chủ bài của bản thân. Hắn không muốn thấy cảnh đó. Vậy nên, La Chinh trực tiếp vận dụng cương nguyên.
Nhưng trong mắt, trong lòng ba đại năng Thần Hải Cảnh vẫn vô cùng khiếp sợ.
Những ai thuộc đội ngũ hàng đầu như bốn người Chiêm Uân, Yến Vương, Thái tử và Tiêu Đạo Viễn chính là người kế vị của thần quốc Hắc Thiết, bọn họ rất có khả năng sẽ kế thừa di sản của đế quốc này!
Cho nên các võ giả Hư Kiếp Cảnh bình thường, dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu thì cũng rất khó được xếp vào đội ngũ hàng đầu. Bởi những nhân vật trong đội ngũ hàng đầu này đều là yêu nghiệt trong những yêu nghiệt, thực lực tuyệt đối áp chế cả những thiên tài cấp Thần.
Đây là sức mạnh của tứ đại thần quốc, bọn họ không thiếu thiên tài cấp Thần!
Đại Thế Chi Tranh đã mở ra, nên càng ngày càng nhiều thiên tài siêu cấp xuất hiện.
Vốn dĩ trong một thần quốc thường cũng có chỉ từ mười đến mười lăm thiên tài cấp Thần là cùng. Chỉ cần bọn họ được đào tạo bài bản, chắc chắn sau này sẽ bước vào Thần Hải Cảnh. Nhưng trong vài chục năm trở lại đây, vì Đại Thế Chi Tranh mở ra nên số lượng thiên tài cấp Thần bắt đầu nhiều lên, mới mấy năm ngắn ngủi mà thần quốc Hắc Thiết đã xuất hiện trên trăm thiên tài cấp Thần rồi.
Vậy mà bốn người thuộc đội ngũ hàng đầu lại có thể áp chế tất cả những thiên tài cấp Thần khác!
Bọn họ không đặt La Chinh vào cùng đội ngũ với bốn người Yến Vương, bởi trong lòng bọn họ, có lẽ La Chinh vẫn hơi thiếu tư cách một chút.
Tuy nhiên, thực lực mà La Chinh tùy ý bày ra hiện giờ cũng đã đủ để hắn đứng đầu đội ngũ thứ hai, việc này cũng đã khiến bọn họ mở phải to mắt mà nhìn La Chinh rồi.
Cho dù chỉ là đội ngũ thứ hai thì cũng không dễ vào, huống chi La Chinh còn có thể được xếp vào tốp những người đứng đầu trong đội ngũ thứ hai?
Trong thần quốc Hắc Thiết có rất nhiều võ phủ, mà hai võ phủ lớn là Ngọc Huyền và Hắc Danh lại có tới chín mươi chín phần trăm là thiên tài. Những thiên tài này phải gọi là nhiều như cát nơi biển lớn, phải sàng lọc thật kỹ rồi mới chọn ra được những hạt cát tỏa sáng lấp lánh. Sau đó, phải dồn toàn bộ tài nguyên lên trên người bọn họ, dốc lòng bồi dưỡng mới có thể tạo ra được những thiên tài có thực lực như bây giờ.
La Thiên Hành này chẳng qua chỉ là một võ giả độc lập, chẳng hiểu hắn đã trưởng thành ở cái xó nào, tài nguyên của hắn sao có thể bằng được với toàn bộ thần quốc Hắc Thiết?
Nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.
Trong các võ giả độc lập trước kia, chỉ có mấy người là có thể tỏa sáng trước mặt người khác, nhưng La Chinh lại tỏa sáng đến mức khiến người ta cảm thấy hơi lóa mắt.
Yến Vương mỉm cười, nhìn chằm chằm vào La Chinh rồi thấp giọng cười nói: “Không đủ, còn chưa đủ. Đây không phải toàn bộ thực lực của ngươi. Cho ta thấy toàn bộ thực lực của ngươi đi!”
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, La Chinh cũng chỉ đành than thầm một câu, trách bản thân còn non. Dù là tầm mắt hay thực lực thì các võ giả trong thần quốc cũng vượt qua những gì mình đã đoán trước. Muốn nhẹ nhàng vượt qua khảo hạch này mà không phô bày thực lực của mình, chỉ muốn lừa dối để qua cửa thì vẫn quá khó khăn.
Có lẽ tiếp theo còn rắc rối nữa.
Hắn cũng không quên, lúc đầu Yến Vương đã nói, vòng khảo hạch này chỉ có một mình hắn được qua…
Những gì xảy ra kế tiếp giống như La Chinh đã đoán. Hai võ giả ở bên kia cũng đã phân thắng bại, một người trong số đó bị đối phương trực tiếp đánh bay ra ngoài vòng tròn đỏ đang không ngừng thu nhỏ.
Theo quy tắc, hẳn là đã đến lúc tuyên bố kết quả rằng La Chinh, Yến Vương và võ giả còn lại đã vượt qua khảo hạch!
Nhưng Yến Vương lại quay đầu về phía ba đại năng Thần Hải rồi cười nhạt. Sau đó đại năng Thần Hải Cảnh kia cũng không tuyên bố kết quả gì nữa.
Ba đại năng Thần Hải Cảnh cũng suy nghĩ rất cẩn thận. Họ nhận thấy có lẽ Yến Vương đã nhắm trúng La Chinh, nên muốn thăm dò thực lực của La Chinh đến cùng.
Chính xác thì những võ giả khác khó có được Hắc Thiết Lệnh, nhưng dựa vào địa vị và thực lực của Yến Vương trong thần quốc, việc lấy được Hắc Thiết Lệnh hoàn toàn không khó. Cho dù La Chinh có thật sự bị loại, nhưng nếu Yến Vương đã nhắm trúng thì chắc chắn việc giúp La Chinh giành về một tấm Hắc Thiết Lệnh cũng sẽ không quá khó.
Nếu đã như vậy… bọn họ cũng muốn xem thực lực chân chính của La Chinh thế nào.
Yến Vương cười ha ha rồi nói: “Ta đã nói rồi, vòng này chỉ mình ta có thể vượt qua khảo hạch. Hai vị, để ta đưa các ngươi ra khỏi vòng tròn đỏ hay là tự các ngươi đi ra ngoài?”
Ánh mắt La Chinh rất bình thản. Hắn đã sớm đoán trước sẽ có chuyện này rồi nên trong lòng cũng bình tĩnh. Chẳng qua, lúc này buộc phải giao đấu với Yến Vương rồi.
Tuy nhiên người còn lại thì rất buồn bực, trên mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ. Cho dù ngươi là Yến Vương thì cũng không thể ức hiếp người ta như vậy chứ? Ông đây liều sống liều chết mới qua được khảo hạch, vậy mà ngươi lại phá quy tắc để đuổi ra?
Chẳng qua lúc này thời gian cũng không còn nhiều lắm. Tính từ lúc vòng tròn đỏ bắt đầu co lại thì tổng cộng cũng chỉ có một trăm nhịp thở. Thời gian cuộc giao đấu nhanh như chớp vừa rồi và thời gian Yến Vương nói chuyện cũng đã mất bốn mươi lăm nhịp thở rồi.
“Ta đã vượt qua khảo hạch, vì sao Yến Vương ngươi…” Võ giả kia không cam lòng, nhưng lại không muốn đấu với Yến Vương, chỉ đành mở miệng tranh cãi một chút.
“Câm miệng!” Yến Vương lạnh lùng nói với võ giả kia: “Những lời bổn vương đã nói, sẽ không lặp lại lần hai.”
Yến Vương đứng sừng sững chính giữa vòng tròn đỏ, còn La Chinh và võ giả kia thì một phải một trái. Vòng đỏ không ngừng thu nhỏ lại, nên hai người cũng chỉ có thể di chuyển liên tục, tiến sát vào Yến Vương.
Võ giả này chợt thấy khoảng cách càng lúc càng gần Yến Vương hơn, hắn cắn răng, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt. Tất nhiên, hắn không cam lòng. Nhưng nhìn thấy Yến Vương đứng đó, hắn cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Đấu với Yến Vương, không chỉ tự rước lấy nhục mà rất có khả năng còn bị trọng thương, thậm chí còn phải chịu thêm nhiều rắc rối khó đoán nữa!
Cuối cùng, võ giả kia cắn răng, đứng tại chỗ, mặc kệ vòng tròn đỏ đang tiếp tục co lại, dịch chuyển qua chân hắn.
Nói cách khác, hắn đã bị loại…
Không ít võ giả nhìn về phía võ giả kia, trong mắt cũng ẩn chứa nét thương hại.
Thật đáng tiếc.
Xác suất vượt qua khảo hạch cũng không cao, ít nhất số người bị loại cũng tới chín phần. Nhưng rõ ràng võ giả này đã vượt qua khảo hạch mà còn bị Yến Vương ép ra khỏi sàn đấu, việc này thật là quá đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...