Vừa tiến vào trong vòng tròn đỏ, các võ giả Hư Kiếp Cảnh đã tiến ngay về phía trung tâm.
Vòng tròn đỏ này chỉ có đường kính hơn mười trượng. Đối với võ giả Hư Kiếp Cảnh, chỉ cần một bước là qua ngay. Trong lòng ai nấy đều biết thế, nên vừa tiến vào đã lập tức muốn chiếm giữ vị trí có lợi cho mình, đề phòng bị những người khác loại ra.
“Cút ngay! Đây là chỗ của ta!” Một võ giả cường tráng như con2tinh tinh rống lên.
Võ giả này cũng đứng vững vàng ở vùng trung tâm trong vòng tròn đỏ, sau khi mấy võ giả bên cạnh không tranh được thì hung dữ nhìn chằm chằm vào gã. Nhưng gã là Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, huyệt Thái Dương lại gồ cao lên, một hơi thở nặng nề được truyền ra từ người gã. Dường như bản thân gã tu luyện một loại công pháp cực kỳ bá đạo nào đó, thế nên mọi người cũng không dám tranh đoạt8trực tiếp với gã.
Khi ba mươi người đều đã lựa chọn được vị trí mà mình cho là tốt xong thì một cường giả Thần Hải Cảnh liền tuyên bố: “Vòng thứ nhất, bắt đầu!”
“Vù vù ù ù…”
Cường giả Thần Hải Cảnh kia vừa hạ lệnh xong, chân nguyên trong cơ thể tất cả các võ giả đều đồng loạt bùng nổ!
“Ồ?”
Ngược lại, trên mặt La Chinh lại lộ vẻ kỳ quái.
Lúc chân nguyên bộc phát ra, dường như tất cả khí thế đều bị giới hạn trong6vòng tròn đỏ!
Nhìn trên mặt mấy trăm vị võ giả khác đều lộ ra vẻ nhìn quen rồi thì sắc mặt La Chinh cũng trở lại bình thường. Thần quốc đã phát triển nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn tiến bộ hơn Trung Vực rất nhiều. Xem ra là do hắn không đủ kiến thức.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc võ giả Hư Kiếp Cảnh dốc toàn lực mà thi triển ra thì liệu có cái sân nào chịu được sức tàn phá ấy?
Nếu ba3mươi tên võ giả Hư Kiếp Cảnh này dùng toàn lực mà đấu thì đừng nói là quảng trường, chỉ sợ ngay cả võ phủ này cũng có thể bị phá hủy chỉ trong nháy mắt…
Xem ra tất cả những điều kỳ dị kia đều là do những hoa văn được khắc trên mặt đất và vòng tròn đỏ kia.
Trong lúc La Chinh còn đang suy đoán thì các võ giả Hư Kiếp Cảnh trong vòng tròn đỏ kia đã bắt đầu ra tay.
Quy tắc thật sự rất5đơn giản, chỉ cần ném đối phương ra khỏi vòng tròn đỏ, đồng thời đề phòng không để bản thân bị ném ra ngoài là được.
“Ha ha, có lẽ võ giả cường tráng ở trung tâm không may rồi.” La Chinh thản nhiên cười nói.
Tuy hắn nói nhỏ nhưng vài vị võ giả Hư Kiếp Cảnh xung quanh đều nghe thấy, trên mặt đều lộ ra ánh mắt khinh thường.
La Chinh không biết võ giả Hư Kiếp Cảnh ở trung tâm vòng tròn đỏ kia cũng giống như hắn, là một võ giả độc lập nổi tiếng từ lâu. Võ giả cường tráng kia cũng song tu pháp thể, công pháp tu luyện vô cùng bá đạo, lợi hại.
Trong mắt nhiều người, nếu võ giả cường tráng này lựa chọn tham gia khảo hạch thì chắc chắn sẽ nắm được một tấm Hắc Thiết Lệnh.
Cho nên khi nghe thấy La Chinh nói lời này, bọn họ liền cảm thấy La Chinh quá mức nông cạn.
Nhưng La Chinh vừa nói xong thì trong vòng tròn đỏ liền có điểm khác thường!
Trong vòng tròn đỏ chỉ có tổng cộng ba mươi võ giả Hư Kiếp Cảnh. Nhưng ngay lúc khảo hạch vừa mới bắt đầu, gần một nửa số võ giả đột nhiên ra tay với vị võ giả cường tráng kia!
Cho dù thực lực của võ giả cường tráng này có lợi hại tới đâu thì làm gì có thể lấy lực của một người mà cứng rắn chống chọi với hơn mười võ giả Hư Kiếp Cảnh được?
Nhưng vòng tròn đỏ này có phạm vi nhỏ như thế, đối với các võ giả Hư Kiếp Cảnh ở bên trong thì chỉ có thể xem như “cách nhau nửa bước”, thế nên võ giả cường tráng kia cũng khó tìm được chỗ tránh né, chỉ có thể cứng rắn chống chọi!
Sắc mặt võ giả cường tráng đại biến, bất ngờ quát lên một tiếng, vận chuyển cương nguyên, cứng rắn chống chọi với hơn phân nửa số võ giả Hư Kiếp Cảnh kia.
“Ha!”
“Ầm!”
Sức mạnh chênh lệch giữa hai người không phải là nhỏ!
Hơn mười võ giả Hư Kiếp Cảnh đồng thời gây rối, võ giả cường tráng kia liền giống như một con diều đứt dây, trực tiếp bị đánh bay ra khỏi vòng tròn đỏ!
“Phụt phụt phụt…”
Cùng lúc đó, miệng võ giả cường tráng kia phun đầy máu tươi xuống mặt đất.
Trong thời gian chưa đầy một nhịp thở, nhân vật có hy vọng nhất đã bị loại khiến không ít võ giả trợn tròn mắt.
Ba vị đại năng Thần Hải Cảnh liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng mang theo ý cười thản nhiên. Dường như ba người bọn họ cũng đã sớm đoán trước tình huống sẽ như thế.
Mà nhóm võ giả lúc trước cười nhạo La Chinh lại kinh ngạc liếc hắn một cái, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt của người này thật nham hiểm.
Toàn trường có nhiều võ giả như vậy, nhưng người có thể nhìn ra điểm này cũng chỉ có ba vị đại năng Thần Hải Cảnh và La Chinh.
Tuy võ phủ Ngọc Huyền đặt ra quy tắc đơn giản thế này là muốn chiếm lợi thế khi tham gia, nhưng một võ giả, nếu thật sự muốn chiếm được lợi thế thì ngoài việc có thực lực ra thì còn cần có đầu óc.
Những người bị vây trong vòng tròn đỏ sẽ bị loại đến khi chỉ còn lại ba người, mà không ai muốn bị người khác loại trừ. Như vậy, mục tiêu của mọi người chắc chắn không phải là người yếu nhất!
Bởi vì mỗi võ giả khi đối mặt với đối thủ của mình đều có đánh giá. Nếu ngươi có vẻ yếu hơn ta? Được, ngươi không có sức uy hiếp quá lớn tới ta thì đương nhiên ta sẽ không tự tay đến xử lý ngươi. Nếu ngươi không bị người khác xử lý thì đợi đến khi số người bị loại kha khá rồi ta trở lại xử lý ngươi cũng không muộn! Dù sao ngươi cũng yếu hơn ta, khiến ngươi bị loại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, việc gì phải tốn công ngay từ đầu?
Cho nên ngay từ đầu, mục tiêu của mọi người không phải là loại người yếu nhất, mà là người mạnh nhất!
Theo logic này, ai là người xui xẻo nhất?
Tất nhiên là cái tên có vẻ cực mạnh kia rồi! Đặc biệt là cái tên này đã kiêu ngạo nhất lại còn dám chiếm vị trí có lợi nhất!
Kết quả là, ngay từ đầu vị võ giả cường tráng không may mắn kia đã chiếm trước vị trí trung tâm, nên trực tiếp bị hơn mười võ giả Hư Kiếp Cảnh liên thủ đánh bay ra khỏi vòng tròn đỏ.
Những võ giả này lập tức liên thủ lại với nhau chẳng qua là xuất phát từ bản năng kiêng kỵ mà thôi.
Thực tế đặt ra loại quy tắc này để tiến hành khảo hạch võ giả cũng không có lợi gì cho cuộc đua của cường giả. Trừ khi có được thực lực tuyệt đối để đè bẹp người khác, nếu không thì ngay từ đầu cường giả sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Nhưng sau nghĩ lại, La Chinh liền hiểu được dụng ý của võ phủ Ngọc Huyền.
Xét về thực lực của một võ giả thì tu vi và sức mạnh vốn chỉ là một phần, ngoài ra còn cần vận may và đầu óc. Có nhiều lúc, cho dù thực lực của ta lớn mạnh thì cũng sẽ bị đối phương tính kế mà chết. Vị võ giả cường tráng kia chính là ví dụ điển hình cho loại người có thực lực mà không có đầu óc.
Đương nhiên cũng không thể nói hắn hoàn toàn không có đầu óc được. Dù sao ở hiện trường cũng không có mấy võ giả nhìn ra được huyền cơ ẩn dấu trong quy tắc này. Nói như thế, chẳng phải là tất cả mọi người đều không có đầu óc sao?
Chỉ có thể nói mọi việc không thể quá mức kiêu ngạo, khiêm tốn ứng đối mới là vương đạo.
“Rầm rầm ầm…”
Ngay sau đó, tất cả các võ giả trong vòng tròn đỏ bắt đầu chiến đấu hỗn loạn.
Các đại năng Thần Hải Cảnh kia cũng đã cảnh cáo, trong vòng tròn đỏ không thể giết người nên mọi người cũng coi như đã kiềm chế. Thứ nhất, không ai dùng binh khí. Thứ hai, mục tiêu của mọi người đều là dồn đối phương ra khỏi vòng tròn đỏ, chứ không phải giết người và làm người khác bị thương.
Đương nhiên, khi võ giả đã giao chiến thì cũng khó tránh khỏi việc vô tình làm người khác bị thương. Có một số võ giả bị mấy người liên thủ lại mà đánh theo thế gọng kìm, trực tiếp bị đánh đến hôn mê. Sau đó, người này bị đá một cước vào người, cơ thể giống như một cái bao tải thủng, bị người ở bên trong vòng tròn đỏ đá ra ngoài.
Trận hỗn chiến này giằng co trong một nén nhang. Lúc đầu là thời điểm mà nhiều người bị loại nhất. Có người là trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, có người lại bị người ta đánh cho hôn mê rồi ném ra. Cũng có người nhát gan, sau khi tránh bên này, lui bên kia thì không thể không rời khỏi vòng tròn màu đỏ.
Số lượng người trong vòng tròn màu đỏ bắt đầu giảm bớt, chỉ còn lại hơn mười vị võ giả bắt đầu di chuyển cẩn thận. Họ vừa muốn tìm cơ hội đánh bay đối phương ra khỏi vòng tròn, vừa phải tránh để bản thân không bị đánh bay ra ngoài.
Động tác của võ giả Hư Kiếp Cảnh nhanh đến mức nào? Hơn mười người ở trong đó di chuyển tạo thành những cái bóng, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà vẫn có người bị đánh bay ra khỏi vòng tròn.
Cuối cùng, khi chỉ còn lại sáu võ giả thì lượng võ giả bị đánh bay ra ngoài cũng đã bắt đầu ít đi, lúc này mọi người càng cẩn thận hơn! Trong sáu võ giả này, chỉ có ba người được ở lại, bọn họ có một phần hai cơ hội vượt qua khảo hạch!
Nhất thời, bọn họ lại bắt đầu giao đấu với nhau.
Cho dù bọn họ không ra tay thì võ phủ cũng có cách để bọn họ phải đánh nhau! Vòng tròn đỏ bắt đầu thu hẹp lại!
Chỉ thấy vòng tròn đỏ kia rung lên, không ngừng thu hẹp về phía trung tâm, tốc độ cũng không chậm, có lẽ tương đương với tốc độ bước chậm trên đường của một lão nhân.
Vòng tròn đỏ không ngừng thu hẹp về phía trung tâm. Phạm vi cũng càng ngày càng nhỏ, không gian hoạt động rõ ràng cũng nhỏ đi. Rốt cuộc, trong số sáu võ giả còn lại đã có người nóng nảy.
“Rầm rầm ầm…”
Võ giả đầu tiên thiếu kiên nhẫn cũng là người đầu tiên bị đánh bay ra khỏi vòng tròn đỏ.
Ngay sau đó, lại có hai võ giả tiếp theo lập tức bị đánh bay ra ngoài…
Vòng khảo hạch đầu tiên đã phân thắng bại, ba vị võ giả còn lại đã trở thành người xuất sắc nhất của vòng thứ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...