Bách Luyện Thành Thần

La Phái Nhiên nằm trên lớp đá sỏi màu đen, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Dù thế nào thì La Phái Nhiên cũng không nghĩ ra được.

Hắn nuốt Thiên Địa Tạo Hóa Đan khiến thực lực tăng lên mạnh mẽ, thuận lợi gia nhập vào Thanh Vân Tông, kết thân với Vương gia, lợi dụng La Yên để đạt được lợi ích từ chỗ Vương gia, rồi cũng chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành cao thủ Tiên Thiên!

Trước đây, cả La gia cũng chỉ có một mình La Tiêu là cao thủ Tiên Thiên!

Hắn còn trẻ, có thể tưởng tượng con đường sau này sẽ là một bước lên mây, một đường bằng phẳng.

Đợi đến khi thực lực của hắn tiến thêm bước nữa, trở lại quận Sùng Dương liền có thể đường đường chính chính dẫn dắt La gia, đưa La gia vào hàng ngũ những gia tộc lớn nhất của quận Sùng Dương.

Nhưng hôm nay mới chỉ vừa đối mặt mà hắn đã thua ngay trong tay La Chinh.

“Ta là cao thủ Tiên Thiên! Tại sao lại không thể chịu nổi một đòn của một tên Luyện Tủy Cảnh như ngươi?” La Phái Nhiên mông lung trợn tròn đôi mắt lên nhìn La Chinh, không cam tâm mà nói.

La Chinh cười lạnh: “Một thân cảnh giới của ngươi chẳng qua là do dùng đan dược đắp thành, vậy thì có tác dụng gì?”

Trong một sĩ tộc lớn, không thiếu những kẻ phế vật dùng đan dược để bồi đắp tu vi như La Phái Nhiên, cảnh giới tuy cao nhưng nếu so sức mạnh thực chiến thì lại kém xa với những võ giả bò ra từ trong biển máu núi xác như La Chinh.

Nói xong, La Chinh nghiêng đầu, chớp mắt một cái, trên mặt cũng mang vẻ bi thương.

Nếu không phải do cha hắn chết oan uổng, La Chinh tuyệt đối cũng không muốn anh em tương tàn, dù gì cũng là người họ La!

Nhưng chi thứ hai và chi thứ ba lại là hung thủ mưu hại cha hắn, mối thù giết cha thì không thể không báo.

“Vương Hoành Chi, La Phái Nhiên đã bị ta phế bỏ rồi, có phải ngươi cũng muốn giúp hắn báo thù?” La Chinh cười lạnh nhìn Vương Hoành Chi, ánh mắt lạnh lùng.

Vương Hoành Chi đang định xông lên nhưng bị Vương Yến Diêu giơ tay ngăn lại: “Đại ca, tên nhóc này không biết trời cao đất rộng, không chỉ phế bỏ La Phái Nhiên còn dám chống đối huynh, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho hắn như vậy…”

Vương Yến Diêu lắc đầu, đi đến trước mặt La Chinh nói: “Thực lực Luyện Tủy Cảnh mà lại có lòng can đảm như vậy, quả không hổ danh là ca ca ruột của La Yên. Cả hai huynh muội đều có thiên phú hơn người, không tệ, không tệ!” Trong mắt Vương Yến Diêu lộ ra ý khen ngợi.

Vương Hoành Chi lúc này bắt đầu có chút không hiểu. Trước đây đại ca từng cúi đầu ba lần liên tiếp trước La Chinh, giờ lại đánh giá hắn cao như vậy, điều này là sao?


Đồng tử La Chinh hơi co lại, vừa rồi hắn còn mắng thẳng mặt Vương Yến Diêu, vậy mà bây giờ hắn ta lại không có chút giận dữ nào, tâm cơ người này quả thực rất thâm sâu.

“Có điều…” Vương Yến Diêu đột nhiên đổi giọng, cặp mắt ôn hòa bỗng trở nên sắc bén vô cùng, so với lúc trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lúc này Liên Hoa Sát Ý trên người Vương Yến Diêu hoàn toàn bắn ra, những tia sáng ôn hòa trở nên sắc nhọn giống như gai nhím, đâm thẳng về hướng La Chinh.

Vương Yến Diêu tiếp tục nói: “Ngươi là ca ca ruột của La Yên mà đến cả đỉnh Luyện Ngục Sơn cũng không lên được, càng không thể giải cứu La Yên. Hiện nay cả Thanh Vân Tông này, người có thể giúp La Yên thoát khỏi Luyện Ngục Sơn rất ít, mà Vương Yến Diêu ta là một trong số đó, cho nên ta muốn biết, câu ngươi nói ta không xứng với La Yên, lại từ đâu mà ra?”

Toàn thân Vương Yến Diêu phát ra Liên Hoa Sát Ý ép thẳng về phía La Chinh giống như một ngọn núi lớn. Nếu không phải linh hồn La Chinh mạnh mẽ khác thường, thì lúc này đối mặt với Vương Yến Diêu, đến cả đứng thẳng cũng vô cùng khó khăn.

Đối mặt với kẻ mạnh như vậy, nhưng trên mặt La Chinh lại không hề có chút sợ hãi nào: “Cho dù là như vậy, thì sao? Muội muội của ta, đương nhiên ta sẽ tự đến cứu! Không phiền người ngoài phải ra tay!”

Vương Yến Diêu cười nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, chắp hai tay sau lưng nói: “Ngươi tuy mới chỉ đạt tới Luyện Tủy Cảnh đã có thể nhẹ nhàng giải quyết La Phái Nhiên, thủ đoạn tất nhiên lợi hại, nhưng vẫn… quá yếu, nói thẳng ra là chẳng khác gì một con kiến. Nếu ngươi không phải là ca ca của La Yên, với thực lực của ngươi, đến cả tư cách đứng đây nói chuyện với ta cũng không có!”

Nói xong, trên vai Vương Yến Diêu xuất hiện một nụ hoa tươi, vừa xuất hiện nó liền nhanh chóng phồng to, sau đó dần dần hé nở, rồi đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa sen màu hồng.

Đóa sen vừa nở ra, một đường ánh sáng trắng phát ra từ người hắn rồi phóng thẳng lên trời!

Cột sáng ngút trời này gần như chiếu sáng cả một nửa Luyện Ngục Sơn, trong chớp nhoáng đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Cả những người chuyên tâm khổ tu trên Luyện Ngục Sơn cũng nhốn nháo nhìn qua bằng những ánh mắt kinh dị.

“Kẻ nào đang đốt chân nguyên? Không ngờ uy thế lại lớn như vậy!”

“Chiếu Thần Cảnh! Không ngờ lại là một cường giả Chiếu Thần Cảnh! Tại sao lại tới Luyện Ngục Sơn!”

“Người đó mặc trường bào tím, là một vị đệ tử thân truyền, trước mặt hắn là một đệ tử mặc trường bào trắng?”

“Làm sao có thể? Đệ tử ngoại môn? Kẻ như vậy trước mặt Chiếu Thần Cảnh cũng chỉ như một con kiến, tay không cũng giết chết được, tại sao lại phải đốt chân nguyên?”

Phần lớn những kẻ khổ luyện ở sườn núi Luyện Ngục Sơn đều đang bàn luận với nhau.

Chiếu Thần Cảnh!

Đó là sự tồn tại còn mạnh hơn cả cao thủ Tiên Thiên.


Trong hàng chục vạn đệ tử của Thanh Vân Tông cũng chỉ có một số ít có thể đạt được cảnh giới này, hơn nữa không ai không phải là đệ tử thân truyền.

Bọn họ không nghĩ ra được, tại sao một đệ tử thân truyền lại phải dùng uy thế như vậy để áp chế một đệ tử ngoại môn.

Thông thường, một cường giả Chiếu Thần Cảnh muốn đối phó với đệ tử ngoại môn thì chỉ cần giơ ngón tay ra thôi cũng đủ làm cho kẻ đó tan thành mây khói.

Dưới uy thế như vậy, e rằng tên đệ tử ngoại môn kia đã bị dọa thành kẻ ngốc rồi?

Trên Tiểu Vũ Phong, trong một cái đình nhỏ.

Nhìn qua Tín Khuê, Tô Linh Vận đã thu hết cảnh vừa xảy vào trong đáy mắt.

“Tên nhóc này, thật biết cách chuốc lấy phiền phức!” Tô Linh Vận cau mày, ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Bắc, mặc dù cách nhau một khoảng xa như vậy, nhưng Tô Linh Vận vẫn có thể nhìn thấy cột sáng kia vô cùng rõ ràng, đâm thẳng lên giữa đất trời.

“Mặc kệ ngươi! Kệ ngươi tự sinh tự diệt cho xong!” Tô Linh Vận bĩu môi, cả khuôn mặt mang nét tức giận sau cơn hờn dỗi.

Tên nhóc này La Chinh tuy là thiên tài xuất chúng nhưng lại quá cố chấp, căn bản không hề nghe bất kỳ đề nghị nào của nàng!

Trên thực tế, dù là đạo sư trên Tiểu Vũ Phong hay đạo sư của ba mươi hai phong khác cũng không có nhiều năng lực quản thúc đệ tử. Dù gì giữa “đạo sư” và đệ tử cũng không phải quan hệ thầy trò thực sự, trong Thanh Vân Tông, chỉ có sư phụ và đệ tử thân truyền mới được coi là thầy trò.

Vậy nên việc nàng giận La Chinh không nghe lời, thực ra hoàn toàn cũng chỉ là do tính cách của bản thân...

Hít thở hai cái, nàng khẽ cắn răng, nhìn gương mặt tràn đầy cương nghị của La Chinh trên Tín Khuê, cuối cùng cũng đi ra khỏi đình nhỏ, bước lên một chiếc phi thiên liễn rồi vội vã đi tới Luyện Ngục Sơn ở phía Tây Bắc.

***

Đỉnh núi Luyện Ngục Sơn.

Ánh mắt La Yên yên bình, trên tay vẫn cầm cây cung kia như trước, dường như chìm đắm trong hồi ức, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào như có như không.

Trong đầu nàng, những ký ức khi còn nhỏ là thứ đáng trân trọng nhất.

Nhưng đúng lúc này, nàng chợt nhìn thấy một đường sáng trắng đột ngột xuất hiện ở trên sườn núi, phóng thẳng lên trời!


“Đây là Vương Yến Diêu đang thiêu đốt chân nguyên. Hắn đang đấu với ai sao?” La Yên khẽ nghiêng đầu, thản nhiên quét mắt nhìn qua đó.

Mặc dù khoảng cách giữa sườn núi và đỉnh núi Luyện Ngục Sơn vô cùng xa, nhưng cặp mắt xinh đẹp của La Yên vừa nhìn chăm chú đã thấy hết tất cả những gì diễn ra ở sườn núi.

Đầu tiên, ánh mắt của nàng chú ý tới Vương Yến Diêu, sau đó mới dịch chuyển, lại nhìn tới người đang đối mặt với hắn.

“Trường bào trắng? Đệ tử ngoại môn?” Khóe miệng La Yên hơi nhếch lên. Đây đúng là chuyện kỳ lạ, không biết là vị đệ tử ngoại môn nào lại có gan như vậy, dám đối đầu với Vương Yến Diêu.

La Yên di chuyển ánh mắt lên trên, lúc nhìn thấy mặt của đệ tử ngoại môn kia, đôi mắt long lanh đột nhiên trừng to…

“Ca... ca?”

Mặc dù đã vài năm không gặp La Chinh, nhưng sao nàng có thể quên dung mạo của ca ca mình?

Tại sao La Chinh lại xuất hiện ở Luyện Ngục Sơn?

Tại sao không nghe Vương Yến Diêu nhắc tới? Nếu ca đã tới Luyện Ngục Sơn, đường ca Phái Nhiên không thể không biết.

Tại sao La Chinh lại đối đầu với Vương Yến Diêu.

Những nghi vấn liên tiếp hiện lên trong lòng nàng.

Trước hết, tạm thời đặt những vấn đề này sang một bên đã. Ca hiện giờ đang đối mặt với Vương Yến Diêu, cường giả Chiếu Thần Cảnh, mà ca mới chỉ là đệ tử ngoại môn, Vương Yến Diêu chỉ cần dựa vào uy lực thiêu đốt chân nguyên là có thể giết chết ca ca!

Nghĩ tới đây, trong lòng La Yên không khỏi lo lắng.

“Tuyệt đối không được!”

Nàng đứng trên mép đài cao, đối mặt với độ cao mấy ngàn mét, tung mình nhảy lên rồi cả người lao thẳng xuống phía dưới.

“Vù vù!”

Ngay khi La Yên nhảy xuống khỏi vách đá, phía dưới bỗng xuất hiện vài khối kết giới năng lượng hình lục giác, kết thành bức tường hình nửa vòng tròn, cứng rắn ngăn La Yên lại.

“Lục Phương Thiên Tinh Trận!”

Sắc mặt La Yên lập tức trầm xuống.

Bị phạt tự kiểm điểm trên Luyện Ngục Sơn, nàng cũng biết rõ, trên đỉnh núi này có một tòa Lục Phương Thiên Tinh Trận nhốt nàng bên trong.


Chỉ là La Yên chưa từng nghĩ tới việc trốn khỏi đây nên cũng chưa từng khiến Lục Phương Thiên Tinh Trận khởi động, không ngờ lúc này nàng lại bị trận pháp này ngăn lại.

Nàng lại nhìn xuống phía dưới, dựa vào thực lực của một đệ tử ngoại môn như ca ca, dưới sức ép của Vương Yến Diêu, căn bản sẽ chẳng kiên trì được bao lâu. Hôm nay nàng nhất định phải xuống dưới!

“Phá cho ta!”

Tiểu nữ thần giơ một ngón tay ngọc thon dài trắng nõn ra, đâm về phía chỗ tiếp giáp của các kết giới năng lượng hình lục giác.

Một ngón tay này, tuy rằng trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng.

“Ầm!”

Lục Phương Thiên Tinh Trận là một trận pháp vô cùng mạnh.

Vậy mà bị La Yên đâm tới, ba khối lục giác liền nhau lập tức vỡ vụn.

Nhưng ngay trong nháy mắt khi chúng vừa bị vỡ nát, lại có ba khối hình lục giác khác lập tức xuất hiện, bịt kín lỗ hổng này.

Làm sao đây…

Làm sao đây!

La Yên lại càng lo lắng hơn!

Nàng vẫn tiếp tục dùng ngón tay đâm về phía Lục Phương Thiên Tinh Trận, nhưng năng lượng của trận pháp này dường như vô cùng vô tận, cho dù nàng phá hỏng bao nhiêu khối kết giới thì chỉ trong nháy mắt chúng đều có thể vá lại hoàn chỉnh.

***

Đối mặt mới uy áp khổng lồ mà Vương Yến Diêu đột ngột phát ra, La Chinh vẫn đứng lù lù bất động tại chỗ.

Loại uy áp này đã không còn là khí thế nữa, mà là thiêu đốt chân nguyên thực sự, uy lực tuôn tràn ra ngoài.

Chỉ cần một phần nhỏ của uy lực tràn ra đã kinh khủng như vậy, thực lực của người này e rằng đã vượt qua cấp cao thủ Tiên Thiên rồi.

Hắn là cường giả Chiếu Thần Cảnh!

“Đã cảm nhận được chênh lệch thực lực giữa ngươi và ta chưa? Ta chỉ cần giơ nhẹ một ngón tay cũng đủ để giết chết ngươi! Nhưng dù là ta, nếu muốn cứu La Yên ra cũng phải hao tốn không ít tâm sức, còn ngươi… đến tư cách gặp mặt nàng cũng không có!” Vương Yến Diêu phất phất ống tay áo, chỉ vào La Chinh nói.

Dưới chân hắn, những đóa hoa sen màu hồng nhạt không ngừng nở rộ lại lụi tàn, lụi tàn rồi lại nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui