Bất cứ một cường giả siêu cấp nào khi đặt ở Trung Vực đều là bá chủ một phương!
Cường giả Sinh Tử Cảnh cũng tương đương với cường giả Chiến Thánh trên đại lục Hải Thần.
Ví dụ như Ninh Vũ Điệp vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh thì cũng tương đương với Chiến Thánh cấp một.
Cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh hay là cường giả Chiến Thánh thì đều phải trải qua Sinh Tử Kiếp, cũng chính là Tiểu Thiên Kiếp trong miệng Huân.
Đối với2võ giả mà nói, Tiểu Thiên Kiếp không chỉ là một lần đau khổ bên bờ sống chết, mà còn là một thử thách.
Sau khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, vượt qua mấy lần Tiểu Thiên Kiếp mới có thể thăng cấp lên Thần Hải Cảnh. Mà với mỗi võ giả, cái gọi là “mấy lần” này cũng khác nhau. Nhưng muốn thăng cấp lên Thần Hải Cảnh thì ít nhất cũng phải trải qua năm đến sáu lần Tiểu Thiên Kiếp.
Hơn nữa, võ giả có thiên phú8càng cao thì càng phải trải qua càng nhiều Tiểu Thiên Kiếp, thực lực sau khi tiến vào Thần Hải Cảnh cũng càng mạnh!
Cho nên mức độ Tiểu Thiên Kiếp nhiều hay ít cũng là thứ để cân nhắc tiền đồ tương lai của một võ giả.
Trong đại lục Hải Thần có rất nhiều cường giả Chiến Thánh, mà đám cường giả Chiến Thánh trước mặt này cũng là tinh anh trong Chiến Thánh. Bọn họ chỉ còn cách Thần Hải Cảnh một bước mà thôi! Cho nên6cơ bản bọn họ đều là Chiến Thánh cấp sáu hoặc cấp bảy.
Những Chiến Thánh này đều đã vượt qua sáu lần, hoặc thậm chí là bảy lần Sinh Tử Kiếp.
Chỉ cần bất kỳ một người trong số đó đứng ra cũng có thực lực mạnh hơn Thôi Tà – kẻ mới chỉ vượt qua bốn lần Sinh Tử Kiếp kia nhiều!
Nói cách khác, chỉ cần bất kỳ ai trong số đó tiến vào Trung Vực thì cũng có thể quét sạch toàn bộ Trung Vực!
Mà sự tồn3tại khủng bố đến như thế lại có đến hơn trăm người!
Rất nhiều võ giả trong Thiên Hạ Thương Minh thấy cảnh tượng như vậy liền cảm thấy kinh hãi.
Ba người Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn lập tức cảm thấy da đầu mình run lên, lạnh hết sống lưng. Lần trước, khi đối mặt với Thiên Tà Tông, bọn họ còn có dũng khí đánh một trận, nhưng hiện tại đối mặt với những cường giả siêu cấp này, ngay cả suy nghĩ5phản kháng bọn họ cũng không có!
Chênh lệch thực lực quá lớn, cho dù có phản kháng thế nào thì cũng vô ích.
Mặc dù như thế, Thạch Khắc Phàm vẫn kiên trì bay lên, thi lễ với đám đông cường giả siêu cấp: “Ta là Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh, bái kiến chư vị cường giả đến từ thần quốc!”
Tư Đồ Hạo Thiên là người cầm đầu, hắn thản nhiên nhìn người mập mạp trước mắt một cái, sau đó liền mở miệng hỏi: “La Chinh đâu?”
Thực lực của Thạch Khắc Phàm tất nhiên là không thấp, nhưng đó chỉ là so với cường giả Trung Vực mà thôi. Trong mắt Tư Đồ Hạo Thiên, hắn cũng chỉ là một Chiến Tôn cấp cao. Trên đại lục Hải Thần, võ giả có cảnh giới như Thạch Khắc Phàm chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính chiếm chỗ ngồi trong cuộc tranh đoạt ở tháp Tội Ác.
Hơn nữa, trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên đã thầm đánh giá thực lực của Thạch Khắc Phàm, cho dù trong đám Chiến Tôn cấp cao thì thực lực người này cũng chỉ coi như xếp cuối, sợ là còn không bằng Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc, càng không thể so được Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc và Ma tộc.
Nghe vị đại năng Thần Hải Cảnh trước mắt vừa mở miệng đã hỏi La Chinh, trên mặt Thạch Khắc Phàm lộ vẻ do dự. Thẳng thắn mà nói, đứng ở vị trí Minh chủ Thương Minh, hiện tại hắn hẳn là nên đuổi La Chinh đi mà không nên có chút do dự nào. Vì tồn vong của Thiên Hạ Thương Minh, phủi sạch hoàn toàn quan hệ giữa La Chinh và Thương Minh là hành động sáng suốt nhất.
Đám cường giả thần quốc này hẳn là không đến mức cảm thấy hứng thú với một Thương Minh nhỏ nhoi.
Nhưng dù sao La Chinh cũng có công lớn với Thiên Hạ Thương Minh của hắn, tuy rằng Thạch Khắc Phàm hắn tự xưng là người làm ăn, nhưng bảo hắn bán đứng La Chinh thì hắn cũng khó có thể làm được.
Chỉ có điều thân là Minh chủ Thương Minh, hắn càng không thể làm việc gì có lỗi với Thiên Hạ Thương Minh!
“Đại ca!”
Yên Duyệt Sơn rống lên một tiếng với Thạch Khắc Phàm.
Bọn họ làm sao có thể không nhìn ra được lý do Thạch Khắc Phàm do dự?
Yên Duyệt Sơn cảm thấy, bọn họ căn bản không thể đấu lại được đám cường giả này, thế nên cho dù bọn họ muốn che chở La Chinh thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi!
Thạch Khắc Phàm thở dài một hơi, lại bỏ đi suy nghĩ trong lòng. Thôi, chắc La Chinh sẽ không trách hắn. Huống chi La Chinh vốn ở trong thành Thiên Khải, hiện tại dù muốn chạy trốn cũng không có khả năng…
Nhưng Thạch Khắc Phàm còn chưa mở miệng thì một luồng sáng đã bay vụt từ trong thành Thiên Khải ra. Người tới đúng là La Chinh.
Rất nhiều trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh và ba vị Minh chủ mập mạp đều quay đầu nhìn lại, thấy dáng vẻ bình thản của La Chinh, trên mặt đều lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tại sao người này có thể bình thản như thế? Giống như không hề coi trọng mấy trăm cường giả thần quốc này vậy?
Chẳng lẽ La Chinh thật sự có biện pháp đối phó với họ?
Không chỉ có nhóm cao tầng của Thiên Hạ Thương Minh cảm thấy kinh ngạc. Trong thành Thiên Khải, vô số chấp sự và võ giả của Thương Minh đều lén theo dõi tình hình trên bầu trời, trên mặt mỗi võ giả đều bao phủ một tầng sương lạnh. Thấy cảnh tượng này, ngay cả người mù cũng biết, thành Thiên Khải đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm!
Trước mắt bao người, La Chinh lướt tới trước mặt Tư Đồ Hạo Thiên, nở một nụ cười thản nhiên, lập tức nói: “Lần trước khi tạm biệt trên thảo nguyên Thiên Ưng, vốn tưởng còn lâu mới gặp lại, không ngờ chỉ mới vài ngày đã phải gọi các vị tới trợ giúp. La Chinh cảm thấy vô cùng hổ thẹn!”
Tư Đồ Hạo Thiên cười nhẹ: “La thiếu hiệp nói quá rồi. Hoàn cảnh mà ngươi tạo nên cho Nhân tộc chúng ta, có lẽ đến nhiều thế hệ sau vẫn sẽ được hưởng phúc ấm, chút việc nhỏ ấy không đáng nhắc đến.”
Một mình La Chinh đã xoay chuyển thế cục trong tháp Tội Ác, tạo ra ảnh hưởng và ý nghĩa vô cùng lớn với thánh địa Tử Tâm. Chỉ cần cho Nhân tộc đủ thời gian, tương lai họ chắc chắn sẽ trở thành tộc lớn số một số hai trên đại lục Hải Thần, như vậy sao thánh địa Tử Tâm lại không cảm kích La Chinh cho được?
Cũng chính vì nguyên nhân này, Tư Đồ Hạo Thiên mới có thể đích thân đi một chuyến.
La Chinh cười nhẹ, bên người lan ra từng luồng sáng đỏ, những ánh sáng đó quấn quanh với nhau rồi ngưng kết, sau đó biến thành một thân thể thon dài, đúng là kiếm linh của La Chinh – Huân.
Ngay trong nháy mắt Huân xuất hiện, sáu vị đại năng Thần Hải Cảnh của Yêu Dạ tộc và hơn mười vị cường giả Sinh Tử Cảnh đều làm tư thế quỳ một gối xuống trên không trung, trăm miệng đồng thanh nói với Huân: “Tham kiến ngô Vương!”
Hơn mười vị đại năng Thần Hải Cảnh và cường giả Sinh Tử Cảnh cứ như vậy mà kính cẩn vái chào… kiếm linh bên cạnh La Chinh?
Vào giờ khắc này, Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn cùng rất nhiều trưởng lão, vô số võ giả của Thương Minh trong thành Thiên Khải đều trợn mắt há mồm, nhất thời đầu óc không kịp phản ứng.
Cảnh tượng này đã triệt để làm đảo điên thế giới quan của bọn họ…
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Những người này hình như không phải cường giả của thần quốc Đại Vũ.
Những người này là viện binh trong miệng La Chinh sao?
Viện binh thì cũng thôi, nhưng tại sao bọn họ lại cung kính với kiếm linh bên người La Chinh như thế? Phải hành lễ lớn như vậy sao?
Trong Trung Vực không có thần quốc, giữa các võ giả thì cũng chỉ lấy thực lực làm đầu.
Cho dù là Thôi Tà cũng không có tư cách khiến người ta phải quỳ xuống chào hỏi.
Dù sao mọi người đều là võ giả, chẳng ai phục ai, dù Thôi Tà quả thực lợi hại, nhưng tuyệt đối chưa lợi hại tới mức này!
Ngươi bảo một đám võ giả Hư Kiếp Cảnh quỳ xuống chào hỏi Thôi Tà ư? Còn không có cửa ấy chứ nói gì tới đám cường giả Sinh Tử Cảnh…
Trừ phi thành lập thần quốc, xây dựng ra một chế độ quân chủ* mới có khả năng làm cho võ giả cả Trung Vực thần phục, mà điều này cần rất nhiều thời gian. Để củng cố hoàng quyền, khiến số đông võ giả trong Trung Vực công nhận ngươi là vua của bọn họ thì ngươi mới trở thành nhân vật có tư cách xưng Hoàng xưng Đế…
* Chế độ quân chủ: Chế độ vua – tôi, quân – thần, lấy vua làm chủ.
Ngay cả như vậy thì cường giả thực sự có thực lực cũng sẽ không hành lễ lớn như thế với ngươi.
Vậy mà những đại năng Thần Hải Cảnh trước mặt này lại thật sự quỳ gối xuống hành lễ với Huân, vẻ thành kính trên mặt hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không phải là ngụy trang!
Lúc này Thạch Khắc Phàm căn bản đã không nói lên lời. Nếu có thể nói được, hiện tại hắn thật sự muốn hô to một câu: Trời cao ơi, đất rộng hỡi, hiện tại có ai tới nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cho dù bọn họ có nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được kiếm linh bên người La Chinh chính là Vương của Yêu Dạ tộc, là chúa tể tượng trưng cho tinh thần của toàn bộ Yêu Dạ tộc. Trong Thượng Giới, đừng nói là cường giả Thần Hải Cảnh, cho dù là nhóm Giới Chủ có thực lực mạnh hơn nhiều so với Huân cũng phải chào hỏi nàng. Trong mắt bọn họ, đây là một chuyện vô cùng bình thường!
Huân thản nhiên liếc qua mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh, nhẹ nhàng nói: “Miễn lễ.”
Lúc này các cường giả Yêu Dạ tộc đó mới đứng thẳng dậy, cung kính lui sang một bên.
Thạch Khắc Phàm do dự bay tới bên người La Chinh, nơm nớp lo sợ hỏi: “La… La Chinh huynh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tư Đồ Hạo Thiên gọi La Chinh là thiếu hiệp, La Chinh cũng dùng xưng hô ngang hàng với Tư Đồ Hạo Thiên, bỗng nhiên Thạch Khắc Phàm cảm thấy nếu mình tiếp tục gọi “La Chinh huynh” thì có thất lễ quá không?
Nhưng La Chinh mới chỉ có hai mươi tuổi, chẳng lẽ Thạch Khắc Phàm phải gọi hắn là “La Chinh đại nhân”? Cái này cũng không ổn lắm, cho dù là Thôi Tà thì cũng không nhận nổi cách gọi như vậy của Thạch Khắc Phàm!
Trong lòng Thạch Khắc Phàm thật sự vô cùng rối rắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...