Bách Luyện Thành Thần

Một kiếm kia của Hoa Thiên Mệnh vốn chuẩn bị dùng để giết chết Trác đại tiên sinh!

Bởi vì Trác đại tiên sinh chính là người dẫn đầu bọn họ, cũng chính dã tâm của ông ta đã kêu gọi2các thế gia tam phẩm trong thành Hải Vân hợp sức lại.

Nhưng trong nháy mắt xuất ra kiếm kia, Hoa Thiên Mệnh lại thay đổi chủ ý.

Cho dù giết chết Trác đại tiên sinh thì toàn bộ thế cục cũng8chẳng có gì thay đổi. Nếu trận này thất bại, cho dù có mất đi Trác đại tiên sinh thì cũng sẽ có những người khác xông lên thế chỗ!

Cho nên Hoa Thiên Mệnh mới chọn một góc độ xảo6quyệt để giết chết ba vị cường giả Hư Kiếp Cảnh kia chỉ trong nháy mắt. Nhưng ngay cả như vậy thì hiệu quả cũng không lớn lắm.

Thực lực của Đại Mộng chân nhân và Trác đại tiên sinh không3kém nhau bao nhiêu, hai người nhanh chóng huyết chiến với nhau, nhưng số lượng võ giả Hư Kiếp Cảnh của đối phương vẫn nhiều hơn so với bên Hoa Thiên Mệnh.

Còn Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong5là võ giả Thần Đan Cảnh nên hoàn toàn không thể chống lại những cường giả Hư Kiếp Cảnh kia, thế thất bại như núi đổ.

“Vù!”

Một vị võ giả Hư Kiếp Cảnh cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến, người đó cầm trong tay một cây đại đao xanh biếc, lao thẳng đến chỗ Hoa Thiên Mệnh.

“Giết đệ đệ của ta thì ngươi cũng chết đi!”

Sau khi nói xong, võ giả Hư Kiếp Cảnh kia liền chém xuống một đao, uy thế hỗn loạn lớn lao cứ thế mà chém thẳng xuống.

Hoa Thiên Mệnh nhẹ nhàng quét một kiếm lên mặt đất, trường kiếm trong tay lại đâm ra lần nữa.

“Đinh” một tiếng, kiếm này dễ dàng bị đối phương đỡ được.


Chỗ lợi hại của Hoa Thiên Mệnh chính là dựa vào việc giữ thế trong Kiếm Nhãn của Thiên Kiếm, nếu không giữ thế, hắn cũng không phải đối thủ của cường giả Hư Kiếp Cảnh.

Một kiếm này của hắn vừa bị ngăn cản, đối phương liền xoay người đâm vào chính giữa ngực của hắn.

“Bang!”

Một quyền của cường giả Hư Kiếp Cảnh đâm vào ngực Hoa Thiên Mệnh khiến ngực hắn lập tức lõm xuống, cả người ngã ra phía sau, sau khi lăn hơn mười vòng trên mặt đất mới chậm rãi dừng lại. Hoa Thiên Mệnh quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ quật cường.

Chọn con đường này là kết quả sau khi hắn và Bùi Thiên Diệu cùng Bách Lý Hồng Phong bàn bạc với nhau.

Lựa chọn ủng hộ Ninh Vũ Điệp, nguyên nhân lớn nhất còn là vì La Chinh.

Họ biết rõ quan hệ của La Chinh và Ninh Vũ Điệp, ban đầu ba người đều hơi do dự nhưng ngay cả Bách Lý Hồng Phong vẫn luôn nhát gan cũng đứng lên nên Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu không lý nào lại không làm như vậy!

Còn lựa chọn của họ là đúng hay sai, Hoa Thiên Mệnh cũng không biết nữa. Có lẽ, thân là võ giả thì cũng không nhất định phải cân nhắc mọi lợi ích, chính cái gọi là có việc nên làm, có việc không nên làm, nói như vậy mới là đạo lý.

“Một tên Thần Đan Cảnh mà lại có thể giết chết võ giả Hư Kiếp Cảnh. Thật đáng tiếc, không biết sau này ngươi có thể trưởng thành tới mức nào nữa!” Cường giả Hư Kiếp Cảnh kia chậm rãi đi về phía Hoa Thiên Mệnh, cây đao trong tay lóe ra nhiều tia sáng sắc bén.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhanh nhẹn xông ra. Bóng dáng kia cực kỳ nhanh khiến người ta hoa cả mắt.

“Vù vù vù vù!”

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên lập tức tạo thành vô số phân thân, vây quanh cường giả Hư Kiếp Cảnh kia. Người đó chính là Bách Lý Hồng Phong!


Thân pháp kỳ lạ như vậy cũng coi như nổi tiếng trong đám Thần Đan Cảnh, nhưng với cường giả Hư Kiếp Cảnh thì lại chỉ như một bữa sáng mà thôi. Trong lúc Bách Lý Hồng Phong liên tục di chuyển để quấn chân cường giả Hư Kiếp Cảnh kia thì gã cường giả Hư Kiếp Cảnh bỗng đánh ra một quyền.

“Đông!”

Một quyền này trực tiếp đánh vào từng phân thân, chính xác tìm ra được Bách Lý Hồng Phong!

Dưới một quyền này, Bách Lý Hồng Phong cũng bị đánh bay.

Trên mặt của võ giả Hư Kiếp Cảnh kia hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Thân pháp quả thực kỳ lạ. Khi ta ở Thần Đan Cảnh cũng không thể có được thân pháp kỳ lạ như vậy. Đáng tiếc, tu vi còn quá kém!”

Hắn vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay kia giống như một bàn tay thật vậy, hung hăng chụp xuống phía dưới.

“Hừ!”

Võ giả Hư Kiếp Cảnh kia còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, cứ thế chém ra một đao, chân nguyên mang theo đao mang, cắt bàn tay kia vỡ tan chỉ trong nháy mắt!

Một chiêu này của Bùi Thiên Diệu không thể ngăn cản bước tiến của võ giả Hư Kiếp Cảnh.

Chỉ trong chốc lát, võ giả Hư Kiếp Cảnh kia đã tiến đến trước mặt Hoa Thiên Mệnh, một cước giẫm lên tay hắn, đại đao đã đặt trên cổ hắn: “Thực sự rất đáng tiếc. Nếu ngươi không chọn đứng về phía Ninh Vũ Điệp thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một cường giả đắc lực của Vân Điện ta! Nhưng ngươi đã chọn đường chết thì cũng đừng trách tại sao ta lại ban cho ngươi cái chết!”

Hiện tại Hoa Thiên Mệnh đã đủ để xếp vào hàng ngũ thiên tài cấp Thần, giết chết Hoa Thiên Mệnh cũng là một tổn thất không nhỏ đối với Vân Điện. Dù sao nhóm bọn họ cũng chỉ muốn vị trí Điện chủ, chứ không phải hủy diệt Vân Điện!

Nhưng Hoa Thiên Mệnh đã chọn đứng về phía Ninh Vũ Điệp, vậy thì không thể trách bọn họ được.


Trên mặt Hoa Thiên Mệnh hiện lên vẻ kiên quyết, chẳng qua tính tình của hắn vốn cương quyết, nếu đã bước đi bước này, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với thất bại.

Nhìn thấy đại đao đang nhanh chóng chém xuống, Hoa Thiên Mệnh nhắm hai mắt lại.

Nhưng sau khoảnh khắc đó, đại đao cũng không hạ xuống…

Hoa Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ người này còn muốn châm biếm vài câu nữa rồi mới giết ta sao?

Sau khi Hoa Thiên Mệnh mở to mắt ra thì lại nhìn thấy một bàn tay nắm lấy lưỡi đao kia. Đại đao chỉ còn cách mình vài tấc, vậy mà không có cách nào hạ xuống thêm chút nữa!

“Là ai? Ai có thể dùng tay không mà nắm được lưỡi đao của cường giả Hư Kiếp Cảnh?”

Hoa Thiên Mệnh quay đầu lại nhìn, trong mắt chợt tỏa ra tia sáng lấp lánh, đồng thời trên mặt cũng mơ hồ hiện lên ý cười. Hắn từng tưởng tượng rằng La Chinh sẽ trở về, nhưng không ngờ La Chinh lại xuất hiện bằng cách này. Hoa Thiên Mệnh thản nhiên cười nói: “Ngươi đã trở về.”

La Chinh gật đầu, tay nắm lưỡi đao kia hơi dùng lực một chút, uốn cong thanh tiên khí thượng phẩm này. Mặt đao cứng cỏi lại chỉ giống như một mảnh giấy yếu ớt: “Đúng vậy, ta đã trở về!”

Mọi người còn đang đắm chìm trong việc chém giết nên không hề chú ý đến động tĩnh bên này, chỉ có gương mặt của Bách Lý Hồng Phong là hiện lên vẻ cười tươi như hoa, còn Bùi Thiên Diệu thì thở phào một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng nói thầm, Hoa Thiên Mệnh, lựa chọn của chúng ta chính xác rồi!

Về phần võ giả Hư Kiếp Cảnh trước mắt thì đã hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn cây đao trong tay bị bẻ cong, sau đó lại ngơ ngác quay qua nhìn La Chinh, dường như không kịp phản ứng lại.

“La Chinh ta đã trở lại!” Lần này, La Chinh bỗng nhiên thét lên. Tiếng nói được rót chân nguyên mạnh mẽ khiến ai nấy đều nghe rõ.

Các võ giả vốn còn đang huyết chiến bỗng nghe thấy tiếng thét dữ dội này liền dừng tay lại.

Ngay cả Đại Mộng chân nhân và Trác đại tiên sinh cũng đẩy nhau ra, ánh mắt đều tập trung trên mặt La Chinh.

Đương nhiên, sắc mặt của hai người hoàn toàn khác nhau. Khi Đại Mộng chân nhân nhìn thấy La Chinh thì vẻ mặt lập tức tươi cười, đồng thời nói: “La Chinh! Ngươi… đã là Hư Kiếp Cảnh!”


Lúc này, sắc mặt Trác đại tiên sinh khó coi tới mức nào?

Hoa Thiên Mệnh vừa mới ra tay, một kiếm đã giết chết ba võ giả Hư Kiếp Cảnh, nhưng bản thân ông lại bình yên vô sự, lúc đấy ông đã biết, Điện chủ Vân Điện chắc chắn là ông rồi! Chỉ cần ông đối phó với Đại Mộng chân nhân xong, sau đó những người khác giải quyết sạch sẽ những võ giả này thì có thể xông vào Băng Cung, giết chết Ninh Vũ Điệp!

Toàn bộ kế hoạch đều được tiến hành, không hề rối loạn thì chỉ sau vài ngày, toàn bộ Vân Điện đều sẽ là của ông!

Có được sự bảo vệ của Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận, cho dù có phải đối mặt với Thiên Tà Tông thì Trác đại tiên sinh ông cũng lù lù không sợ. Sau khi trở thành người đứng đầu Vân Điện, ông sẽ lợi dụng tài nguyên của Vân Điện mà tiến hành đột phá, cảnh tượng mong muốn trong tương lai dường như không có giới hạn!

Nhưng cái tên La Chinh đáng ghét kia lại cứ nhằm ngay lúc quan trọng này mà trở về như vậy ư?

Không phải hắn đã chết rồi sao?

Cho dù đa số mọi người trong Vân Điện đều tin rằng La Chinh chưa chết, nhưng Trác đại tiên sinh lại cứ cố chấp cho rằng hắn chắc chắn đã chết rồi, quả quyết hắn không thể trở về.

Bây giờ nhìn thấy La Chinh còn lành lặn đứng cách đó không xa, hơn nữa còn đột phá được Hư Kiếp Cảnh, sao Trác đại tiên sinh lại không kinh ngạc cho được?

Rất nhiều võ giả trong thế gia tam phẩm cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang, nếu La Chinh này bỗng nhiên giết ngược lại thì phải ứng phó thế nào đây?

“Hừ, La Chinh! Ngươi đã trở về thì thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ mà thôi, chỉ một mình ngươi có thể xoay chuyển tình thế sao? Quả thực là trò cười! Ra tay, giết hắn!” Trác đại tiên sinh ra lệnh.

“Đúng, chẳng qua chỉ là có thêm một võ giả Hư Kiếp Cảnh mà thôi! Chúng không phải là đối thủ của chúng ta!”

“Chúng ta liên thủ lại, giết hắn rồi nói sau!”

Lời của Trác đại tiên sinh rất đúng, số lượng võ giả đứng về phía Ninh Vũ Điệp quá ít, hơn nữa đại đa số đều chỉ là tiểu bối Thần Đan Cảnh, hiện tại có thêm một La Chinh thì cũng không thay đổi được cục diện.

Bốn võ giả Hư Kiếp Cảnh cùng thúc giục chân nguyên, thân hình vụt qua một cái, chỉ trong nháy mắt, mấy người từ các hướng khác nhau liền vây về phía La Chinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui