Cảm giác Nguyệt Thủ mang đến cho người khác lúc này giống như một con thú thời thái cổ to lớn!
Võ giả có thể vào được tầng mười của tháp Tội Ác thì ít nhất cũng là Chiến Tướng cấp mười, thế mà dưới khí thế kia, trái tim của không ít Chiến Tướng lại đập bùm bụp.
“Nguyệt2Thủ thực sự rất mạnh! Cho dù là Chiến Tôn ở tầng 11 thì có lẽ cũng không có được loại khí thế này.”
“Phí lời, Nguyệt Thủ được xưng là sự tồn tại vô địch trong các Chiến Tướng, thực lực sao có thể yếu?”
“Theo ta thấy thì La Chinh vẫn là yêu nghiệt nhất. Mặc dù chỉ5là Chiến Giả cấp mười, thế mà lại có thể đánh ép Nguyệt Thủ. Võ giả mới vào Chiến Tôn không phải là đối thủ của Nguyệt Thủ, vậy thì há chẳng phải La Chinh dựa vào tu vi Chiến Giả, đã có thể đánh bại một bộ phận Chiến Tôn rồi sao?”
Sau khi khí thế của Nguyệt6Thủ đột nhiên phóng ra thì cương nguyên trong cơ thể bộc phát theo, hai chân đạp một cái, trên sàn đấu in hằn hai dấu chân lõm hẳn xuống!
“Tốc độ nhanh quá!” Ánh mắt La Chinh sáng lên, trường kiếm trong tay khẽ lay động, gần như theo bản năng chắn ở phía trước người.
Thanh trường kiếm5thánh khí của La Chinh chỉ to khoảng ba ngón tay, mà thanh đao trảm mã của Nguyệt Thủ lại vô cùng lớn!
Nhìn thấy La Chinh định dùng một thanh kiếm để chặn đao của mình, trên mặt Nguyệt Thủ cũng lộ ra vẻ hung ác. Nguyệt Thủ vừa lao về phía La Chinh, vừa vung mạnh đao3trảm mã lên, mang theo khí thế sấm rền chớp giật, chém xuống đầu La Chinh!
“Lôi Đình Trảm!”
Đừng nói thứ La Chinh cầm chỉ là một thanh kiếm, cho dù có khiêng cả một ngọn núi thì Nguyệt Thủ cũng có thể dùng một đao chém cho nát vụn!
Cương nguyên mãnh liệt tuôn ra từ trong cơ thể Nguyệt Thủ, trên phần lưng của đao trảm mã xuất hiện vô số tia chớp màu đỏ, đó là đao ý mà Nguyệt Thủ lĩnh ngộ được, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa lực sấm sét đặc biệt!
Đao ý đó lại có rất nhiều điểm tương đồng với kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh.
“Không ngờ La Chinh lại không hề né tránh?”
“Không ngờ hắn lại chọn đối kháng với đao này?”
“Trong trường hợp lấy lực đối lực thì kiếm vốn dĩ không chiếm ưu thế, huống hồ đao trảm mã vốn có hình dáng to lớn, nên một đao này thuận thế bổ xuống sẽ khủng bố cỡ nào?”
Trong lòng mọi người cũng lóe lên các kiểu suy nghĩ, vẻ mặt đều là không hiểu!
“Quá tự tin rồi!” Lúc này Hạ Sương không nhịn được mà hét lên.
Rõ ràng La Chinh vẫn có cách khác để chống lại đao này của Nguyệt Thủ, thế mà lại cứ lựa chọn đối kháng chính diện, ngoài việc vô cùng tự tin ra thì quả thực không tìm được cách giải thích hợp lý nào khác.
“Lực vảy rồng, khởi động!”
Từng tấm vảy rồng trong đầu được thắp sáng lên, phóng ra ánh sáng màu xanh rực rỡ, trong thân thể La Chinh không ngừng dâng lên sức mạnh vạn quân, trên mặt hắn nở một nụ cười vô cùng tự tin.
La Chinh quả thực có không ít cách để phá giải đao này của Nguyệt Thủ.
Nhưng lúc này La Chinh cũng hiểu, hắn và Ma tộc đã nằm trong cục diện không chết không ngừng. Những Chiến Tôn Ma tộc bên dưới kia chắc chắn sẽ không tha cho hắn!
Nếu nguyên nhân là vì kiểm tra thiên phú đã dấy lên một đợt sóng trong tháp Tội Ác, vậy thì La Chinh muốn làm đợt sóng này trở nên mãnh liệt hơn một chút, biến nó thành sóng to gió lớn để chèn ép khí thế của Ma tộc!
Mà bước dạo đầu của việc chèn ép chính là một kiếm này!
“Keng!”
Trường kiếm của La Chinh cuối cùng cũng giao với đao của Nguyệt Thủ.
Theo mọi người thấy, đao này của Nguyệt Thủ đã có uy lực vô địch, có thể nói là đã được kích phát ra toàn bộ tiềm lực của Nguyệt Thủ! Cũng là một đao mạnh nhất của Nguyệt Thủ hiện giờ!
Cho dù là Chiến Tôn từ tầng trên xuống thì cũng không dám nghênh đón chính diện một đao này!
Mà kiếm phòng ngự này của La Chinh nhìn có vẻ nhẹ tênh không hề có chút uy lực nào, La Chinh thì giống như một cây gỗ đứng yên tại chỗ, không dùng sức, không thủ pháp, mà chỉ nhẹ nhàng chặn kiếm trước cơ thể!
Nhưng chính một kiếm nhẹ tênh này lại giống như khóa sắt chắn ngang sông, chặn ngang trước mặt La Chinh, cứng rắn chặn một đao này của Nguyệt Thủ!
Vì vậy lúc này cục diện sàn đấu vô cùng quái dị.
Thông thường, bên tấn công vì tấn công mà chiếm được ưu thế rất lớn về sức mạnh. Ví dụ như một người đứng yên tại chỗ mà ngăn chặn đòn tấn công của đối phương, thì trừ phi sức mạnh của người này lớn hơn đối phương rất nhiều mới có thể chặn lại đối phương mà không sứt mẻ chút nào!
Nhưng La Chinh là Nhân tộc còn Nguyệt Thủ là Ma tộc! Về mặt thiên phú, sức mạnh của Ma tộc lớn mạnh hơn Nhân tộc rất nhiều, huống hồ Nguyệt Thủ còn tập trung vào luyện thể. Mặc dù thân hình bé hơn người Ma tộc thông thường nhiều, nhưng lực bộc phát ẩn giấu trong cơ thể khủng bố cỡ nào thì chỉ cần đối thủ từng giao đấu với gã sẽ hiểu.
Nhưng một cảnh kì lạ lại đột ngột xảy ra.
Chỉ là một thanh kiếm nhẹ tênh đã hoàn toàn chặn đứng một đao của Nguyệt Thủ, giống như vô cùng nhẹ nhàng.
Trước mặt Nguyệt Thủ, La Chinh giống như một bức tường không cách nào vượt qua được, không thể rung chuyển dù chỉ một chút, chênh lệch thực lực lúc này đã bắt đầu hiện rõ!
Nguyệt Thủ ngẩn người, phần đông sinh linh trong tầng mười cũng ngẩn người, Mông Xung lại càng đơ hơn!
Lúc trước La Chinh giao đấu với Nguyệt Thủ cứ đang trêu đùa người ta đã khiến Mông Xung vô cùng bất ngờ, trong lòng càng kiên định hơn về việc phải giết chết La Chinh. Mà đến lúc này Mông Xung đã hiểu rõ, nhất định phải nhanh chóng trừ khử tên nhóc trước mặt, nếu để lâu… Không! Không bao lâu nữa tên nhóc này sẽ có thể vươn lên triệt để, đến lúc đó có lẽ trong tháp Tội Ác cũng không có chỗ đứng cho Ma tộc nữa!
Giờ phút này, Mông Xung đã định xông lên sàn đấu, bởi Nguyệt Thủ chắc chắn không phải là đối thủ của La Chinh. Cũng chính vì vậy, Mông Xung không chỉ phải giết La Chinh mà còn phải cứu Nguyệt Thủ. Mặc dù Nguyệt Thủ không thể chống lại La Chinh nhưng chung quy lại vẫn là thiên tài quan trọng nhất của Song Ma thánh địa, tương lai chắc chắn sẽ có được một vị trí trên đỉnh tháp. Gã tuyệt đối không cho phép Nguyệt Thủ chết ở đây!
Đao của Nguyệt Thủ chầm chậm rút về từ trên trường kiếm của La Chinh, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng tay cầm đao trảm mã lại hơi vô lực…
Sau khi ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và La Chinh, trong lòng Nguyệt Thủ như có một con quái thú trỗi dậy. Nó không ngừng gào thét trong lòng gã, nói rõ với gã rằng sự chênh lệch giữa gã và La Chinh lớn cỡ nào…
“Ta thua…”
Dứt khoát nhận thua như vậy không phải là bởi Nguyệt Thủ không có tinh thần phấn đấu.
Trên thực tế, tâm võ đạo của Nguyệt Thủ vô cùng kiên định, nhưng đao này đã làm gã mất hết tự tin.
Giống như một người chuẩn bị suốt mười năm, cuối cùng mới tu luyện thành tài, thế nhưng kết quả lại phát hiện ra rằng bản thân vẫn không đánh lại một đứa trẻ, thậm chí còn không có một chút sức lực nào để chống trả trước đứa trẻ này! Đây chính là cách nghĩ chân thực nhất trong lòng Nguyệt Thủ.
Chỉ một đao này thôi đã hóa hết tất cả kiêu ngạo, tất cả tự tin của Nguyệt Thủ trong những năm này thành hư vô!
Cái gì mà cường giả mạnh nhất trong hàng Chiến Tướng? Cái gì mà thiên tài xuất sắc nhất của Song Ma thánh địa? Ấy vậy mà mới bị chặn một đao này đã suy sụp, nghe mới chói tai và buồn cười làm sao.
La Chinh huơ trường kiếm, tay giữ chuôi kiếm, chắp tay với Nguyệt Thủ nói: “Nhường rồi!”
Trên sàn đấu của tháp Tội Ác, bên thắng có thể lấy đi tính mạng của đối phương, thế nhưng La Chinh lại không hề làm vậy. Không phải vì hắn sợ Ma tộc, mà bởi hắn vừa thể hiện hết thực lực và thiên phú của mình ra chặn một đao của Nguyệt Thủ với mục đích chính là để tạo thế! La Chinh muốn cho đám sinh linh của các tộc khác hiểu rõ, Nhân tộc tuyệt đối không phải một tộc nhỏ bé yếu ớt!
Mà La Chinh không lấy đi tính mạng của Nguyệt Thủ cũng chính là vì Nguyệt Thủ cũng coi như là người Ma tộc duy nhất tán thưởng La Chinh!
Huống hồ cho dù La Chinh có lấy đi tính mạng của Nguyệt Thủ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.
“Xì!”
Một luồng ánh sáng tạo hóa mãnh liệt phóng ra từ lồng ngực của Nguyệt Thủ, chui vào trong Minh bài ở lồng ngực La Chinh.
Giống như những gì La Chinh dự đoán, ánh sáng tạo hóa nhận được ở tầng mười vô cùng hậu hĩnh, đây cũng là lý do vì sao La Chinh muốn nhanh chóng lên tầng mười tới vậy. Ở đây, tốc độ tích lũy ánh sáng tạo hóa càng nhanh hơn
Nguyệt Thủ siết chặt thanh đao của mình, nhanh chóng rời khỏi sàn đấu, người giống như một cái xác không hồn, bước đi cũng lắc la lắc lư.
Cho dù tâm võ đạo của Nguyệt Thủ có cứng cỏi tới mức nào, thì bị đả kích nghiêm trọng như vậy cũng đã bị phá hủy tương đối, tiếp sau đây cần phải dựa vào bản thân Nguyệt Thủ lĩnh ngộ. Nếu gã có thể ngộ ra thì thực lực chắc chắn có thể tiến bộ lớn, đến lúc đó e là gã còn đáng sợ hơn hiện giờ. Nhưng nếu gã không ngộ được, thì cả đời này cũng sẽ chẳng thể tạo được thành tựu gì đáng nói trên con đường võ đạo nữa cả.
“La Chinh, nếu chiến tướng của Ma tộc ta đã không thể đánh bại được ngươi, vậy thì để ta đích thân xuất mã! Thế nào?” Mông Xung nhảy khỏi khán đài, có vẻ muốn đi lên sàn đấu.
Lời của Mông Xung lập tức khiến sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi!
Quy tắc của tháp Tội Ác là võ giả tầng trên có thể xuống tầng dưới, nhưng lại không được vào sàn đấu tầng dưới.
Quy tắc cũng là để giữ cân bằng trong tháp. Nếu ở tầng của mình không đánh được người khác thì há chẳng phải người người đều chạy xuống tầng dưới thách đấu, đồng thời tích lũy ánh sáng tạo hóa hay sao?
Mông Xung thân là người nắm giữ chỗ ngồi, không thể không biết quy tắc này, nhưng gã vẫn chọn đi ra thì chỉ có thể nói, gã đã chuẩn bị bắt đầu vứt hết mặt mũi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...