Ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt La Chinh.
So với thân thế của Vân Lạc thì bí ẩn trên người La Chinh thực ra còn nhiều hơn!
Vì vậy mọi người hình như có2hứng thú với La Chinh hơn một chút…
Câu hỏi này, La Chinh không hề có ý định trả lời ở đây, chỉ là hắn lại đọc được một thông tin từ trong đó. Vân Lạc5hình như biết có một Vân Lạc khác nữa tồn tại…
“Có thể coi như từng gặp ngươi.” La Chinh trả lời hơi mơ hồ.
“Ở đâu?” Ánh mắt Vân Lạc khẽ sáng lên.
La Chinh không thích6trả lời trực tiếp câu hỏi này, hắn chỉ khẽ cười: “Nếu có cơ hội thì chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
“Được.” Vân Lạc lại đến gần hít hít: “Ta thích mùi của ngươi,5tìm ta bất cứ lúc nào cũng được.”
Nghe Vân Lạc nói vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ quái dị. Lời này của Vân Lạc hơi mập mờ, đặc biệt là được phát3ra từ khuôn mặt không chút biểu cảm nào của nàng nên lại càng làm người khác cảm thấy vô cùng quái dị.
La Chinh khẽ cười, khóe miệng mơ hồ cong lên. Cô gái Vân Lạc kia đã để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu đậm, vậy nên hắn cũng rất có hứng thú với bí ẩn trên người nàng. Ở thành Bạch Đế, La Chinh biết Vân Lạc xuất thân từ Vân gia – một trong bảy đại sĩ tộc của Đông Vực, nhưng nàng có thực sự là người của Vân gia hay không? Rốt cuộc là có qua lại kiểu gì thì La Chinh không hề hay biết. Vậy nên nếu có cơ hội vạch trần bí mật trên người Vân Lạc, La Chinh dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Ngay lúc này, bên cạnh sàn đấu đột nhiên đột nhiên có mấy người Ma tộc đi tới, người dẫn đầu chính là thiên tài mạnh nhất của thánh địa Viêm Ma, Nguyệt Thủ.
Từ sau khi Ma tộc phái tử sĩ đi ám sát La Chinh, Nguyệt Thủ vẫn luôn lo lắng, lo cho sự an nguy của La Chinh…
Gã vốn thuộc hàng thiên tài cấp Thần của Ma tộc, nhưng lại đi lo lắng cho La Chinh thì quả thực là một chuyện không nói nổi. Có điều Nguyệt Thủ thuộc loại võ giả có chấp niệm quá sâu, sau khi La Chinh vừa vào trong tháp Tội Ác, Nguyệt Thủ đã coi La Chinh là đối thủ.
Vì vậy chấp niệm này đã hình thành, in sâu trong lòng Nguyệt Thủ!
Đây chính là tâm võ đạo của Nguyệt Thủ! Đối tượng mà gã muốn khiêu chiến thì nhất định phải do gã tự tay kết liễu, cũng chính loại tâm võ đạo vô cùng chấp nhất này mới khiến Nguyệt Thủ trở thành thiên tài mạnh nhất trong thánh địa Viêm Ma!
Vì vậy nên khi Ma tộc phái thích khách Dạ tộc tiếp tục ám sát La Chinh, bản thân Nguyệt Thủ mới phản đối vô cùng kiên định. Dùng thủ đoạn u ám như thế để diệt trừ đối thủ, vốn dĩ chính là một loại sỉ nhục đối với Ma tộc lớn mạnh.
Đáng tiếc Nguyệt Thủ không hề có quyền quyết định.
Cho dù cha của Nguyệt Thủ là một nhân vật có thực quyền nhất trong thánh địa Viêm Ma, nhưng thánh địa là thánh địa, tháp Tội Ác là tháp Tội Ác. Bề ngoài thì Ma tộc ở trong tháp Tội Ác chịu sự khống chế của thánh địa, nhưng trên thực tế thánh địa cũng không cách nào chi phối hoàn toàn những Chiến Tôn ở trong tháp.
Tuy những Chiến Tôn đó không bằng Chiến Thánh Ma tộc trong thánh địa, thậm chí cũng không bằng một số đại năng Thần Hải Cảnh, thế nhưng bọn họ ở trong tháp Tội Ác thì thánh địa hoàn toàn không thể làm gì được!
Sau khi tin ám sát La Chinh thất bại truyền đi, Nguyệt Thủ đã vui rất lâu, sau đó gã luôn quan sát La Chinh, tận mắt chứng kiến La Chinh bò từng tầng một cho đến tầng thứ mười!
Thực tế, với thực lực của Nguyệt Thủ thì tháng trước đã có thể lên tầng 11 trong tháp Tội Ác rồi, thế nhưng để sớm được khiêu chiến với La Chinh, gã lại không chọn đi lên mà luôn ở nơi này chờ đợi!
“Ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”
Vóc dáng của Nguyệt Thủ cũng được coi là dạng vô cùng nhỏ bé trong Ma tộc, mấy người Ma tộc ở phía sau gần như đều cao hơn gã cả nửa người, giống như mấy ngọn núi nhỏ sừng sững phía sau gã.
Thế nhưng tất cả đều là Chiến Tướng cấp mười, vậy mà khí thế của bọn họ còn kém xa Nguyệt Thủ!
Cảm giác mà người Ma tộc bình thường mang tới cho người khác là một loại khí thế thô bạo, giống như ngọn núi lâu năm vẫn cứ im lìm, nhưng khí thế trên người Nguyệt Thủ lại vô cùng đặc biệt, nó giống như một lưỡi dao sắc nhọn, nếu ai bị nhắm trúng thì chắc chắn sẽ bị đau.
Hoàn toàn trái ngược với khí thế của Nguyệt Thủ, trên mặt La Chinh luôn mang điệu cười nhàn nhạt, mang tới cho người khác một loại cảm giác như tắm gió xuân. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, La Chinh đã học được cách che giấu, hoàn toàn che giấu đi tài năng của bản thân, không hề lộ ra chút nào!
Trên khán đài, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây!
Nguyệt Thủ là bá chủ trong tầng mười của tháp Tội Ác, ngang hàng với thiên tài cấp Thần Mộc Thanh Dương của Yêu Dạ tộc, bọn họ là cường giả mạnh nhất trong hàng ngũ Chiến Tướng! Phần đông sinh linh đều thi nhau suy đoán, cho dù Nguyệt Thủ dùng tu vi Chiến Tướng cấp mười để vào tầng 11, thì dù có đối mặt với những Chiến Tôn sơ cấp cũng không hề sợ hãi!
Đồng thời mọi người càng biết, người mà Nguyệt Thủ đợi ở đây chính là La Chinh! Một tên yêu nghiệt Nhân tộc!
Với thân phận là Chiến Giả cấp mười, suốt chặng đường trong tháp Tội Ác đều nghiền ép mà đi lên, xông thẳng đến tầng mười…
Thành tích này cũng chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung. Cho đến tận bây giờ, chưa từng có một ai của Nhân tộc hay bất kì một sinh linh nào khác làm được.
Nếu để tu vi của La Chinh phát triển thêm, bước vào đỉnh tháp rồi đoạt được một chỗ ngồi thì với thực lực biến thái của hắn, có thay đổi quy tắc của tháp Tội Ác hay không cũng chưa chắc được.
Đây cũng là lý do vì sao Ma tộc tìm cách diệt trừ La Chinh. Để một hạt giống như vậy trưởng thành thì quả thực quá đáng sợ…
Không hề nghi ngờ, mọi người đều rất rõ vì sao Nguyệt Thủ lại đợi La Chinh. Nguyệt Thủ chính là vũ khí sắc bén mà Ma tộc dùng để đánh úp La Chinh!
Nói về thực lực đơn thuần, La Chinh dĩ nhiên mạnh. Hắn dùng thực lực Chiến Giả cấp mười mà có thể đánh bại Chiến Tướng cấp mười, vượt qua cả một cảnh giới lớn!
Có điều mọi người cũng biết rõ, không phải chỉ có La Chinh mới có khả năng khiêu chiến vượt cấp, Nguyệt Thủ cũng có! Những Chiến Tôn cấp một, cấp hai kia e là căn bản không phải đối thủ của Nguyệt Thủ.
Trận chiến này của La Chinh và Nguyệt Thủ dĩ nhiên sẽ khiến mọi người rất trông mong!
Nghe thấy lời Nguyệt Thủ nói, lông mày La Chinh đột nhiên dựng lên, rồi cười nói: “Ta cũng rất mong chờ trận đấu này!”
“Ngươi vừa mới vào tầng mười, chắc vẫn chưa đi qua bia thiên phú nhỉ? Ta đợi ngươi qua bia thiên phú trở về!” Ánh mắt sắc lẹm của Nguyệt Thủ nhìn La Chinh nói.
“Bia thiên phú?” mặt La Chinh lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...